Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 67



_ Xin lỗi Hajima – kun, mình biết cậu hiện đang rất bận trong việc hướng dẫn cho các Samurai nhà Kurahashi nhưng sau cùng lại bắt cậu đi chung với mình thế này… thật áy náy quá!

_ Từ khi nào mà cậu trở nên khách sáo như thế vậy Chisaki? Chúng ta là bạn thân của nhau từ lúc nhỏ cơ mà. Đưa tay giúp đỡ một chút cũng là chuyện đáng làm. Hơn nữa, Nanami đã nói sẽ phụ trách việc đào tạo nâng cao trình độ kiếm thuật cho các Samurai nhà Kurahashi nên mọi thứ không cần phải lo ngại thêm chi nữa!

Ừm… Nếu đúng theo những gì Nanami đã nói thì một, William không biết hiện đang ở đâu, làm gì, nên không thể đến tư trang Kurahashi nhận hướng dẫn cho các võ sĩ đạo nhà Kurahashi, dẫn đến việc anh ta gợi ý Nanami tìm Tsubaki nhờ giúp đỡ. Và thứ hai, thiếu chủ Hajima cũng không thể tham gia vào khóa đào tạo vì hiện đang ở cùng Chisaki cung chủ. Ngay lúc này đây, họ đang cùng nhau tiến đến nhà kho trong một tư trang rộng lớn khác ngự trong một cánh rừng rậm khác… một tư trang với nét cổ kính truyền thống sử dụng biểu tượng thanh kiếm làm gia huy… Đây đích thị là tư trang Tsuchimikaido ver Okinawa… Và câu hỏi được đặt ra là tại sao một bán đảo nhỏ như Okinawa lại trở thành nơi cho các vị thống lĩnh ba gia tộc chịu đầu tư xây tư trang thứ hai nhiều đến thế. Phải chăng vì Okinawa là một hòn đảo độc nhất về danh lam thắng cảnh lẫn du lịch???

Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng hiện giờ là sáng ngày hôm nay, các Samurai hùng dũng từ tư trang Tsuchimikaido ở vịnh Kyuushi chính thức bắt chuyến tàu đường biển tập hợp tại tư trang Tsuchimikaido phiên bản Okinawa để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Với danh phận là cung chủ quyền lực, Chisaki phải ra đón, hướng dẫn cho họ một số luật lệ về gia trang Tsuchimikaido ver Okinawa. Tiện thể, cô ấy cũng muốn giúp đỡ việc dọn dẹp một chút. Nhưng dĩ nhiên thân gái liễu yếu đào tơ không thể khuân vác thùng đồ được… là một cung chủ quyền quý thì điều đó lại càng không thể. Thế nên mới có sự hiện diện của Hajima thiếu chủ đây. Nghe có vẻ như chàng thống lĩnh tối cao nhà Kurahashi được xem như nhân công khuân vác… nhưng thực chất đều do Hajima tự nguyện hết.

_ Chisaki, các chiến binh Samurai nhà Tsuchimikaido đã có mặt ở đây đông đủ. Cậu tính làm gì tiếp theo? Cụ thể hơn là kế hoạch tập luyện sẽ như thế nào?
Chisaki thoáng suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười xinh trên đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu. Một nụ cười đủ sức nghiêng nước nghiêng thành, khiến anh hùng cũng phải gục ngã hoàn toàn như một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Hajima khi chàng thiếu chủ trẻ nhìn thấy nó thật rạng rỡ.

_ Mình sẽ làm theo chỉ tôn của nhà Minamiya, mọi người sẽ được nghỉ ngơi ngày hôm nay và ngày mai để chuẩn bị cho ngày mốt. Ở Kyuushi, họ đã không ngừng tập luyện chăm chỉ ngày đêm chỉ vì trận chiến cuối cùng. Nên mình muốn họ giải tỏa hết mọi căng thẳng mệt nhọc, nghỉ ngơi dưỡng sức, có một tinh thần cực kỳ thoải mái trước khi đối mặt với số phận. Cho nên, đúng theo chỉ tôn nhà Minamiya, họ được tự do trong hai ngày còn lại. Ai muốn vui chơi thì vui chơi, ai muốn tập luyện thì tập luyện. Ngộ nhỡ trong lúc tập luyện mà bị thương, mình sẽ cố gắng chăm sóc cho họ!

_ Chỉ tôn của nhà Minamiya? Chỉ tôn này vốn dĩ không hề tồn tại vào thời ngài Tsubaru đương nhiệm ngôi vị thống lĩnh. Nó chỉ mới xuất hiện gần đây sau khi…

_ Ừ, sau khi Tsukusa đảm nhiệm chức vụ cung chủ và chỉ tôn này là do Tsu – kun nghĩ ra đó!

Nghe đến cái tên Tsubaki, cảm giác trong Hajima nổi lên một khung bậc khó chịu pha lẫn sự phiền muộn. Quả nhiên trong trái tim Chisaki vẫn chỉ luôn hiện hữu lên hình ảnh của tên đó. Cô ấy vẫn còn yêu tên đó rất nhiều… yêu hắn trước khi Lumina xuất hiện. Yêu hắn đến nỗi sẵn sàng trở thành người yêu đơn phương suốt hơn mười năm. Để bây giờ ngay khi Tsubaki trở nên lầm đường lạc lối, Chisaki yêu hắn nhiều hơn trước đây nữa. Tại sao lại như vậy? Tại sao Chisaki lại yêu hắn, chấp nhận từ bỏ ước mơ của mình vì hắn? Tên đó có gì tốt đẹp mà đáng để Chisaki hy sinh nhiều đến chừng ấy… Càng suy nghĩ, Hajima càng không thể hiểu được cô gái tóc tím đang đi bên cạnh mình đang nghĩ gì trong đầu. Lúc nào cô ấy cũng cười, lúc nào cũng che đi cái nỗi đau đớn bên trong… để rồi biến bản thân thành người hứng chịu tất cả. Chisaki chỉ mãi nhìn thẳng về hướng Tsubaki… trong khi Tsubaki chưa bao giờ chịu ngoảnh mặt lại nhìn cô ấy… Như thế thật quá đỗi bất công.

………………………………

_ Chisaki, cho đến bây giờ tớ vẫn không thể hiểu được. Tên chết tiệt… Tsubaki Minamiya đó đã phản bội lòng tin của rất nhiều người. Hắn sẵn sàng chà đạp lên niềm tin của người khác chỉ vì muốn theo đuổi một tình yêu không thể với Lumina. Không chỉ gia đình, bạn bè, người thân, mà cả chính cậu nữa, hắn đã bỏ rơi tất cả… Vậy thì tại sao… vì lý do gì mà cậu vẫn còn yêu hắn? Tại sao thế Chisaki? Tớ không cho rằng cậu yêu Tsubaki chỉ vì hắn là Cựu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư!

_ Hajima – kun, cách đây mấy ngày Mikazuki cũng có hỏi mình câu đó. Dường như có rất nhiều người quan tâm đến mối quan hệ giữa mình và Tsu – kun nhỉ!

_ Đơn giản vì mọi người ai cũng lo lắng cho cậu. Ai cũng sợ rằng cậu bị nhiễm những phần đen tối trong Tsubaki. Tớ có thể chấp nhận việc hắn vi phạm vào cấm luật. Nhưng nếu để cậu phải khóc, phải đau khổ… thì tớ không cho phép lương tâm bỏ qua chuyện này!

Chisaki vẫn giữ nguyên nụ cười thiên thần trên môi.

_ Ừ, Hajima – kun bao giờ cũng bên cạnh mình hết. Ngày Tsu – kun từ bỏ nhà Minamiya, từ bỏ tất cả liên quan đến nhà Minamiya, bao gồm Thiên Chiếu Gia Trang và hai gia tộc còn lại… cậu đã ở bên ủng hộ mình. Cái ngày Tsu – kun rời Nhật Bản để quên đi khoảng thời gian đau buồn… cậu cũng luôn kề bên mình mọi lúc mọi nơi. Hajima – kun đối với mình thật tốt, và mình rất biết ơn cậu về điều đó!

