Chào buổi sáng, đây là Mikazuki Tsuchimikaido, vệ sĩ thân cận của cung chủ tối cao nhà Tsuchimikaido. Nhưng vì một số lý do mà mình tạm thời phải sống xa Chisaki… Mà cũng chẳng có gì để giấu, thật ra mình đã dọn sang ở chung với Minamiya – san, một tên dở hơi dở người, tự kỷ ám thị nặng nhất trong lịch sử tự kỷ của loài người. Nguyên nhân xâu xa là do anh ta nằm ngủ dưới phòng khách, để cửa sổ mở cho gió biển thổi thẳng vào đầu rồi bị cảm lạnh. Chính vì bất bình trước ý thức tự giác kém nên mình quyết định dọn đồ đạc sang ở cùng để tiện chăm sóc cho anh ta. Mình đã lỡ hứa với Minamiya – san rằng nếu đến ngày chủ nhật mà anh ta khỏi bệnh hoàn toàn, thì cả hai sẽ cùng đi khu vui chơi ở Yokohama… Chẳng biết có phải do sốt nặng quá đâm ra nói sảng hay không mà sao tự dưng lại mời mình đi chơi, nhưng lỡ hứa rồi thì chẳng thể nuốt lời được… vì như thế sẽ ảnh hưởng đến uy tín của nhà Tsuchimikaido cũng như với Chisaki. Mà thật sự ban đầu mình cũng thiết nghĩ anh ta chỉ đùa cho vui, không ngờ điều đó lại xảy đến thật.
Hôm nay là chủ nhật, cuối tuần. Từ Kyuushi đến Yokohama cũng phải mất ít nhất là bốn tiếng đồng hồ. Vậy nên cả hai đứa đã dậy từ rất sớm, cụ thể là từ 4h sáng để chuẩn bị đồ dùng, nấu vài món ăn đem theo buổi trưa và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác không thể thiếu. Có lẽ đối với Minamiya – san thì việc thức khuya 1 2h dậy sớm lúc 4 5h là chuyện bình thường. Nhưng còn đối với mình, được đi chơi thế này là điều vô cùng phấn khích… nên mình rất hào hứng đến nỗi có khả năng dậy sớm hơn mọi ngày. Thật là vui quá.
_ Oi, bớt cái màn tự độc thoại rồi tự cười giùm cái, nhìn tởm kinh hồn ra, cứ như là đang bị ma ám ấy. Tranh thủ lên gác thu dọn những thứ muốn mang theo, càng ít càng nhẹ càng tốt. Đừng có quên chúng ta sẽ khởi hành lúc 5h đúng đấy!
_ Vâng vâng, nhưng hiện tại tôi đang dở tay làm món cơm nắm này, nên chịu khó đợi thêm chút nữa đi nhé!
_ Hả? Làm cơm nắm? Đừng nói là để ăn bữa trưa đấy nhé… Thiệt tình, đã đi chơi thì còn cất công làm gì. Đến bữa thì phi thẳng ra chỗ bán thức ăn nhanh có phải tiện lợi hơn không? Cứ bày vẽ làm chi cho phiền phức rắc rối hơn hả?
_ Không được, vì hôm nay là chủ nhật, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến khu vui chơi. Đến bữa ta chạy đi mua thức ăn đúng như anh nói thì phải xếp hàng này, có khi lại hết hàng ngay khi đến lượt. Mấy vụ tranh giành nhau mua cho bằng được thứ mình muốn như tổ bị bỏ đói tôi thấy rất nhiều trong căn tin trường rồi, khủng khiếp lắm… Hơn nữa, đồ ăn bên ngoài thì không đảm bảo chất lượng vệ sinh. Trong khi cơ thể anh vừa mới bình phục không lâu, cần phải được chăm chút nhiều hơn!
_ Hầy, hiểu rồi hiểu rồi, thế thì nhanh tay lên giùm cái, buổi sáng thời gian trôi qua cứ như con thiêu thân ấy… Loạng choạng là không kịp giờ như chơi!
Để ý thấy Tsubaki ngồi phịch xuống ghế sofa, giết khoảng thời gian rảnh rỗi không biết làm gì bằng việc nghe những bản nhạc giao hưởng không lời từ chiếc máy đọc đĩa cổ huyền thoại của biệt thự kính Tsubaki, Mikazuki cảm thấy khoảng thời gian này thật đáng quý. Được nắn cơm làm bữa trưa cho chuyến đi chơi của cả hai đứa, giống như một gia đình nho nhỏ mới cưới đang chuẩn bị hưởng tuần trăng mật đầu tiên của hai người… Nar, so sánh như thế thì có hơi quá, chỉ là một buổi đi chơi hẹn hò thứ hai và cùng địa điểm là Yokohama thôi… Mà hắn cũng khó tính về những chuyện nhỏ lẻ này thật, hở một chút lại bắt bẻ cái này cái kia… nhưng sau cùng thì vẫn chiều theo Mikazuki đấy thôi… Có lẽ chính vì thế mà cô nhận ra tình cảm mình dành cho hắn là thật, cho đến giờ thì thứ cảm xúc ấy vẫn không đổi.
Vừa nắn cơm trên tay, Mikazuki liếc nhìn tên dở Tsubaki khi trên môi thoáng nở một nụ cười thích chí.
_ Nhìn kìa nhìn kìa, đu quay, tàu lượn siêu tốc, nhà ma, có nhiều trò chơi quá chừng. Không biết nên thử cái nào trước đây!
Về tình hình hiện tại thì Tsubaki và Mikazuki đã đến được công viên giải trí một cách an toàn tuyệt đối. Mặc dù có chút khó khăn khi Tsubaki phải lần lượt đi tới đi lui hòng có chỗ gửi xe giữa hàng trăm người cùng xuất hiện ở khu công viên giải trí cùng một lúc. Đúng như Mikazuki nói, ngày cuối tuần nhà nhà đến chơi đông thật, ngoảnh tới ngoảnh lui đâu đâu cũng là người, giả sử có dắt theo trẻ nhỏ, không cẩn thận một chút là dễ lạc như bỡn.
Đi chơi với nhau mà cảm xúc hai người lại theo hai chiều hướng hoàn toàn trái ngược. Một người thì phấn khởi thích thú khi được đến công viên giải trí, còn một người thì chán chường ủ dột, bắt đầu cảm thấy hối hận khi đề xuất ra ý tưởng đi chơi. Không cần nói chắc mọi người đều biết ai với ai rồi đúng không?
_Hầy, tự dưng lại hỏi nhỏ đi công viên giải trí vào ngày chủ nhật thế này. Mình thừa biết đi vào ngày cuối tuần thì chắc chắn sẽ đông như kiến… Nhưng thời gian còn lại cô ta phải đến trường, nên trừ chủ nhật thì chẳng còn ngày nào rảnh cả… Ngay cả mình cũng cần tập trung chuyên môn vào kiếm pháp Sát Thần trước khi cuộc đại chiến xảy đến… Có lẽ mình cần xin nghỉ phép ở trường dài hạn vậy!