_ Thế thì cậu hãy…

_ Nhưng cậu biết không Hajima – kun? Tsu – kun không chỉ đơn thuần là lo cho bản thân mình thôi đâu. Cái cách cậu ấy từ bỏ nhà Minamiya… cái cách cậu ấy chống đối lại với thần linh… tất cả đều là vì Tsu – kun muốn từng người trong chúng ta phải thay đổi. Thay đổi về tư tưởng, thay đổi về suy nghĩ, thay đổi về nhân cách… thay đổi tất cả những gì chúng ta còn đang thiếu sót lẫn sai sót. Chúng ta là những môn đồ của thần… nhưng chúng ta vẫn có những sự lựa chọn cho riêng mình. Đúng như Tsu – kun nói “ chúng ta không còn là con rối cho các vị thần muốn đặt đâu thì nằm đấy”. Có niềm tin vào thần linh là điều đáng quý… nhưng như thế không có nghĩa chúng ta chuyển giao hết cuộc sống của mình vào thần linh, mà phải biết tự mình đứng lên quyết định con đường của chính mình. Tsu – kun vốn dĩ không ghét thần linh… mà chính chúng ta đã hiểu sai vấn đề, hiểu sai lời răn dạy của thần, làm những việc không đúng với tinh thần Amaterasu… Đó là lý do vì sao cậu ấy luôn có tư tưởng chống đối lại thần. Tsu – kun đã từng nghĩ “ Nếu như các người vẫn còn mộng mị trong cái thế giới hoang tưởng thần linh này thần linh nọ… Thì tôi sẽ đập thần linh cho các người sáng mắt ra”… Cậu ấy chỉ không muốn chúng ta sống quá phụ thuộc vào thần thánh thôi!

_ Vậy còn chuyện yêu Lumina…

_ Yêu Lumina, yêu người cá, yêu cháu gái thần biển. Mình không nghĩ Tsu – kun làm điều đó vì muốn chống đối lại thần… mà là vì niềm hạnh phúc cậu ấy khao khát có được. Hoặc cũng có thể giống như ngài Akifusa – sama từng kể Tsu – kun là kiếp luân hồi chuyển thế của sư tổ Tsuneharu Minamiya. Mình cũng không thể nào trách cậu ấy nếu vẫn giữ nguyên tư tưởng của tổ tông Minamiya. Bây giờ nghĩ lại thì chuyện đó cũng rất đỗi bình thường đúng không? Chính vì thế nên Hajima – kun… có thể cậu không thể tha thứ cho Tsu – kun, nhưng mình thì lại chấp nhận được… Và mình yêu Tsu – kun vì những điều cậu ấy làm cho tất cả chúng ta mà không phải ai cũng nhìn thấy được hết. Một Tsu – kun lạnh lùng thờ ơ tàn nhẫn, nhưng lại có trái tim vô cùng nhân hậu ấm áp… mình yêu một Tsu – kun như thế!

Hajima đã hiểu rõ một điều rằng dù cho hoàn cảnh thế nào thì Chisaki vẫn sẽ yêu Tsubaki suốt kiếp người này. Kể cả khi cô ấy có đối thủ để phấn đấu… Phải nhỉ, Chisaki chưa thể tiến đến với Tsubaki bởi rằng vẫn còn một người nữa cũng đang để ý đến hắn. Mikazuki Tsuchimikaido, vệ sĩ thân cận nhất của Chisaki, đồng thời cũng là một người bạn quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời cô cung chủ nhỏ. Người bạn thân nhất, người bạn mà mình quý trọng nhất lại là tình địch của mình… Đây quả thật là một số phận trớ trêu đã được sắp đặt trước. Lẽ nào các vị thần trên cao đang cố gắng thử thách Chisaki xem cô ấy có xứng đáng đón nhận lấy tình yêu với Tsubaki hay không?

Chisaki vẫn cười… vẫn luôn mỉm cười như muốn nói với người khác rằng “ Mọi thứ đều ổn cả, tôi không sao đâu”. Cứ mỉm cười như thế thì làm sao người khác biết được mình đang trăn trở về vấn đề gì. Chính vì cứ luôn mỉm cười như thế, làm sao tên đần Tsubaki Minamiya có thể hiểu được nỗi lòng của cô ấy. Vì lý do đó… Hajima càng cảm thấy bất công bất bình nhiều hơn.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

_ Hôm nay nhiêu đây là đủ rồi, cậu về cẩn thận nhé Hajima – kun!

_ Ừ, tớ về đây, để ý xem Akifusa – sama hạ lệnh triệu tập nhé. Trong thời gian cao điểm thế này, ngài ấy có thể triệu tập bất cứ lúc nào không biết chừng!

_ Mình biết rồi mà, cả cậu cũng vậy!

_ Gặp lại cậu sau Chisaki!

Sau khi đã giúp đỡ chuyện tư trang Tsuchimikaido xong hết đâu ra đó, Hajima thiếu chủ bắt đầu trở về tư trang của mình để theo dõi xem công việc đào tạo huấn luyện cho các Samurai mà Nanami dám chắc chắn lo liệu được đến đâu. Nói thì như thế nhưng thực chất Hajima cũng không an tâm khi để Nanami một mình quán xuyến hết mọi thứ. Không phải Hajima có ý nghi ngờ khả năng của Nanami, nhưng công việc của cô ấy không phải đích thân chỉ đạo đội quân như thế.

Hajima cũng tậu cho mình một chiếc xe riêng. Trước đến giờ cậu ấy toàn được vệ sĩ chở bằng xe limo với người bảo vệ bên cạnh. Nay khi hay tin Tsubaki đi đây đi đó bằng con Jaguar thế hệ mới nhất, Hajima cảm thấy mình không thể thua kém tên đó nên cũng học bằng lái xe và tự mua riêng một chiếc cho nó oách. Và hiện giờ Hajima đã chính thức dùng chiếc xe này làm phương tiện di chuyển riêng mà không cần phiền hà đến bất kỳ ai.

Tay nắm vô lăng, một tay tựa lên thành cửa sổ kính chìa ngón trỏ ra để cắn. Hajima có một thói quen là mỗi khi bức bối chuyện gì thường hay cắn móng tay. Biểu hiện lúc này chứng tỏ chàng thiếu chủ trẻ đang canh cánh trong lòng vấn đề gì đây.

_Cứ như thế này mà được sao? Chisaki… tớ không muốn cậu phải khóc hay đau khổ thêm bất kỳ lần nào nữa. Hy sinh những thứ tốt đẹp nhất chỉ vì một người như Tsubaki thật sự không đáng. Tại sao cậu cứ luôn nhìn thẳng về hướng Tsubaki mà không chịu ngoảnh mặt nhìn lại… chỉ cần cậu ngước lại thì sẽ thấy tớ… Xin lỗi Chisaki, có thể cậu chấp nhận được việc này, nhưng với tớ thì không!

Hajima nối dây nghe vào điện thoại di động trên cốp xe rồi cho vào hai bên tai và bắt đầu bấm số.

_ Tsubaki Minaniya, là tôi Hajima Kurahashi… Hiện bây giờ tôi đang tiến về tư trang Kurahashi ở Okinawa. Tôi biết cậu cũng đang có mặt tại tư trang Kurahashi nhận đào tạo huấn luyện các Samurai theo lời Nanami đúng không? Vậy thì tốt. Đằng sau tư trang Kurahashi có một con đường mòn đi ra khỏi khu rừng, hãy đến địa điểm sau như tôi nói… Tôi có chuyện muốn nói với cậu đây!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Tiễn Hajima đi rồi, Chisaki tiếp tục bắt tay vào những công việc lẻ tẻ lặt vặt còn sót lại xung quanh. Hajima đã giúp đỡ mình phần lớn về bưng bê thùng đồ nên bây giờ đến phiên mình phải tự làm những việc vụn còn lại. Mình không nên quá dựa dẫm vào Hajima, nhất là những vấn đề liên quan đến gia tộc mà mình đang quản lý.