Mới đi làm chưa được bao lâu mà đã tính đến chuyện nghỉ phép, tên này đúng là một con người tự do không bị gò bó bởi bất cứ luật lệ gì, thích thì đi dạy, không thích thì ở nhà rồi viện lý do có việc bận nọ bận kia… nhưng chả ai biết hắn có thật sự bận hay không.
Nhưng hắn cũng có lý do để lo lắng đến vấn đề của bản thân. Tiếp cận với nguồn sức mạnh mới cho phép trảm thần, Tsubaki nhận thấy mình cần phải biết bắt nắm cơ hội để dành lấy chiến thắng. Chính vì thế, hắn muốn tận dụng toàn bộ thời gian có thể để đạt mục tiêu mình nhắm đến.
………………………………………….
………………………………………….
_ Ở đâu nhỉ, rõ ràng trong tin nhắn ghi là ngay trước vòng đu quay ngựa gỗ mà… Hay là do mình đến sớm quá?
Tsubaki chợt khựng lại khi bỗng nhiên thấy Mikazuki đứng trước khu trò chơi ngựa quay gỗ chỉ dành cho thiếu nhi. Thoạt đầu, hắn cứ nghĩ Mikazuki đang có ý định sẽ khai trương ngày nghỉ bằng trò ngựa quay… Bắt đầu hắn cảm thấy muốn quay lưng bỏ về Kyuushi nếu thật sự một cô gái lớn già đầu mà còn hăm hở nổi hứng chơi trò dành cho con nít thế thì mất mặt phải biết… Nhưng không, Mikazuki không hề có ý định mua vé vào chơi… Cô ấy chỉ đứng đó, ngoái cổ sang trái sang phải liên tục, như thể đang tìm kiếm thứ gì hoặc một ai đó.
_ Này, đừng có ngoáy tít mù, có ngày đầu trật khỏi xương cổ bây giờ!
_ Làm gì mặc kệ tôi, không nói xóc tôi một câu bộ anh chịu không nổi sao?
Tsubaki đưa tay ra sau gáy, gãi đầu sồn sột, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm đến lần thứ n trong cuộc đời.
_ Thế cô đang tìm cái gì vậy? Nếu muốn mua hạt hướng dương thì để lát về ghé ngang qua cửa hàng nào đó ở Yokoham là có đầy. Chứ ở khu vui chơi này chẳng có đâu!
_ Rõ ràng anh đang cố tình ví von tôi là vịt cái đúng không Baka Kitsune?... Nhưng thôi, nếu đứng đây cãi nhau với anh thì mất hòa khí của một ngày đẹp trời mất, không thèm chấp nữa… Tôi đang đợi một người bạn, cậu ấy hẹn với tôi sẽ gặp nhau trước khu ngựa quay gỗ vào tầm giờ này để đi chơi chung… Nhưng lại chẳng thấy đâu, chắc là do chúng ta đến sớm quá!
Nghe thế, Tsubaki bắt đầu nổi cáu. Hắn đang cố gắng kìm nén cơn giận trong mình xuống mặc dù bờ lông mày cứ co giật liên tục.
_ Ôi giời, thì ra quý cô nương nhà Tsuchimikaido có hẹn với bạn trước rồi nhờ tôi cho đi ké xe đến đây đúng không? Thế thì cô ở lại chơi vui vẻ nhé, tôi về đây. Khi nào chơi chán xong thì nhờ người bạn ấy mà đưa về!
_ Ế ế, khoan đi đã, tôi còn chưa nói hết mà!
Trước khi hắn đi khỏi, Mikazuki đã kịp chạy đến giữ lấy lưng áo hắn. Mặt phùng ra thể hiện sự giận dỗi khó chịu.
_ Thật quá đáng nhé Baka Kitsune, không chịu lắng nghe lời người khác nói cho đến phút cuối là thói quen của anh sao? Người bạn mà tôi hẹn gặp ở công viên giải trí này không phải bạn học cùng lớp hay hàng xóm gì đâu… Cả anh cũng biết người này, mà thậm chí còn rõ hơn tôi nữa kìa!
Tsubaki bắt đầu nghi ngờ đến người bạn Mikazuki nói đến… Một người mà hắn biết rõ hơn cả Mikazuki, thì quanh quẩn ngoài những thành viên về phe mình trong nhà Minamiya, cha già Tsubaru thì phía bên hai nhà Tsuchimikaido lẫn Kurahashi cũng có. Rồi Tsubaki tự tính xắc suất phần trăm cái người mà Mikazuki nhắc đến có thể là ai… Khi đã có được đáp án cuối cùng, hắn trông xuống Mikazuki với đôi mắt chán chường mệt mỏi.
_ Này, đừng có nói với tôi, người bạn mà cô nhắc đến là…
_ A đến rồi đến rồi kìa!
……………………………
_ Mikazuki, Tsu – kun, chào buổi sáng!
_ Chào buổi sáng Chisaki!
Chisaki hôm nay trông thật mảnh mai xinh xắn trong bộ thường phục như những cô gái khác… Cô ấy không diện Kimono nữa mà thay vào đó là một bộ áo sơ mi quần cộc đúng chuẩn một cô gái bình thường theo thời thế hiện đại ngày nay. Phải… Nói một cách dễ hiểu, khi Chisaki mặc bộ đồ thường dân ấy, mắt đeo thêm kính cải trang thì không ai xung quanh đây có thể phát hiện ra đó chính là cung chủ tối cao của gia tộc Tsuchimikaido danh tiếng.
Gặp được nhau, hai cô gái bắt đầu nắm tay nắm chân, vui cười vì sau cùng thì họ cũng đã hoàn thành cuộc hẹn. Trông hai người khá thân thiết với nhau chẳng khác chi hai chị em ruột.
_ Xin lỗi vì đến trễ, cậu đợi mình có lâu không Mikazuki?
_ Không đâu, mình và Minamiya – san cũng vừa mới đến tức thì thôi. Mặc dù trước đó anh ta còn tính bỏ về khi nghe mình nói có hẹn gặp cậu ở công viên này đó!
_ Eh, nói vậy tức là Tsu – kun không muốn gặp mình ư? Thật sự là như thế sao?
_ Ừ, tớ chẳng muốn gặp tí nào hết! _ Tsubaki thở dài ngán ngẫm _ Trước khi cô ta nói người đó là cậu thì tớ tính bỏ về ngủ một giấc cho khỏe vì có ai đó đã vi phạm hiệp ước “ Chỉ có hai chúng ta đi công viên giải trí thôi”. Mà người đó là ai thì tự thân tự phận kiểm điểm đi nhé!