Trong lúc dọn dẹp, Chisaki vô tình để ý thấy một chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạc sáng lấp lánh trên bàn. Cô cung chủ cầm lên soi thử thì phát hiện ra đây là chiếc đồng hồ của Hajima. Trong lúc di chuyển mấy thùng cắc tông, vì không muốn bị vướng víu nên cậu thiếu chủ trẻ đã tháo nó ra để tạm lên bàn. Không ngờ khi về lại quên béng đi mất.

_ Hajima – kun thật là, đây không phải chiếc đồng hồ bố mẹ cậu ấy gửi về từ New Zealand hay sao? Mình phải mang trả nó lại cho cậu ấy ngay. Một thứ quan trọng như vậy, đáng lý ra Hajima – kun phải luôn nhớ mới đúng!

Với suy nghĩ trả lại chiếc đồng hồ cho chủ của nó. Chisaki quyết định sẽ bắt xe đi một chuyến đến tư trang Kurahashi. Chỉ có điều Chisaki không biết quyết định vừa xong của mình sẽ là con đường đưa cô đến một trang sách của chính cuộc đời Chisaki… Số mệnh của Chisaki sẽ thay đổi từ đây.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Sóng biển tràn bờ vào bãi cát trắng. Biển ở Okinawa quả thật đẹp lộng lẫy đến tuyệt vời nên mới có thể thu hút được rất nhiều du khách đến thăm quan. Nhưng quả thật nó vẫn còn thiếu một chút gì đó… nó vẫn còn thiếu một chút dịu dàng bình yên như biển ở Kyuushi nên trong mắt Mikazuki lẫn Tsubaki thì biển Okinawa vẫn chỉ xếp thứ hai mà thôi.

Hajima thiếu chủ lặng lẽ đứng trước màu xanh của biển khơi, đắm mình vào những cơn gió nhẹ thoáng thổi qua cùng âm thanh mà mẹ thiên nhiên mang lại. Trông người thật suy tư phiền muộn… có lẽ Hajima thiếu chủ vẫn còn để tâm đến những trắc trở trong lòng Chisaki, và trong lòng chính mình nữa. Và nguyên nhân của những lo toan phiền muộn ấy không ai khác ngoài…

_ Oi Hajima, có chuyện gì thì nói thẳng qua điện thoại hay về tư trang Kurahashi mà giải quyết. Bắt tôi chạy từ gia trang Kurahashi sâu tận trong rừng thế này phiền lắm đấy. Có biết tôi đang bận tối tăm mặt mũi vì cái đám Samurai quèn nhà cậu không?

Lộp cộp bước đến từ phía đằng xa là tên dở người Tsubaki Minamiya. Hắn có mặt ở đây, ngay tại bãi biển vắng tanh không có một bóng du khách nào. Điều đó chứng tỏ hắn đã nhận lời gặp Hajima qua điện thoại.

Chàng thiếu chủ trẻ khẽ quay sang cùng đôi mắt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc. Giống như ác cảm của Hajima về Tsubaki vẫn còn hiện hữu trong lối suy nghĩ của chàng thiếu chủ.

_ So với khoảng cách từ tư trang Kurahashi với tư trang Tsuchimikaido thì tôi cũng chẳng tốt hơn gì so với cậu đâu, nên thay vì kêu ca ngán ngẩm, hãy biết nghĩ hoạt cảnh thêm một chút đi. Chuyện tôi muốn nói với cậu phải ở chỗ vắng người… nói trắng ra là tôi không muốn bất kỳ ai nghe thấy cuộc nói chuyện này của chúng ta!

_ Hiếm khi thấy cậu đích thân gọi để nói chuyện đó. Bình thường cậu căm hận tôi đến tận xương tủy kia mà… Vậy có chuyện gì nào? Nói nhanh đi, tôi đang gấp!

_ Tsubaki, cho đến thời điểm này, cậu có còn yêu Lumina không?

_ Hả? Cậu gọi tôi ra đây chỉ là để muốn biết về đời tư của tôi thôi sao? Cảm ơn vì đã quan tâm đến cảm xúc của tôi. Nhưng nó giúp ích được gì cho cậu kia chứ?

_ Giúp nhiều là đằng khác đấy… Trả lời tôi một cách chân thật đi Tsubaki. Cậu có còn yêu Lumina không?

Một câu hỏi bất ngờ ngay chính Tsubaki cũng không lường trước được. Hắn không nghĩ Hajima lại muốn biết cảm xúc của mình đối với Lumina có còn mặn nồng như ba năm trước. Tsubaki cũng không muốn giấu làm gì… hắn trả lời thành thật không giả dối nửa lời.

_ Chỉ một nửa thôi!

_ Một nửa?

_ Trước đây, thật sự trong đầu tôi chỉ suy nghĩ Lumina là người con gái số mệnh dành riêng cho mình. Tôi yêu Lumina bằng tất cả những gì mình có. Thậm chí còn sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ cho cô ấy. Nhưng không ngờ rằng tôi lại để người con gái mà mình từng thề nguyện sẽ bảo vệ lấy chết vì mình. Đau đớn, dằn vặt, hối hận lẫn sự căm thù… đó là những khung bậc cảm xúc tôi đã phải gánh chịu trong suốt ba năm qua. Và tôi thiết nghĩ, dù cho có trả nợ hết cả cuộc đời này cũng không bao giờ được sự tha thứ. Biết không Hajima… chỉ mới tối hôm qua thôi, tên lai tạp nhà Saotome kia có hỏi tôi rằng “ Nếu được ban cho một điều ước, thì liệu tôi có tận dụng cơ hội ấy để Lumina được sống lại không?”. Sẽ thật tuyệt vời nếu phép nhiệm màu ấy xảy ra, vậy là tôi đã có thể gặp lại Lumina để nói lời xin lỗi. Hắn ta còn hỏi tiếp “ Vậy sau khi xin lỗi, thì cậu tính làm gì tiếp theo? Tiếp tục yêu Lumina ư?” thì khi ấy, tôi không thể trả lời được… lương tâm tôi không cho phép mình được quyền yêu Lumina lại từ đầu… không cho phép yêu để rồi khiến cô ấy bị tổn thương lần nữa… Chính vì thế tôi quyết định, sẽ không yêu Lumina nữa… mà thay vào đó, tôi sẽ dành điều ước nhiệm màu ấy cho bản thân tôi, cho những người quan trọng xung quanh mình. Từ khi trở về Nhật, tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, đối mặt với cậu trong trận đấu cuối cùng, tôi mới nhận ra… lưu luyến người xưa cũng không thể thay đổi được gì. Chi bằng hãy cứ để tâm và bảo vệ những người quan trọng xung quanh mình là được rồi!

Hajima lặng thinh một hồi lâu. Dường như câu trả lời của Tsubaki bắt đầu đánh động vào suy nghĩ chàng thiếu chủ trẻ thì phải. Người đang nghĩ sau bao nhiêu thách thức khó khăn, cuối cùng thì Tsubaki cũng đã trưởng thành rất nhiều… trưởng thành nhiều đến mức chính bản thân mình cũng không dám tin hắn lột xác gần như trở thành một con người khác. Dù rằng bản tính khó chịu khó ưa, xem thường người khác vẫn chẳng thể nào thay đổi. Nhưng lối suy nghĩ tích cực kia đã là một bằng chứng hữu hiệu nhất.

Hắn thay đổi thì sao? Điều đó đâu liên quan gì đến Hajima… Điều Hajima quan tâm lúc này là về Chisaki. Và cuộc gặp gỡ này là để giải quyết nỗi trăn trở của Chisaki chứ không phải về Lumina.

_ Tsubaki, sau khi trận chiến với thần linh kết thúc, cậu sẽ làm gì?

_ Tôi sẽ đi du học!

Hajima giật mình và ngước sang nhìn hắn trân trân khó hiểu.

_ Gạt bỏ đi quá khứ và tiếp tục vững bước vào con đường tương lai phía trước. Từ ngày trở thành giáo viên, chơi đùa, quan tâm cho lũ trẻ, tôi nhận ra nhiều giá trị mà trước đây mình đã vô tình chối bỏ nó. Tôi muốn nâng cao cải thiện kỹ năng sư phạm của mình ở nước ngoài để không trở thành một thầy giáo gàn dở, vô dụng trong mắt bọn trẻ như bây giờ. Có lẽ sau khi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ trở lại Anh quốc một thời gian nữa!

_ Đợi một chút đã Tsubaki, đi Anh quốc để học một khóa về sư phạm ư? Cậu không thấy nó quá đỗi phiền phức sao? Ngay tại Nhật Bản cũng có thể học cách trở thành một giáo viên kia mà. Tại sao lại phải đi tận sang Anh quốc?

_ Không thể được, cách giáo dục ở Nhật Bản và Anh quốc khác xa nhau một trời một vực. Mà tôi thì lại quen với môi trường bên đó hơn. Nên nếu muốn học hành, thì bắt buộc phải là ở Anh quốc. Xin lỗi, nhưng có lẽ tôi sẽ phải rời Nhật thêm lần nữa… không phải để chạy trốn, mà là vì con đường cho tương lai phía trước!

_ Tsubaki, cậu có đi Anh quốc hay sang tận Irag, tôi cũng không quan tâm. Nhưng tại sao phải là ngoại quốc trong khi Nhật Bản lại không thể? Cậu đi rồi thì Chisaki tính sao đây hả?

Tsubaki thoáng chút tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hajima lại đề cập đến Chisaki sau khi nghe mình có ý định đi du học.

_ Thì vẫn làm cung chủ nhà Tsuchimikaido chứ sao? Cậu cho rằng Chisaki sẽ buồn khi hay tin tôi đi du học ư? Cũng có thể… nhưng tôi sẽ không đi quá lâu đâu mà lo. Lần này sẽ trở về sớm thôi!

_ Ý tôi không phải như vậy. Tsubaki, đến khi nào thì cái bộ não thiên tài của cậu mới chịu nhìn nhận ra vấn đề đây hả? Hay thật sự cậu chỉ là một kẻ đầu đất không hơn không kém? Tôi chịu đựng điều này đủ rồi Tsubaki… chịu đựng cảnh Chisaki đau khổ suốt hơn 10 năm nay như thế là đủ lắm rồi. Tsubaki, để tôi nói cho cậu hiểu rõ một điều: Chisaki… yêu cậu. Cô ấy đã yêu cậu suốt hơn 10 năm nay và đến bây giờ vẫn còn đó tên đầu đất chết tiệt!

Đây ắt hẳn là tin bất ngờ nhất Tsubaki nghe được trong ngày hôm nay. Nhìn vào cử chỉ, nét biểu cảm trên gương mặt của Hajima thì chứng tỏ đây không phải là một lời nói dối.

_ Chisaki đã yêu cậu từ lâu lắm rồi… Nhưng cô ấy không dám mở lời vì biết trong trái tim cậu chỉ mãi nhìn về phía Lumina. Che giấu cảm xúc yêu đơn phương dài như thế, cậu không thấy thật bất công cho Chisaki ư?

Tsubaki trầm ngâm suy nghĩ chút đỉnh. Không biết hắn nghĩ ngợi ra được thứ gì, mà lại đúc kết cuối câu bằng một tràng thở dài.

_ Nên để ý một chút đến tâm tư tình cảm của Chisaki. Vậy ra ý của phò tóc tím là như thế ư? Quả thật khá shock khi biết Chisaki nghĩ về tôi như thế… Vậy cậu muốn tôi phải làm gì đây Hajima? Tôi phải làm gì để đền đáp mối tình đơn phương sâu đậm suốt hơn 10 năm của Chisaki?

_ Việc đó mà cũng cần phải hỏi nữa sao? Làm những việc mà cô ấy luôn mong đợi. Hai người có thể hẹn hò, bắt đầu tìm hiểu nhau…

_ Nắm tay, ôm, hôn, đại loại như vậy chứ gì?

_ Tsch… Tsubaki, cậu có thể hẹn hò với Chisaki như những cặp đôi bình thường khác. Nhưng nếu có ý định vấy bẩn cô ấy thì tôi tuyệt đối không bỏ qua!

_ Lằng nhằng thật đấy Hajima. Chisaki đúng là một mẫu người con gái hoàn hảo đến từng cm mà bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy cũng có thể đem lòng yêu và muốn lấy cậu ấy làm vợ. Phải nói thật với cậu, nếu khi xưa chưa từng gặp Lumina, thì tôi cũng đã chấp nhận cái hôn ước vớ vẩn giữa hai cha già thống lĩnh tiền nhiệm nhà Tsuchimikado và Minamiya rồi. Nhưng xin lỗi, tôi đành phải từ chối ân huệ được hẹn hò với Chisaki vậy. Vì tôi không hề có những cảm giác đó đối với Chisaki!

Hajima nghiến răng khó chịu.

_ Không hề có cảm giác đó với Chisaki? Ý cậu là sao?

_ Tôi, cậu và Chisaki đều là những người bạn thân thiết nối khố nhau từ nhỏ. Đối với tôi, cả cậu cả Chisaki đều là những người bạn quan trọng không thể thay thế. Tôi không thể đáp lại tình cảm của Chisaki, đơn giản vì tôi chỉ xem cậu ấy như một người bạn, một người tôi đã mang ơn và một lúc nào đó phải trả ơn. Mối quan hệ giữa tôi và Chisaki chỉ dừng lại ở mức độ đó thôi!

Hajima càng nổi điên hơn. Chàng thiếu chủ trẻ bắt đầu không kìm nén được cảm xúc, không ngần ngại nổi cơn thịnh nộ hét thẳng vào mặt Tsubaki.

_ Nếu thế thì chỉ cần giả vờ là được. Dù cậu không yêu Chisaki, nhưng chỉ cần giả vờ thì cô ấy vẫn sẽ được hạnh phúc. Chisaki sẽ không còn phải rơi nước mắt hay đau khổ nữa!

_ Hajima, thân là thống lĩnh nhà Kurahashi, đôi mắt nhìn xa trông rộng của cậu để đâu rồi hả? Tôi có thể giả vờ trong một năm, hai năm, ba năm… vậy thì đến năm thứ tư thì sao? Cậu nghĩ tôi có thể lừa cậu ấy trong bao lâu? Giả sử khi Chisaki biết được sự thật, thì cậu có đảm bảo Chisaki sẽ không khóc và đau khổ hơn không?

_ Cái này…

Hajima gần như không thể hùng biện lại những phân tích triết lý vô cùng logic của Tsubaki. Quả nhiên trong một trận hùng biện, người mất bình tĩnh đầu tiên sẽ trở nên đuối lý ngay lập tức. Và đó hiện đang là tình trạng của Hajima ở thời điểm này. Nhưng dù nói gì thì những yêu cầu tương tự như “ Giả vờ yêu Chisaki” thật sự là một công việc quá sức đối với Tsubaki. Nó còn quá hơn cả việc yêu Lumina thêm một lần nữa.

_ Mặt khác, Hajima, cậu có đảm bảo cảm giác Chisaki dành cho tôi đích thực là tình yêu không? Hay chỉ là một thứ cảm xúc khác mà ngay cả cậu, cả chính bản thân cậu ấy cũng không biết?

_ Đừng lấp liếm nữa Tsubaki. Cậu đang cố trốn chạy bằng cách bắt tôi thừa nhận mình sai sao? Dĩ nhiên là cô ấy yêu cậu. Cảm giác đó đã đi theo cô ấy suốt hơn 10 năm nay chẳng lẽ lại là giả dối?