Còn ai vào đây khi Tsubaki vẫn còn ấm ức chuyện không hỏi mà tự ý hẹn gặp Chisaki đến khu vui chơi giải trí Yokohama. Mikazuki tự biết mình đang bị chỉ trích trong mắt hắn nên cũng bắt đầu thấy hối lỗi chút rồi. Nhưng cô tự nhủ bản thân không được phép thể hiện nó ra bên ngoài mặt nếu không muốn hắn cưỡi đầu cưỡi cổ mình nữa… nên chỉ quay sang mỗi Chisaki mà cười thôi.
_ Thôi kệ anh ta, đầu vẫn còn nóng nên nói ba chuyện linh ta linh tinh đấy mà. Quan trọng nhất là cậu đã đến thì mình vui rồi… Như vậy thì không cần phải lo bị con cáo già đó chọc ghẹo!
_ Tsu – kun không xấu tính như thế đâu, cậu đừng ghim vào lòng như vậy, tội nghiệp cậu ấy!
Nhưng sau đó, Chisaki lại hướng mắt về phía Tsubaki với vẻ phiền muộn nuối tiếc. Giống như trong thâm tâm cô cung chủ nhỏ vừa hiện lên một sự hụt hẫng khiến trái tim mình se thắt lại một cách dữ dội xót xa hơn nhiều. Chisaki thiết nghĩ…
_Vậy là Tsu – kun đã hẹn với Mikazuki… chỉ hai người đi cùng nhau đến khu vui chơi ở Yokohama… Cậu ấy… quên mất lời hứa với mình rồi sao? Tsu – kun… cậu thật sự đã…
…………………………
_ Chisaki, đi xa thế này ắt hẳn vất vả đối với cậu lắm… xin lỗi nhé, chỉ vì yêu cầu ích kỷ của bản thân mà làm phiền đến các vệ sĩ hộ tống cho cậu rồi. Khi về mình sẽ gửi lời xin lỗi và cảm ơn họ sau vậy!
_ Không cần thiết vì làm gì có vệ sĩ nào hộ tống mình đến Yokohama đâu. Mọi người đều ở lại tư trang Tsuchimikaido hết rồi, từ vệ sĩ cho đến người hầu…!
_ Hả? Đi một mình đến Yokohama mà không có ai bảo vệ bên cạnh. Lũ ngu đần ở nhà Tsuchimikaido còn thiểu năng vô dụng đến mức nào nữa vậy? Chẳng lẽ chúng thật sự chỉ biết ngồi không ăn chuối và bắt rận cho nhau thôi sao?
Tsubaki lại nói xóc nói xiểm khiến cho Mikazuki tức lắm… nhưng nể Chisaki ở đây nên cô ấy không gân cổ cãi lại. Mà nếu có gân cổ lên cãi thì chắc mình cũng chẳng thắng nổi cái miệng lý sự cũng như cái quan điểm nghèo nàn héo úa của hắn. Có nói cũng như không.
_ Tsu – kun, mọi chuyện không phải như thế. Khi biết mình chuẩn bị ra ngoài, đặc biệt là đến Yokohama thì họ rất lo lắng và muốn hộ tống mình đến nơi đến chốn an toàn. Nhưng chính mình đã lệnh cho họ ở lại tư trang, quán xuyến mọi việc trong nhà. Còn mình thì cũng đi nhờ một người bạn đến đây, nên không có gì đáng ngại!
_ Eh? Vậy là Chisaki cũng hẹn thêm một người bạn nữa đi cùng ư? Cũng đến khu vui chơi Yokohama này luôn á?
_ Uh, vì đối với mình, cậu ấy và cả Tsu – kun, thì khu vui chơi này giống như một địa điểm mà cả ba đều cùng nhau trải qua những tháng ngày tuyệt đẹp… Cậu hiểu mình đang muốn nói đến điều gì đúng không Tsu – kun?
Mikazuki hẹn thêm một người bạn nữa, đó là Chisaki. Giờ thêm Chisaki cũng đi chung với một người mà hình như Tsubaki cũng biết. Đảo mắt sang trái sang phải, suy ngẫm tính nhẩm xác suất đối với những người mà mình còn nhớ mặt. Trong đầu hắn dễ dàng mường tượng ra hình ảnh về người bạn Chisaki vừa nhắc đến… Sau đó, Tsubaki làm bộ mặt chán nản, quay lưng bỏ về.
_ Tôi chợt nhận ra mình có việc ở trường cần phải đi gấp. Do thứ tư nghỉ bất ngờ nên hôm nay phải dạy bù mới theo kịp chương trình. Hai người ở lại chơi vui vẻ rồi tự về đi nhé. Hẹn gặp lại!
_ Đứng lại đã Minamiya – san, sao tự dưng anh siêng đột xuất thế, bình thường anh còn bỏ mặc học sinh thích học thì học, không thì nghỉ còn gì. Chưa hết, có trường nào lại mở và học sinh nào lại đi học vào ngày chủ nhật hả? Nếu muốn bịa chuyện thì cũng chọn cái nào hợp lý chút chứ… Lý do củ chuối như thế, nghe thoáng qua phát là biết anh đang tính đánh bài chuồn rồi!
_ Tsch…
_ Này, anh vừa mới chậc lưỡi đúng không? Thế tức là những điều tôi nói là đúng chứ gì?
………………………………
_ Chisaki!
Giọng ai đó rất quen cất lên từ phía đám đông người phía sau. Đó ắt hẳn phải là giọng của một cậu con trai tuổi vị thành niên. Cả Mikazuki lẫn Tsubaki đều nghe và có cảm giác như mình đã từng nghe thấy giọng nói này đâu đó trước đây… À không, chỉ có Mikazuki là còn ngờ ngợ thôi, chứ Tsubaki thì đã biết từ lâu rồi. Bằng chứng là hắn còn làm bộ mặt chán chường đi đôi với tiếng thở dài ai oán nữa cơ.
_ Muốn tránh mà chẳng thể tránh được… quả nhiên khi đã dính vào chuyện này thì còn bị xiềng xích với nhau trong khoảng thời gian dài!
_ Hả? Anh đang nói cái gì thế Minamiya – san?
_ Não bé phò như cô thì biết làm gì, cứ ở yên một chỗ ăn chuối bắt rận giống như mấy tên đần nhà Tsuchimikaido hợp với cô hơn đấy!
Phản ứng với tiếng gọi tên mình, Chisaki ngoảnh đầu nhìn lại cùng nụ cười dịu dàng đằm thắm trên môi.
_ Mình ở đây!
Đó quả thật là một chàng trai khôi ngô tuấn tú như một minh tinh màn bạc. Với mái tóc bạch kim nổi bật, cùng đôi mắt hơi hững hờ chút đỉnh. Nhưng trông dáng vẻ hấp tấp và từng giọt mồ hôi chảy dài trên má, chứng tỏ chàng trai ấy rất lo lắng cho Chisaki.