_ Tôi không cho rằng cảm giác của Chisaki là giả dối. Nhưng cũng có thể tình yêu của cậu ấy chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ. Nếu yêu một người chỉ vì ngưỡng mộ những thành tựu mà họ đạt được thì ngay từ đầu đừng nên thì tốt hơn!

_ Im miệng đi Tsubaki. Lẽ nào cậu đang nghi ngờ Chisaki như một đứa trẻ nít không phân biệt nổi đâu là tình yêu, đâu là sự ngưỡng mộ hay sao? Tên chết tiệt này!

Nói không lại, không thể giải quyết bằng thương lượng hòa bình thì phải dùng đến phương pháp cuối cùng là vũ lực choảng nhau. Nếu như động tay động chân có thể khiến cho Tsubaki thay đổi cách nhìn nhận vấn đề thì Hajima không ngần ngại. Chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi quyết định sử dụng kế sách cuối cùng. Hajima lao đến dùng tay nắm lấy cổ áo Tsubaki kéo lên với vẻ giận dữ đến cùng cực.

Ấy thế mà Tsubaki có thể thoát khỏi Hajima chỉ bằng một cái gạt tay đơn giản. Khiến cho Hajima trườn mình ra phía sau. Chàng thiếu chủ trẻ tiếp tục quay lại nhảy vồ đến tính đấm vào cái bản mặt lịch lãm thờ ơ đến đáng ghét kia một cái cho bõ tức.

_ Tsubakiiiiiii

Nắm đấm nhanh và mạnh phi thẳng vào mặt Tsubaki. Nhưng trước khi chạm được đến mục tiêu thì bị chặn lại bởi lòng bàn tay chắc chắn của Tsubaki. Trong khi Hajima đang nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức vào cú đấm của mình thì tên dở người kia lại chường cái bộ mặt phè phè thờ ơ lãnh cảm.

_ Đừng có múa may quay cuồng nữa, nếu không phải một trận đọ sức giữa Katana thì cậu không bao giờ có cách chạm được vào tôi. Ba năm trôi qua tôi đâu có học mỗi kiếm thuật không. So với một đứa từng học Thái Cực Quyền thì cậu không thể khiến tôi bị thương dù chỉ một vết xước. Đừng có cố Hajima!

_ Chết tiệt!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Chisaki hiện đang ngồi trên một chiếc xe taxi nối từ tuyến đường tư trang Tsuchimikaido đến tư trang Kurahashi. Muốn đến được tư trang Kurahashi, thì cô ấy phải đi ngang qua một con đường ngang eo bãi biển. Ngay khi Hajima rời đi thì cô cung chủ nhỏ cũng bắt đầu bắt chuyến xe để đi luôn cho kịp.

Đi ngang qua con đường nhựa dọc theo hướng bãi biển. Chisaki tận hưởng vẻ đẹp của bãi biển Okinawa xem liệu nó có gì khác so với Kyuushi hay không? Và điều khác biệt mà cô cung chủ nhỏ thấy được chính là cảnh Hajima và Tsubaki đang lao đầu vào đánh nhau từ phía xa xa kia. Họ thật sự đang đánh nhau đấy… nhất là khi Hajima cứ xông thẳng vào Tsubaki và bị hắn gạt phăng sang một bên. Đó không còn là kiểu xô xát bình thường như hai người bạn vẫn thường xem nhau là đối thủ nữa… mà là vì một chuyện gì đó còn đáng sợ hơn nhiều.

Cảm thấy có chuyện bất bình đang diễn ra. Chisaki nhanh chóng chồm người lên phía tài xế phía trước.

_ Làm ơn dừng xe lại!

……………………………………………………….

……………………………………………………….

Phía bên dưới bãi cát. Bằng phương pháp nào đó Hajima vẫn chưa thể chạm vào một sợi tóc của Tsubaki. Còn Tsubaki đã khống chế được Hajima bằng cách tay phải ghì chặt đầu từ phía sau lưng, tay trái giữ chặt được cổ tay trái của Hajima, ngăn không cho chàng thiếu chủ trẻ có cơ hội manh động hơn nữa. Quả thật trong tư thế hiện giờ, Hajima không thể cử động hay vùng lên tiếp tục đánh vào mặt hắn được nữa.

_ Tại sao Tsubaki? Tại sao cậu cứ phải cố chấp đến như thế? Chisaki không đủ tốt đối với cậu hay sao?

_ Không phải vấn đề tốt hay không tốt. Chisaki xứng đáng với một người con trai tài giỏi hơn tôi, tốt đẹp hơn tôi, biết quan tâm lắng nghe hơn tôi. Tôi… hoàn toàn không xứng với một thiên thần như Chisaki. Nên dù cậu có nói thế nào thì câu trả lời của tôi cũng chỉ duy nhất một mà thôi!

_ Kể cả khi cô ấy chấp nhận yêu một kẻ như cậu ư?

_ Phải, kể cả khi Chisaki chịu nhường mình để yêu một kẻ tội đồ, một Ronin lang thang như tôi. Thì lương tâm tôi cũng không cho phép làm vấy bẩn một linh hồn trong sáng như Chisaki… Hajima, tôi cứ thắc mắc tại sao cậu lại quan tâm đến Chisaki nhiều đến như vậy? Có chuyện gì vậy Hajima? Lý do gì mà cứ mỗi lần nhắc đến Chisaki, là cậu đều tỏ ra khó chịu đối với tôi như thế? Chuyện Chisaki yêu tôi, khiến cho cậu bận tâm đến vậy ư?

_ Cậu làm sao có thể hiểu được? Cậu có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác đâu mà hiểu? Một kẻ lãnh cảm không hề để ý đến mọi thứ xung quanh... tôi chẳng thể hiểu nổi lý do vì sao Chisaki chỉ mãi hướng về cậu. Trong khi đó, đôi mắt và trái tim tôi vẫn luôn nhìn về phía Chisaki từng phút từng giây. Chỉ cần cô ấy chịu ngoảnh lại thì sẽ hiểu... tôi yêu cô ấy đến nhừng nào!

Tsubaki thoáng tròn mắt ngạc nhiên thêm lần nữa. Hình như mình vừa nghe đến điều gì đó rất quan trọng thì phải.

_ Hajima… cậu… không lẽ...

_ Làm sao? Bất ngờ quá ư? Kể từ ngày cậu rời Nhật Bản đi Anh quốc suốt ba năm, cảm giác của tôi đối với Chisaki… không, cảm giác của tôi dành cho Chisaki ngay từ khi chúng ta còn nhỏ xíu là như vậy đấy… Phải, Tôi yêu Chisaki... dù cho số phận có thay đổi thế nào, thì người duy nhất tôi yêu vẫn là Chisaki!

Phịch. Một âm thanh giòn giã cất lên từ phía sau lưng Tsubaki và Hajima. Dường như có thứ gì đó vừa rơi đúng không? Không rõ nữa. Nếu muốn biết thì chỉ việc ngoái cổ lại là xong ngay thôi. Và khi cả hai tên cùng quay lại thì phát hiện ra đứng phía sau họ là một nhân vật đáng lý ra không nên xuất hiện ngay tại đây mới đúng.

Hajima thiếu chủ không thể không tròn mắt kinh ngạc.

_ Chisaki…

Người đứng đó là Chisaki. Cô cung chủ nhỏ đã đứng đây từ bao giờ. Có lẽ từ lúc hai tên ngố kia đang dùng sức choảng nhau một trận cho ra trò và phần thắng đương nhiên thuộc về tên lưu manh giả danh trí thức trong chiếc áo blouse trắng giáo sư tiến sỹ kia… Vậy thì điều đó đồng nghĩa với việc Chisaki đã nghe hết từ đầu chí cuối, nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Hajima và Tsubaki… kể cả khúc Hajima tuyên bố mình yêu Chisaki.