_ Tớ đã dặn cậu đứng ở cổng chờ chút mà. Tại sao lại bỏ vào đây trước thế? Mặt khác, làm thế nào cậu vào khuôn viên bên trong khi tớ còn đang giữ vé thế hả?
_ Cũng chẳng biết nữa, mình chỉ bỏ kính ra để nói chuyện với nhân viên soát vé… họ tỏ ra sợ hãi chút đỉnh rồi cho mình vào không cần phải mua vé. Để cậu phải lo lắng rồi, xin lỗi nhé, Hajima – kun!
Hajima cất tiếng thở dài ngán ngẫm như ai kia. Không cần phải tìm hiểu thì chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi cũng thừa biết lý do vì sao nhân viên soát vé đặc cách cho Chisaki ung dung bước vào tay không. Làm người nổi tiếng đôi khi cũng có lợi quá chừng, nhưng cái giá phải trả cho những cái lợi ấy là không thể sống như một con người bình thường. Ở một khía cạnh khác, Hajima hiểu Chisaki cũng đã rất mong ngày này từ lâu rồi… Từ khi đêm Định Mệnh ba năm trước kết thúc.
_ Cậu nói là sẽ có người đi chơi chung với chúng ta. Thế đã gặp được người đó chưa?
_ Uh, gặp rồi, đang đứng ngay đây này!
Quay sang trông thấy Mikazuki đang cúi đầu chào thành kính.
_ Xin lỗi vì làm phiền ngài một ngày đẹp trời như thế này. Chính tôi đã mời Chisaki đến khu vui chơi Yokohama… Xin thứ lỗi thưa Hajima thiếu chủ!
_ Ra là Mikazuki. Thôi thì đằng nào tôi cũng chẳng có kế hoạch gì vào hôm nay. Để một ngày trôi qua thế này thì phí lắm. Thật không ngờ Mikazuki – san đã có lời mời Chisaki để tôi mới có dịp ra khỏi tư trang Kurahashi. Cảm ơn nhiều, Mikazuki – san!
_ Xin ngài đừng làm vậy, tôi nào có dám nhận một lời cảm ơn xa hoa như thế. Nếu để mọi người biết thiếu chủ tối cao của nhà Kurahashi lại nói lời cảm ơn với một người thấp hèn như tôi thì lời ra tiếng vào nhiều lắm… Xin ngài hãy giữ hình ảnh một thiếu chủ đi ạ!
_ Cô tốt thật Mikazuki – san. Nhưng cả tôi và Chisaki đã đặt ra phương châm trước khi đến đây. Chỉ duy nhất ngày hôm nay, cả hai sẽ tạm thời gác cái danh thống lĩnh sang một bên để trở thành một người bình thường, tận hưởng ngày chủ nhật đẹp trời này. Tôi thậm chí còn không mang theo Katana, hay Chisaki còn chẳng cần trữ Tanto trong người nữa mà… Chính vì vậy, chỉ riêng hôm nay… Mikazuki – san hãy đối xử bình đẳng với chúng tôi như những người bạn bình thường… Mà chắc có lẽ chỉ mong cô bình đẳng với tôi thôi vì cô với Chisaki vốn là hai người bạn thân sẵn rồi nhỉ!
Thoạt đầu Mikazuki có chút lưỡng lự phân vân… Dù đã được cho phép nhưng đứng trước mặt mình là thống lĩnh tối cao của gia tộc Kurahashi lừng danh. Áp lực đặt xuống hai vai Mikazuki hoàn toàn không nhỏ… Mikazuki không dám tỏ ra thân mật với Hajima như đối với Chisaki vì ngoài sự khác biệt vị trí… Mikazuki cảm thấy ở Hajima có một chút gì đó đáng sợ… nhiều khi đáng sợ còn hơn cả Tsubaki nữa cơ.
_ Nếu ngài đã nói thế… thì tôi xin được thất lễ!
_ Không sao, cứ từ từ rồi sẽ quen thôi. Tôi không câu nệ những chi tiết nhỏ vặt ấy đâu. Bởi vì ngay tại đây, có một kẻ nào đó còn ngang nhiên, hống hách, chẳng coi ai ra gì, xem các thống lĩnh tiền nhiệm lẫn đương thời, thậm chí là hiện thân của thần như lũ khỉ chỉ biết ăn chuối ngồi bắt rận thôi mà… Bị như thế riết, tôi cũng quen rồi!
Nói như thế thì ai dám mạo phạm đứng ngang hàng với thiếu chủ nhà Kurahashi kia chứ. Hajima bắt đầu sợ tái mặt đi vì thứ cô kinh hãi nhất sau cùng vẫn xuất hiện. Đôi mắt lạnh lùng của Hajima thống lĩnh trừng trừng nhìn thẳng về phía tên dở người Tsubaki chẳng khác chi một con rồng đang khè dọa người khác.
Nếu xem Hajima là rồng, thì tên kia cũng chẳng kém cạnh gì. Tsubaki đáp lại lời khiêu khích ấy bằng tia nhìn còn lạnh lùng, đáng sợ hơn. Nói sao đây… một con hồ ly có chín đuôi nhọn hoắt chĩa thẳng về phía con rồng, răng nanh nhe răng sẵn sàng chiến đấu chống trả… Kiểu suy nghĩ tưởng tượng như vậy.
_ Ô, thiếu chủ nhà Kurahashi, thật hân hạnh cho một kẻ ngông cuồng tự mãn như tôi được phép sánh ngang ngài như một “ con khỉ chỉ biết ngồi bóc vỏ chuối bắt rận” ít nhất là trong ngày hôm nay. Để không khiến ngài phải thất vọng, kể từ giờ phút này cho đến khi buổi đi chơi chấm dứt, tôi xin phép được gọi ngài là “ Saru - san” nhé!
_ Cứ tự nhiên nếu nó khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên thân thiết. Để cho công bằng, tôi cũng xin được phép gọi một tên Ronin lang bang nào đó là “ Inu – san” cho tiện. Nghe nói bên phương Tây người ta thích đùa lắm, nên nếu cậu cảm thấy khó chịu thì hãy xem như chúng ta chỉ đang đùa thôi!
_ Oh no problem. Because I’m Westerner so I will see it as long as funny joke. Monkey and Dog, It make me thinking about the Japanese folk… I forgot what’s it name!
Từ nói chuyện bình thường hắn bất ngờ xổ qua tiếng anh để chọc tức Hajima chơi. Như kiểu dù trời có sập xuống thì hai người này vẫn không bao giờ giảng hòa. Cứ phải hiềm khích thế này thì mới chịu nổi.
_Ara, hai cậu ấy vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả… Hy vọng, mọi người đều được vui vẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này!
Ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, Chisaki thoáng nghĩ đến một cuộc vui đã mở đầu thì sẽ có lúc phải tàn. Đến khi ấy, cuộc chiến của nước mắt và máu sẽ diễn ra, biến bầu trời xanh biếc kia trở nên u tối cùng những cơn giông bão không ai ngờ đến. Niềm vui của bốn người họ rất có thể sẽ chỉ vỏn vẹn trong một ngày chủ nhật này thôi… Không ai dám chắc chắn họ sẽ có thêm một cơ hội được vui chơi chung với nhau như thế này… Nhưng sâu tận trong thâm tâm, Chisaki vẫn mong muốn điều đó sẽ trở thành hiện thực sau khi cuộc chiến với thần linh chấm dứt… Còn bây giờ, mình phải biết tận hưởng cũng như trân trọng giây phút hiếm hoi này càng lâu càng tốt.
_ Được rồi hai người, đừng cãi nhau nữa. Mình cứ nghĩ những ân oán giữa hai cậu đã được giải quyết ổn thỏa trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm trận chung kết không phải sao? Hôm nay chúng ta đến đây để vui chơi, chứ không phải để biến nơi đây thành đấu trường cho những thanh Katana… Nhìn xem, nếu các cậu không nhanh lên thì chúng ta không thể thử hết các trò chơi ở đây đâu!
Phải đến lượt Chisaki lên tiếng thì hai tên kia mới chịu dừng. Tuy vẫn còn hằm hè nhau nhưng chí ít cũng không biến khu vui chơi giải trí thành sàn đấu thứ hai cũng như khiến mọi người xung quanh để ý về phía này.
Chỉ bằng vài câu nói mà Chisaki đã có thể cảm hóa hai con mãnh thú hai gia tộc… Mikazuki nhìn Chisaki với ánh mắt ngưỡng mộ phục sát đất.
_Tuyệt vời quá đi mất… Chisaki quả thật rất tuyệt vời… tuyệt nhất trong tất cả những người tuyệt hảo từ trước đến nay!
Nhắc đến khu vui chơi thì người ta thường nghĩ đến thứ gì? Đương nhiên là những khu vực trò chơi thú vị chứ sao nữa. Đầu tiên là những nơi có thể đi một cách dễ dàng nhanh nhất… nói chung là những nơi vắng khách nhất chẳng hạn như những khu vực trò chơi lễ hội như câu cá vàng, ném vòng, bắn đồ chơi chẳng hạn… Bạn tự hỏi tại sao lại có một gian hàng trò chơi lễ hội trong khi lễ hội mùa hè hay Bonyari chưa hề diễn ra… Câu trả lời nằm ở chỗ khu công viên giải trí này chịu sự quản lý của Thiên Chiếu Gia Trang ở Yokohama… mà đã vào tay Thiên Chiếu Gia Trang thì những điều không thể sẽ trở thành có thể, miễn đó là sở thích của ngài Akifusa quyền năng.
Nhóm bốn người họ dừng trước gian hàng bắn súng nhận quà vì Mikazuki muốn lấy được con gấu nhồi bông màu nâu nâu xinh xinh xắn xắn kia. Một lần chơi mất 10 yên. Mikazuki đã không ngần ngại bỏ ra 100 yên chỉ để lấy con gấu bông nhưng cứ nhắm bắn phát nào lại hụt phát ấy.
_ Chết tiệt, tại sao bắn mãi mà vẫn không trúng? Chẳng lẽ con gấu đó nhất quyết không muốn mình trở thành chủ nhân của nó sao?
Trong mắt Mikazuki con gấu nhồi bông trước mặt chẳng khác chi một con boss cuối thường thấy trong những game thể loại RPG. Dù cho nó có là boss cấp độ S hay SS thì Mikazuki nhất quyết không bỏ cuộc… mặc dù Mikazuki chưa bao giờ thắng nổi một trò chơi nào, thậm chí là oẳn tù tì đơn giản.
_ Mikazuki, được rồi mà, không cần phải tốn mớ tiền vì mình đâu. Chúng ta sẽ có cơ hội ở những lễ hội mùa hè sắp đến. Khi đó súng được làm từ chất liệu khác bắn sẽ hiệu quả hơn! Chisaki khuyên nhủ.
_ Gru, tớ đã hứa là sẽ bắn hạ con gấu ấy cho cậu. Một khi đã nói thì nhất quyết không được rút lại… Nếu chỉ vì một chút khó khăn mà từ bỏ thì làm sao xứng đáng trở thành kiếm sỹ nhà Tsuchimikaido được. Đợi đó đi, tớ chắc chắn sẽ hạ được con gấu boss ấy!
Đứng theo dõi từ nãy đến giờ chỉ thấy phí tiền chứ chẳng thể nào tăng khả năng chiến thắng với khả năng nhắm siêu tệ hại của Mikazuki. Tsubaki đưa tay gãi đầu sồn sột, miệng thở dài ngán ngẫm xem như không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn tiến đến chỗ Mikazuki, giựt phăng lấy khẩu súng nhắm của Mikazuki với thái độ cực kỳ đáng ghét.
_ Đưa đây, nhìn cô chơi mà tôi chỉ muốn về nhà chồng cây chuối 50 lần cho khỏe người ra!
_ Anh chồng cây chuối 50 lần làm gì? Cho máu lưu thông lên đầu để bớt khùng, đồng thời cho tim gan phèo phổi lộn lên mũi à?
_ Chẳng phải luật chơi có ghi rõ người thách đấu có thể sử dụng tùy mọi loại súng để sẵn ở đây sao? Bộ cô không biết chọn khẩu nhắm này vừa dài vừa nặng, không thể giữ thăng bằng cũng như độ giật của nó ư? Hay là cô chỉ biết nghĩ vì nó dài nên khả năng trúng cao hơn?
Mikazuki chợt quay sang Chisaki với ánh mắt tò mò khó hiểu.
_ Chỉ là bắn súng đồ chơi thôi mà có cần rườm rà thế không? Tôi chọn khẩu ấy vì thấy trên ti vi người ta thường dùng cái đó để bắn trong mấy lễ hội mùa hè mà!
Tsubaki nổi quạu.
_ Đó là lý do vì sao trong mắt tôi, cô không khác chi mấy tay vệ sĩ dốt đặc, chỉ biết ngồi ăn chuối bắt rận trong tư trang Tsuchimikaido. Nói chuyện với mấy đứa não phò thì thà tự dâng đầu gối ra tâm sự hoàn cảnh còn đỡ ngán hơn!
Lạnh lùng dứt khoát, Tsubaki nhìn hết một loạt vũ khí mình được phép sử dụng. Hẳn trả khẩu súng nhắm về vị trí cũ và quyết định sử dụng một khẩu súng lục vừa tay bắn đoàng đoàng hai phát. Hai viên đạn trượt ra phía sau con gấu cứ ngỡ là bắn hụt, nhưng mục đích thật sự là ở chỗ đường đi trật của đạn cơ. Viên đạn nhựa thứ nhất đi trước va vào cột lều, phản ngược lại thì trúng viên thứ hai đi sau từ dưới bay lên. Cả hai viên chạm nhau rồi rẽ thành hai hướng trúng thẳng vào con gấu bông Mikazuki tức tối nãy giờ, viên còn lại thì trúng vào con sư tử nhồi bông màu hồng nhẹ khác, làm cho cả hai con thú nhồi bông cùng rơi xuống cùng một lúc. Đó cũng là lúc tiếng chuông lắc tay vang lên leng keng từ ông chủ gian hàng.
_ Xin chúc mừng quý khách, phần thưởng của quý khách là con gấu và con sư tử này. Hẹn gặp lại!
Cầm hai con thú nhồi bông trên tay, Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm như kiểu đã từ lâu mình không đụng đến trò này. Cứ nghĩ tay nghề bị lụi nhưng xem chừng vẫn còn sử dụng được tốt. Hắn ngoái cổ trông sang Mikazuki vẫn còn đang tròn mắt nhìn mình như sinh vật lạ.
_ Cô đang nhìn đểu tôi đấy hả? Hay trên mặt tôi có dính nhọ?
_ Không… chỉ là tôi đang thắc mắc… anh có phải con người không Minamiya – san?
Trên đỉnh đầu Tsubaki nổi thêm hai ba cục tức nữa.
_ Này, chỉ hỏi một câu thôi, cô muốn có đánh nhau giữa chốn đông người này đúng không?
_ Tôi hỏi thật đấy Minamiya – san, anh có thật là con người không? Vì sẽ chẳng có người bình thường nào làm được điều bất khả thi như thế trừ khi đó là thần thánh. Khai thật đi, anh là thần thánh phương nào vậy? Thần tự kỷ hả?
_ Nói năng kiểu đó không sợ bị gọi là báng bổ sao? Sau khi xem cô vờn khẩu súng nhắm kia chán chê thì tôi tạm thời đã hiểu nguyên lý hoạt động cũng như chất liệu của từng khẩu, rồi tính toán đường đi đường đạn, hướng gió, góc khuất, vĩ độ, lực hút của trái đất, ma sát trong không khí, điểm mù của súng rồi cứ thế mà phang. Nhưng sau cùng thì vẫn phải dựa vào khả năng nhắm bắn của người đó đến đâu là chủ yếu… Tôi chỉ là một người bình thường nên chẳng phải thần thánh gì hết… À không, chỉ là sắp sửa chạm đến vị trí ngang với thánh thôi!
Tsubaki đưa con gấu nâu cho Chisaki. Chỉ việc đưa như thế trong khi trên mặt không hề biểu lộ tí cảm xúc nào hết.
_ Cho cậu. Coi như tớ thay mặt con nhỏ tồ kia lấy về cho cậu!
_ Cảm ơn cậu Tsu – kun, vậy thì mình xin phép!
Chisaki vui vẻ nhận lấy con gấu với sự thích thú phấn khởi trên gương mặt.
_ Thế con sư tử hồng đó cậu tính sao đây Tsu – kun?
Tsubaki thoáng nhìn xuống con sư tử nhồi bông còn lại trên tay mình. Hắn đang suy nghĩ đến việc chắc tặng luôn nó cho Chisaki để khỏi phải mang nó đi tới đi lui vướng víu.
_ Cậu lấy nó luôn nhé!
Chisaki thoáng để ý thấy Mikazuki đang đứng phía sau Tsubaki, phùng mang tức giận nhưng vô cùng đáng yêu như đứa trẻ đang vòi vĩnh được kẹo. Chisaki hiểu ngay Mikazuki rất muốn có con sư tử bông ấy, nhưng vẫn đang đợi Tsubaki chủ động tặng nó cho mình. Cũng là con gái nên Chisaki rất thông cảm với Mikazuki.
_ Tsu – kun nè, đối với mình được con gấu nhồi bông này là quý hóa lắm rồi. Con sư tử còn lại, cậu không nghĩ nên tặng cho ai khác ngoài tớ sao? Nghĩ kỹ đi, xung quanh cậu vẫn còn nhiều người rất thích nó đấy, nếu cậu chịu để ý một chút thì sẽ thấy ngay!
_ Chỉ là một con sư tử nhồi bông bình thường thôi mà nhiều người thích đến thế sao? À… cậu nói có lý, nếu đưa nó cho ngài Akifusa thì chắc chắn ngài ấy sẽ dùng nó làm nệm lót mông hay để gối đầu mỗi khi nằm trườn trên sàn ăn bim bim. Hoặc cho Hanabi nhỉ? để cảm ơn bộ Haori đỏ mà con bé đã may cho trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… Sắp tới có lẽ cũng cần nhờ Hanabi may cho thêm một bộ nữa. Dùng con sư tử này làm quà hối lộ chắc không đến nỗi!
Hắn nói thế càng khiến Mikazuki tức tối hơn chục lần. Đứng phía sau lưng mà Mikazuki không ngừng đay nghiến tên chết tiệt đang đứng phía trước. Làm cho Chisaki cũng hết chịu nổi hai người bọn họ.
_ Tsu – kun, là do cậu cố tình đúng không? Mình biết là cậu hiểu vấn đề của bản thân… nên đừng khiến mọi chuyện xấu thêm nữa. Cậu ấy đang rất giận đó!
Hắn biết chứ… hắn thừa biết Mikazuki đang không ngừng rủa mình ngay phía sau, chỉ cần hắn chịu quay người 180 độ là sẽ thấy ngay… nhưng vẫn cố tình giả ngu như không hay không biết gì hết. Nghe Chisaki nói đến mức ấy, Tsubaki không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lỗi sai của mình.
Hắn quay lại chỗ Mikazuki, miệng thở dài ngán ngẫm, tay đưa con sư tử nhồi bông về phía cô ấy.
_ Xin lỗi, chỉ đùa chút cho vui thôi. Nếu cô thích thì cứ lấy đi… tôi cũng chẳng có ý định vòng xuống Thiên Chiếu Gia Trang chỉ để đưa mỗi một con thú nhồi bông lót mông đâu!
Đôi lúc, khi hắn tỏ ra hối lỗi và thật sự muốn ai đó tha thứ ch mình, thì nét mặt hắn dù lạnh lùng hững hờ cỡ nào thì Mikazuki vẫn có thể nhìn thấy sự chân thật nhất dù chỉ là chút ít. Có lẽ ngoài Chisaki và Mikazuki thì những người còn lại vẫn thấy hắn đáng ghét như thường ngày.
Không có lý do nào để không nhận. Vì thực sự Mikazuki rất thích con sư tử ấy… mà con gì cũng thế, có là rồng, rắn, hay ác quỷ, miễn là do Tsubaki tặng thì cô ấy đều thích. Nhận lấy con gấu bông trên tay, Mikazuki ngượng ngùng quay đi chỗ khác với vẻ thẹn thùng đáng yêu khiến biết bao nhiêu người đàn ông phải ngây ngất.