Không nằm ngoài dự đoán. Nét biểu hiện đầu tiên của cô ấy là sự ngạc nhiên pha lẫn hoang mang lo lắng hiện lên trên gương mặt cô ấy. Chisaki không biết phải nói gì trong tình huống này, không biết phải xử sự ra sao cho hợp tình hợp lý. Giống như mọi thứ đến với Chisaki thật quá đỗi bất ngờ khiến bản thân mình không thể lường trước được. Thật không ngờ Hajima lại yêu Chisaki trong khi người mà cô cung chủ nhỏ đem trọn tấm lòng yêu thương lại là Tsubaki. Đây ắt hẳn là do số mệnh định đoạt.

Chisaki làm rơi cả chiếc đồng hồ mạ bạc do Hajima để quên tại tư trang Tsuchimikaido. Sau đó thì quay lưng bỏ chạy đi mất.

_ Chisaki, đợi đã!

Cả Hajima cũng vùng thoát khỏi thế khóa tay của Tsubaki hòng đuổi theo cô ấy. Càng biết bản thân mình không thể đứng yên một chỗ, nên Tsubaki cũng nhanh chóng theo sau.

……………………..

Chisaki lên chiếc taxi mình đi nhờ lúc nãy và lệnh cho bác tài chạy vụt đi mất, khiến cho Hajima không bắt kịp. Chàng thiếu chủ trẻ chỉ biết lặng nhìn chiếc taxi đó càng lúc càng xa dần trong khi mình hoàn toàn bất lực.

_ Trễ mất rồi sao?

_ Còn thời gian để đứng đó than thân trách phận ư tên ngố?

Hajima ngoái cổ lại thì thấy Tsubaki đang cố gắng mở cánh cửa chiếc xe hơi riêng của chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi đậu sẵn bên vỉa hè. Còn Tsubaki thì không ngần ngại làm bộ mặt khó chịu, không bằng lòng với cách ứng xử hiện tại của Hajima… nói một cách dễ hiểu thì hắn không bằng lòng cái dự định bỏ cuộc của thiếu chủ.

_ Đó chẳng phải là người con gái cậu yêu ư? Không phải người nguyện hy sinh mạng sống và thanh kiếm để bảo vệ sao? Nếu thế thì phải chạy đến thật nhanh để níu lấy tay cô ấy chứ? Hay là cậu muốn mình mãi mãi không thể chạm được vào Chisaki, cứ giữ nguyên mọi thứ không thay đổi?

Tsubaki nói đúng. Vì đó là người con gái mình yêu thương. Người con gái mình sẵn sàng từ bỏ mạng sống để bảo vệ. Người con gái mình quyết sẽ chỉ mang đến cho cô ấy niềm vui lẫn nụ cười từng phút từng giây. Tuyệt đối không thể để mất cô ấy. Phải đuổi theo, phải đối mặt, phải bỏ qua cái tôi của bản thân để chấp nhận sự thật. Hajima tự nhủ, mình phải gặp Chisaki… phải gặp để có thể nói câu “ Anh yêu em”. Nếu không thì mối quan hệ này vẫn sẽ dừng mãi ở một điểm mốc duy nhất, không tiến triển cũng không lui bước.

Với những câu nói của Tsubaki đã đánh động vào nguồn động lực, niềm tin của bản thân. Hajima nhanh chóng chạy đến chiếc xe hơi, mở khóa vào trong cùng với Tsubaki. Thế là cuộc rượt bắt theo chiếc taxi kia của hai chàng bắt đầu từ đây.

_ Hajima, nếu tính toán theo hướng di chuyển của chiếc taxi đó thì sau khi chạy hết con đường này sẽ đến ngã ba một lên dốc, hai là đi thẳng. Nếu chúng ta không bắt kịp đến lúc ấy thì xem như mọi cố gắng trở nên công cốc. Hiểu ý tôi muốn nói gì không?

_ Không cần cậu nói tôi cũng biết mình cần phải làm gì lúc này. Ngồi yên và kéo dây an toàn vào đi!

Chiếc xe lăn bánh bám theo chiếc taxi với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Chiếc taxi thả Chisaki xuống dưới chân một ngọn đồi nhỏ. Cô cung chủ nhà Tsuchimikaido nào còn tâm trí để ý xem nơi đây là đâu. Cô chỉ biết bỏ chạy để không phải giáp mặt với cả hai người họ nên đã một mình chạy lên trên ngọn đồi ấy.

Mãi một lúc sau thì Hajima với Tsubaki mới đuổi theo đến nơi. Hajima cũng chạy bật ra khỏi xe hơi và tính chạy lên đồi, nhưng may thay Tsubaki vẫn còn đủ bình tĩnh để ngăn chàng thiếu chủ trẻ lại.

_ Dừng chân một chút đã Hajima, cậu có biết đây là đâu không?

_ Làm như tôi quan tâm không bằng. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm cho bằng được Chisaki đã!

_ Tôi biết cậu đang rất nóng vội, nhưng suy nghĩ thêm một chút đi Hajima. Khu rừng này rộng đến mức nếu không cẩn thận sẽ bị lạc ngay. Muốn vào được đó thì phải chuẩn bị vài thứ trước đã. Chắc cậu không muốn mình bị lạc trước khi tìm thấy cô ấy chứ hả?

Nếu chịu bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện thì quả thật Tsubaki nói đúng. Càng hấp tấp càng dễ làm hỏng việc. Điều quan trọng ngay lúc này là phải giữ được bình tĩnh cái đã. Phải bình tĩnh, để đầu óc được trong suốt, thì mới suy nghĩ được thấu đáo mọi chuyện. Chứ nếu đến khi gặp được Chisaki mà trước đó tinh thần hoảng loạn thì không được hay cho lắm.

Hajima hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ nhàng lấy sự bình tĩnh.

_ Tôi hiểu rồi, vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì?

_ Biểu hiện của cậu khá hơn rồi đấy. Nghe này Hajima, ngọn đồi này thực chất mới mở nên vẫn chưa có trên bản đồ du lịch Okinawa. Nhưng điểm đích tận cùng của ngọn đồi có một ngôi đền nho nhỏ giống như đền thờ Inari. Vì xung quanh được bao bọc bởi rừng cây nên rất dễ bị lạc. Cậu phải chú ý đến những bảng chỉ đường được gắn xung quanh thì may ra mới biết mình đang ở vị trí nào trong khu rừng!

_ Biết là như vậy nhưng làm thế nào để theo dấu Chisaki? Với tình trạng của cô ấy hiện giờ, chắc chắn sẽ không chịu để ý đến những chỉ dẫn xung quanh. Chỉ sợ rằng Chisaki sẽ lạc mất. Chẳng phải trước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự rồi sao?

Tsubaki đưa tay gãi đầu sồn sột, làm bộ mặt phiền não chán chường miễn cưỡng khi nhớ lại khoảng thời gian hắn và Chisaki cùng lạc trong cánh rừng ngay phía sau tư trang Tsuchimikaido đến tối mịt mới về đến nhà. Hắn chẳng mong chuyện như thế lặp lại nhưng quả thật đó là một trong những ký ức không tài nào có thể quên được.

_ Hờ hờ, nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là khả năng xác định phương hướng của Chisaki không như người khác. Một khi bước vào rừng thì chắc chắn bị lạc… Nhưng mà này Hajima, bộ cậu chưa từng nghĩ không phải ngẫu nhiên mà tôi tìm được Chisaki sao? Để giải quyết cho vấn đề Chisaki bị lạc, thì câu trả lời giải đáp cho thắc mắc ấy chỉ có thể là “tôi” mà thôi. Đi nào.

Thế là Tsubaki ung dung tiến lên ngọn đồi. Tuy không biết hắn định làm gì để tìm Chisaki. Nhưng không hiểu sao lần này, Hajima lại có một niềm tin vào hắn mãnh liệt như thế. Có lẽ lần này… chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi không còn cách nào khác ngoài việc đặt niềm tin vào tên phản bội thêm lần nữa.