_ Cảm ơn!
_ À… không có gì!
Vẫn biết con sư tử nhồi bông ấy là dành cho Mikazuki… vẫn biết là Tsubaki là người đưa cho cậu ấy. Nhưng Chisaki bắt đầu hối hận vì đã gợi ý Tsubaki tặng cho Mikazuki, giá như khi Tsubaki hỏi thì mình nên nhận lấy thì hơn… Mà giả sử nếu như chuyện đó xảy ra thật, thì Chisaki lại cảm thấy có lỗi với Mikazuki rất nhiều… Quả nhiên thật không dễ dàng cho cô cung chủ nhỏ tí nào. Nếu chọn phương án một thì thật có lỗi với cô bạn thân, còn nếu chọn phương án hai thì lại có lỗi với chính bản thân mình… Chọn cách nào cũng không có được kết quả tốt.
Ngay khi ấy, bất ngờ đâu đó một chiếc mặt nạ con cừu nhỏ úp lên mặt Chisaki, che phăng đi tầm nhìn của cô cung chủ nhỏ trước cảnh Tsubaki với Mikazuki. Và người úp chiếc mặt nạ ấy không ai khác chính là Hajima thiếu chủ.
_ Hajima – kun?
_ Tớ vừa bắn trúng được đấy nên cho cậu đeo tạm chơi. Ít ra thì nó sẽ có ích trong một số trường hợp nhất định!
Hình như Hajima có ý giúp mình… không cho mình nhìn về phía Tsubaki và Mikazuki… hoặc cũng có thể chỉ là do bản thân tưởng tượng thôi. Nhưng Chisaki vẫn cảm ơn Hajima rất nhiều.
……………………………………………
_ Chisaki cậu biết không? Bắn trúng hay không trúng, phụ thuộc vào những yếu tố như hướng gió, độ nảy, độ nhạy của súng chỉ là chuyện vô cùng nhỏ. Một thiện xạ tài giỏi thì có thể sử dụng bất cứ loại súng nào cũng trúng, không bắt buộc phải là súng nhắm hay súng ngắn!
Hajima đang khiêu khích ai đó về việc chơi trò bắn súng rớt quà… Hiểu ý, Tsubaki bắt đầu mở chế độ thách chiến với Hajima với ánh mắt trừng trừng hình viên đạn.
_ Ô, xem ra có người đang muốn thử sức chút đỉnh về kỹ năng thiện xạ nhở. Thế thì tôi đây cũng không phải khách khí nữa. Nhưng Hajima thiếu chủ… cả tôi cả ngài đều chỉ quen sử dụng Katana. Mặc dù tôi có biết chút ít về Kyudo ( Nghệ thuật bắn cung) nhưng chắc cũng không áp dụng được mấy vào sử dụng súng ống… Nên mong được chỉ giáo nương tay!
_ Hô hô, tôi nào đâu dám, một người dùng cung tên vừa bắn vừa cưỡi ngựa suốt phố Yokohama vào ban đêm, lại có thể bắn phăng Yari của tôi trong Đêm Vũ vòng cuối cùng. Hơn nữa lại lấy được hai con gấu bông cùng một lúc thì quả thật không phải tay mơ. Chính tôi đây mới là người mong được chỉ giáo!
Hai con rồng và con hổ một lần nữa kình nhau liên tục với ngọn lửa bốc lên phừng phực từ đôi bên, báo hiệu sẽ xảy ra một trận đọ súng để xem xem ai là người bắn rơi được nhiều phần thưởng nhất.
Biết chắc chắn không có cách nào cản được hai tên con trai hiếu chiến thích đối đầu nhau. Chisaki đẩy Mikazuki sang chỗ khác.
_ Hai cậu ấy lại nổi hứng ganh đua với nhau nữa rồi. Có lẽ sẽ phải mất một lúc đấy. Chúng mình đi thăm quan gian hàng khác thôi!
_ Eh… liệu có được không? Để Hajima thiếu chủ và Minamiya – san một mình như vậy thì có hơi…
_ Không sao, họ là vậy mà, luôn xem nhau như đối thủ cần phải vượt qua nên lúc nào cũng không ngừng cố gắng. Nhưng sau đó thì lại trở nên thân thiết vì kết thúc một trận so tài họ lại hiểu những điểm mạnh và điểm yếu của nhau hơn. Tsu – kun và Hajima – kun, giống như hai thái cực Yin và Yang, không bên nào có thể tồn tại mà không tương trợ với cái kia. Cứ để họ tự do với nhau… càng cãi nhau, càng đối đầu, thì càng trưởng thành. Cậu cũng thấy cả hai người họ đã thay đổi rất nhiều kể từ Đêm Vũ kết thúc phải không?
Có lẽ Chisaki nói đúng, kể từ khi Đêm Vũ chấm dứt, Tsubaki không còn nhìn đời bằng gam màu sắc tối tăm nữa. Và thành kiến về tên phản đồ Tsubaki của thiếu chủ Hajima cũng ít hơn phần nào. Thôi thì cứ để hai người ấy xung đột với nhau vậy, miễn là không rút kiếm chém nhau giữa chốn đông người thì mọi việc vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát.
Khu vui chơi Yokohama vẫn còn nhiều điều thú vị đang chờ đợi lắm. Bốn người bọn họ, chia thành hai cặp hẹn hò đôi tham gia những trò chơi khác dưới sự dẫn đầu của Mikazuki. Nào là chơi đu quay tách, đi tàu lượn siêu tốc, khám phá ngôi nhà ma mặc dù Mikazuki cực kỳ sợ ma, cô nàng tóc tím đen hở một chút là bám víu lấy Tsubaki khi cả thân thể run rẩy không ngừng… Sợ rồi lại bám lấy Tsubaki, mỗi lần như thế, Chisaki lại cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt nhiều hơn. Và cứ mỗi khi nỗi buồn xâm chiếm lấy tâm trí, thì Hajima lại là người chủ động bảo vệ Chisaki khỏi những suy nghĩ ấy… Giống như Hajima hiểu rõ điều gì đang diễn ra giữa mối quan hệ của ba người vậy.
………………………………….
Đến trưa khoảng 12h, nhóm bốn người quyết định nghỉ ngơi một chút sau chuyến vui chơi mệt nhoài tiêu tốn quá nhiều năng lượng. Chisaki đề nghị dừng trước một khu cắm trại tập thể đâu đó trong khuôn viên khu vui chơi Yokohama. Nơi đó tập trung rất nhiều kiểu bàn ghế picnic, có những gian hàng bán đồ ăn nhanh, thậm chí là có vài người diện bộ đồ thú nhồi đi phát bóng hay chơi đùa cùng con nít. Khu vui chơi Yokohama, quả là sự lựa chọn tuyệt hảo cho mọi nhà sau một tuần bận rộn.