………………………………………………

………………………………………………

Cứ chạy mãi, chạy ròng rã không cần biết phương hướng, cứ chạy với một mục đích duy nhất là không còn nhìn thấy hai người ấy nữa. Sau cùng thì sức lực của một cô gái liễu yếu đào tơ cũng phải dừng ở một mức độ nhất định, không thể tiến xa hơn. Chisaki dừng lại trước một đền thờ nhỏ sâu tận cùng trong rừng. Nó là một ngôi đền không quá hiện đại cũng không quá cũ kỹ. Không biết trong ngôi đền này thờ vị thần gì, nhưng ắt hẳn nó cũng góp phần quan trọng ở mảnh đất Okinawa.

Chisaki ngồi bên bệ đá cạnh ngôi đền. Một mình một không gian một bầu trời, cô cung chủ nhỏ mới có thể lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ đến những điều vừa xảy ra. Nhưng điều nếu không nhờ đến ngày hôm nay thì mãi mãi nó vẫn sẽ chỉ là bí mật giữa hai người họ.

Chisaki yêu Tsubaki, tình yêu cô dành cho tên tự kỷ ám thị ấy kéo dài từ quá khứ đến hiện tại là đã trải qua hơn 10 năm. Nhưng Tsubaki lại không nghĩ đó là tình yêu, mà chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ. Có khi nó chỉ là một sự ngưỡng mộ mà mình vô tình ngộ nhận thành tình yêu… Không biết nữa. Điều quan trọng hơn bây giờ là Hajima… Chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi đã biết từ trước… biết Chisaki yêu Tsubaki sâu đậm tha thiết đến nhường nào. Nhưng thật không ngờ ngay cả bản thân Hajima cũng thầm yêu Chisaki suốt khoảng thời gian đó. Như thế này là sao? Nó giống như một tam giác nối với nhau một cách vô tình không ai hay biết. Người mình thương lại thích một người khác… vậy nào có khác chi Chisaki là trung tâm ở ngay chính giữa. Dù biết bản thân yêu Chisaki rất nhiều, nhưng vẫn ủng hộ và tạo điều kiện để Tsubaki có thể nhận biết được tình cảm của Chisaki… Lẽ nào, Hajima cũng giống như mình trước đây, cũng chấp nhận che giấu đi hạnh phúc của chính bản thân và muốn người mình yêu thương luôn được hạnh phúc.

Cơ thể nhỏ nhắn của Chisaki bắt đầu run lên từng đợt. Cô ấy dùng hai tay tự ôm lấy cơ thể mình như muốn kiềm chế nỗi sợ bên trong. Chisaki đang sợ hãi… đang sợ hãi một điều gì đó.

_Mình sợ… đúng như những gì Mikazuki đã nói. Chỉ vì sợ mối quan hệ giữa mình và Tsu – kun không còn được như bây giờ nên mình vẫn cứ mãi ngập ngừng không muốn tiến thêm. Nhưng mình không biết rằng chính sự yếu đuối nhu nhược ấy lại khiến Hajima phải chịu đau khổ… Mình sợ cả ba chúng ta đều thay đổi… nhưng thật sự chỉ duy nhất mình là người thay đổi mà thôi… Từ giờ trở đi, mình biết phải làm thế nào đây? Mình biết phải nói gì khi gặp Tsu – kun và Hajima?

………………….

_ Chisaki!

Tiếng gọi ai đó vang ra từ phía bụi cây khiến Chisaki giật mình. Lục xục trong đó rồi bước ra một chàng trai khôi ngô có mái tóc bạch kim sáng chói. Cả người cậu ta dính đầy những mảnh cây vì phải chui rúc qua những bụi rậm, khiến cho mặt mũi không được sạch sẽ cho lắm. Đó là chưa nói đến chuyện trong lúc vượt qua bị hàng chục nhánh cây sượt qua rách cả áo nữa. Nhưng điều quan trọng là cậu ấy đã đuổi kịp theo Chisaki đến tận nơi.

_ Chisaki!

_ Hajima… tại sao… tại sao cậu lại ở đây?

Hajima không ngừng thở dốc hồng hộc vì mệt mỏi.

_ Tớ đuổi theo cậu đến giờ mà!

_ Ý mình không phải như vậy… mà là làm thế nào cậu lại vào được đây. Khu rừng này là…

_ Khu rừng này thực chất mới được khai phá trong khoảng thời gian gần đây thôi nên chưa có tên trong sách hướng dẫn du lịch. Dù không muốn thừa nhận nhưng để có thể đi đến ngôi đền tận cùng của khu rừng thì phải cảm ơn tên Tsubaki kia!

_ Tsu – kun…

Hajima thoáng nhớ lại lúc hắn và Tsubaki cùng bước vào khu rừng. Đi một đoạn đến ngã rẽ thì cũng là lúc cả hai cãi nhau một trận lôi đình vì hai người muốn đi hai hướng khác nhau. Người thì muốn đi bên trái, người thì muốn rẽ phải. Bất đồng quan điểm nên suýt tí nữa thì lại có xung đột xô xát.

**************************************

_ Tạm thời ngưng chiến tại đây, điều quan trọng là phải tìm cho bằng được Chisaki đã. Cứ loạng quạng một lúc là mặt trời “rụng” xuống bất cứ lúc nào không hay!

Nghe Tsubaki nói thế, Hajima cũng không cãi nhau nữa. Thay vào đó là tập trung trong việc tìm kiếm Chisaki trước khi mặt trời lặn. Nên chàng thiếu chủ trẻ cũng chịu nhường mình nghe Tsubaki nói.

_ Vậy làm thế nào để tìm Chisaki? Thật sự chúng ta không hề hay biết cô ấy chạy hướng nào!

_ Hừm, Chisaki tuy xác định phương hướng hơi kém so với người khác, nhưng cũng không thuộc dạng mù đường bẩm sinh. Có vẻ như cậu chưa biết, trước đây Akifusa - sama từng nói, Chisaki là một đứa trẻ được các vị thần yêu thương bảo hộ nhiều nhất. Giống như cô ấy có một sợi dây vô hình với các vị thần. Dù đi đâu, làm gì, thì Chisaki cũng sẽ trở về bên cạnh các vị thần mà thôi… Điều này có nghĩa, dù cho lạc đường, nhưng rất có thể bây giờ, cô ấy đã đến được ngôi đền nhỏ đó rồi cũng nên!

Tsubaki bỗng dưng quan sát đến những thân cây bên đường, nhìn xuống những bãi đất rải rác lá vàng rụng săm soi cho thật kỹ. Không biết hắn đang tìm gì bên dưới nữa.

_ Nhìn lên những dấu vết này thì chứng tỏ Chisaki vừa mới chạy ngang qua đây. Thật phải biết ơn những gì mình đã học được từ Thiên Chiếu Gia Tranh. Cùng nhờ chui rèn các giác quan mà mình không lo sợ mất dấu Chisaki. Đó cũng là lý do vì sao, mình có thể tìm được khi cậu ấy bị lạc!

_ Tsubaki, có thể cho tôi hỏi một điều không? Tại sao cậu lại cố gắng hết sức vì chúng tôi như thế? Vấn đề giữa tôi và Chisaki, tại sao cậu lại cố đến mức này? Chẳng phải nó vốn không liên quan đến cậu sao?

_ Nói là không liên quan thì nghe vô tình quá đó. Nếu những điều cậu nói là thật, Chisaki yêu tôi thì tôi phải có trách nhiệm nói cho cậu ấy hiểu. Hajima, cậu đúng là một chàng trai tốt. Trong suốt khoảng thời gian không có ở Nhật, cậu đã thay tôi bên cạnh, an ủi, chăm sóc cho Chisaki những khi cậu ấy phiền muộn. Một đứa con trai sẽ không làm như thế nếu đó không phải là người con gái mình yêu thật sự. Hơn nữa, cậu và Chisaki giống nhau lắm đấy. Cùng che giấu cảm xúc của mình, cùng hy sinh để người mình yêu được hạnh phúc. Người mà tôi từng nói xứng đáng với Chisaki hơn tôi… có lẽ là người đang đứng trước mắt tôi đây này!