_ Mời mọi người!
Chisaki và Mikazuki, cả hai cô gái xinh đẹp nhất nhà Tsuchimikaido đều thể hiện khả năng nữ công gia chánh để cho ra những hộp cơm trưa vô cùng hấp dẫn. Mikazuki thì có làm cơm nắm hình tam giác khá vuông vắn đẹp đẽ, một phần trứng chiên xếp cuộn thành từng khúc nhỏ nhỏ. Vài con tôm chiên xù với bột quế còn thơm nức nóng hổi. Những miếng gà chiên tẩm gia vị ngũ hương vàng óng như vừa được phết mật ong. Và một phần toàn miếng xúc xích hình bạch tuộc trông vô cùng ngộ nghĩnh đáng yêu… Đúng chất một hộp bento ba tầng dành cho những chuyến đi chơi như hôm nay.
Còn về Chisaki, cô cung chủ nhỏ đã sử dụng bếp nhà Tsuchimikaido để làm ra một số món ăn như sau. Một phần đầy sushi các loại cá, loại tôm, loại mực lung linh sắc màu. Một phần salad trộn để bổ sung vitamin và khoáng chất. Một hộp để dành riêng cho món sườn chua ngọt còn thơm nức. Tầng dưới cùng là một suất thịt bò phi lê cùng thịt nhím biển Bắc Mỹ. Tất cả được gói gon trong hộp cơm bốn tầng đen tuyền lấp lánh, làm tăng thêm hương vị cho từng món ăn.
_ Chisaki, hộp cơm của cậu đẹp quá chừng. Trong khi hộp của mình thì có hơi… đơn giản chút!
_ Không, mình thấy hộp cơm của Mikazuki mới đáng yêu làm sao. Nhất là những con bạch tuộc xúc xích ngộ nghĩnh này này. Không ngờ Chisaki khéo tay ghê… Hôm nào dạy cho mình cách làm nhé!
………………
_ Oi Chisaki, phò tóc tím, tán tỉnh hộp cơm của nhau thế đủ rồi. Bây giờ đã có thể cho chúng tôi dùng bữa được chưa?
Trái với vẻ hào hứng giữa hai cô gái thì hai cậu con trai kia lại tỏ ra thèm ăn kinh khủng. Cũng dễ hiểu thôi… hễ cứ gặp một trò chơi là lao đầu vào thi thố với nhau, thử hỏi không mau xuống sức mới lạ. Nên bây giờ cho cái gì, hai người ấy cũng nuốt được tuốt… Mà có khi còn biến bữa trưa nay thành một trận đọ xem ai ăn nhanh ăn nhiều ăn khỏe hơn cũng không biết chừng.
_ Xin lỗi vì đã để hai người chờ. Chúng ta dùng bữa thôi!
_ Nếu vậy thì… Itadakimasu!
Cả ba người bao gồm Mikazuki, Chisaki và Hajima đều nói từ Itadakimasu trước khi dùng bữa, và quả nhiên chỉ mỗi một mình Tsubaki là không nói thành ngữ ấy. Nhưng thôi, chuyện này cũng đâu phải điều lạ lùng gì… hắn có bao giờ tin vào thần linh đâu, nên không cần thiết phải nói câu ấy.
_ Ngon quá Chisaki… cậu nêm món sườn vừa miệng ghê, không quá mặn cũng không quá ngọt! Mikazuki tươi cười hăm hở khi lần đầu tiên thưởng thức món ăn của Chisaki.
_ Mình đã cố gắng không để liều lượng đường và chanh không vượt nhau quá nhiều. Nếu cậu thích đến thế thì mình vui lắm!
Hajima thiếu chủ dùng một chiếc nỉa cắm lấy lát trứng mỏng trong phần salad trộn giấm của Chisaki và nếm thử. Vị chua của nó cũng vừa phải, không quá xót cũng không quá nhạt, chảy xuống huyết quản, lưu lại hương vị tuyệt hảo ở đầu lưỡi.
_ Nếu không nhầm thì trứng này được thu thập từ nông trại nhà Kurahashi đúng không? Loại trứng mới khi đã lai giống thành công vịt và gà ấy?
_ Uh, đúng thế, mình đã thử sử dụng loại trứng mới mà cậu gửi đến để dùng làm món salad. Loại trứng mới này hay lắm, khi đập vỏ phần lòng và nhân trắng bên ngoài không bị vỡ, rất thích hợp để luộc hay làm bánh. Phần sườn xào có lớp vàng như mật ong cũng là do mình hòa chung với phần lòng đỏ trứng ấy!
Vậy là phần sườn chua ngọt với salad đã được nếm thử và mình cũng đã giải thích nguyên lý làm ra sao. Chỉ còn lại một người nữa chưa thử món ăn của mình… Đó cũng là người mà Chisaki mong muốn được nghe cảm nhận nhất.
_ Còn cậu thì sao Tsu – kun?
Làm sao là làm sao khi tên dở người Tsubaki chơi trò tung hứng bằng cách hất miếng sushi lên cao rồi dùng miệng đớp lấy. Cả một miếng sushi lớn như vậy mà hắn còn làm trò được thì quả thật tên này không phải là người. Mặt khác, thói quen của hắn là ăn và hấp thụ chất dinh dưỡng từ thức ăn như một cái máy vô tri vô giác… Nên khi nghe hỏi về cảm nhận thì hắn rơi vào tình trạng khó khăn… Rồi hắn bắt đầu nghĩ đến trường hợp tự bịa ra thứ gì đó để cho qua chuyện này.
_ Nói thế nào nhỉ, cũng không đến nỗi tệ. Nhưng cũng do lâu rồi không đụng đến miếng sushi nên vị giác có chút khó khăn để nhận biết… Mà nếu so sánh đến miếng sushi William từng nổi hứng làm thử thì… của cậu vẫn tốt hơn nhiều!
_ Oh my, thì ra cậu chê sushi của tôi làm dở hơn của Chisaki cung chủ ư? Quá đáng nhé Kazuto – kun… nhưng quả thật sự thật đúng là như thế… so với Hime sama thì tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm!
Một giọng nói rất đỗi quen thuộc cất ra phía sau lưng Tsubaki. Tên dở người chưa kịp quay lại làm gì thì đã có một bàn tay từ phía sau chồm lên phía trước, chộp lấy một miếng sushi và cho vào miệng người đó nhai nhồm nhoàm.
_ Hừm hừm, vậy ra cung chủ cho thêm đường vào mực sao… hiểu rồi, lần sau mình cũng sẽ làm thử như thế!
_ William???
_ Good afternoon, Kazuto – kun, Mikazuki – sama, Chisaki hime – sama and Hajima – dono… là tôi William đây… William D. Saotome!