Chỉ đơn thuần là một câu nói đủ để khiến Hajima thay đổi suy nghĩ về Tsubaki. Chàng thiếu chủ trẻ không cảm thấy được sự giả dối qua từng lời từng chữ. Hắn thật sự đang khen ngợi mình và cho rằng mình với Chisaki thật sự rất hợp nhau… Không, phải nói chính xác hơn là hắn tin Hajima sẽ là người mang đến hạnh phúc cho Chisaki.

_ Còn điều này nữa Hajima. Cậu, Chisaki, thậm chí là Lumina, tất cả đều là những người quan trọng nhất đối với tôi. Tôi muốn tất cả mọi người đều được hạnh phúc, không bị dằn vặt hay phải sống trong hối hận giống như một tên Ronin lang thang nào đó. Tôi biết ơn Chisaki, biết ơn những thứ cậu ấy đã làm cho tôi. Thế nên tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản thôi… Hajima. Nếu như không thể mang Chisaki trở về, thì chuẩn bị một giường nằm trong bệnh viện đi là vừa!

*****************************************

Đối diện mặt với mặt như thế này càng khiến cho Chisaki thêm phần khó xử. Nhất là ngay trong tình trạng không biết phải nói sao sau khi đã phát hiện ra tình cảm của Hajima dành cho mình cũng tha thiết mặn nồng như mình đối với Tsubaki. Trong phút chốc, Chisaki quay lưng tính bỏ chạy tiếp, thì Hajima đã nhanh chóng ngăn chặn ý định đó chỉ bằng một câu nói.

_ Chisaki, tớ sẽ không rượt theo cậu nữa, nên cậu cũng không cần phải bỏ chạy. Sẽ chẳng giải quyết được gì nếu không đối diện nhau nói ra những suy nghĩ đôi bên. Chính vì thế, cậu không cần nói gì cũng được. Chỉ cần nghe những lời tớ nói sau đây là được rồi!

Chisaki dừng lại. Có lẽ cô cung chủ nhỏ cũng rất muốn nghe xem Hajima sẽ nói gì với mình. Liệu những lời nói ấy có là chiếc chìa khóa giải thoát cho mình khỏi mọi rắc rối vướng bận hay không. Phải thử mới biết được.

_ Chisaki, khu rừng này thật đẹp đúng không?

Chisaki khẽ quay lại nhìn chàng trai tóc bạch kim với ánh mắt tròn to hơi khó hiểu. Còn Hajima thì lặng lẽ ngước mặt lên những tia nắng nho nhỏ li ti đi xuyên qua các kẽ lá, chiếu thẳng xuống đôi mắt mình.

_ Tsubaki và tớ, giống như hai thái cực trái ngược nhau. Một người tượng trưng cho bóng tối, và một người tượng trưng cho ánh sáng. Giống như Yin và Yang như ngài Akifusa từng so sánh. Tớ và cậu ta cũng có những sở thích khác nhau. Vì con người Tsubaki lúc nào cũng phải gánh chịu áp lực từ gia tộc, người thân, từ những người đặt quá nhiều kỳ vọng lên đôi vai nên cậu ấy khao khát có được một cuộc sống êm đềm, nhẹ nhàng và đôi chút dữ dội như biển cả. Tsubaki yêu biển, thậm chí đến khi chết cũng muốn được yên nghỉ nơi gần biển nhất. Đó là lý do vì sao, hắn đã yêu Lumina… Vì Lumina cũng tương tự như biển cả vậy!

Nhắc đến Lumina, Chisaki càng phiền muộn hơn. Nghĩ đi nghĩ lại thì không ai vui sướng gì khi nói đến người đã mất hết. Hơn nữa, nói đến Lumina, Chisaki cảm thấy bản thân mình thật có lỗi khi đã trót đem lòng yêu người mà Lumina yêu thương nhất. Nhưng ý của Hajima không phải để chê trách hay mang Lumina ra để Chisaki thê phiền lòng. Mấu chốt của vấn đề nằm ở câu nói thứ hai Hajima chuẩn bị cất lên.

_ Còn tớ… vì không muốn thua kém gia tộc Tsuchimikaido, nên bố mẹ đã đưa tớ ngồi vào vị trí thống lĩnh nhà Kurahashi. Như thế cũng chẳng sao. Nếu như trở thành thống lĩnh là số phận thì tớ sẵn sàng đón nhận lấy nó. Chỉ có điều, đôi khi tớ cũng cảm thấy mệt mỏi vì công việc, vì những mối quan hệ xung quanh, vì sự phát triển không ngừng nghỉ của gia tộc Kurahashi, nên tớ cũng có những thú vui riêng cho mình. Tớ yêu rừng xanh rậm rạp, yêu những cây đại thụ cao to không ngừng vươn lên theo thời gian, theo những khó khăn. Yêu những tán lá xanh che bóng mát khỏi những tia nắng nóng. Yêu những chùm hoa lung linh sắc màu tỏa hương thơm cả một khu rừng. Yêu những âm thanh từ đất rừng mang lại. Yêu những sinh linh sống quanh đây. Cậu cũng giống như cánh rừng đó vậy Chisaki. Một người con gái dịu dàng, nhẹ nhàng và luôn cho tớ một cảm giác được an ủi mỗi khi kề bên. Một người luôn cho tớ những điều tốt đẹp nhất cũng như nghị lực để tiến lên phía trước. Chisaki… tớ yêu khu rừng cậu dành tặng cho tớ… và trên hết, là tớ yêu cậu, Chisaki!

Đôi mắt cô cung chủ nhỏ bắt đầu rơm rớm. Trái tim bên trong se thắt lại như bị xé tan thành trăm mảnh. Chisaki không nghĩ rằng tình yêu của Hajima lại mãnh liệt đến như thế. Tình yêu ấy dành cho mình, một tình yêu suốt mười năm qua luôn hướng về mình. Ấy vậy mà bao lâu nay mình không hề nhận ra. Không những không nhận ra mà còn khiến cho Hajima chịu thêm đau khổ… Mình…

_ Hajima – kun… tại sao… tại sao cậu lại yêu mình đến mức ấy? Mình không phải là một cô gái cậu hằng mong đợi đâu. Mình không phải là một khu rừng thần có khả năng ban phúc cho trái tim người khác. Mình… chỉ là một kẻ nói dối mà thôi. Cậu cũng biết mà đúng không. Mình đã làm một điều không phải với…

_ Nếu vậy thì tớ cũng sẽ trở thành kẻ nói dối giống cậu Chisaki!

Chisaki ngạc nhiên thêm lần nữa.

_ Tớ sẽ trở thành kẻ nói dối, sẽ trở thành kẻ phản bội, sẽ trở thành bất kỳ thứ gì miễn là có thể bảo vệ cậu. Chisaki, tớ sẽ làm giống như Tsubaki. Sẽ từ bỏ mọi thứ mình đang có để được yêu cậu. Nếu như cậu cứ mãi nhìn về phía Tsubaki nhưng không được, thì hãy quay đầu lại mà nhìn, rồi cậu sẽ thấy có tớ vẫn còn đang nhìn về hướng cậu đây!

_ Hajima – kun…

_ Hơn mười năm qua sống bên cạnh cậu, tớ đã hiểu được cảm xúc của cậu nhiều hơn. Thậm chí bây giờ tớ cũng đã hiểu vì sao cậu lại yêu Tsubaki nồng nàn đến như thế. Tớ đã hiểu rõ rồi, hiểu được cảm xúc của cậu, hiểu được trái tim cậu đang mong muốn điều gì, hiểu được khi nào cậu tức giận, khi nào cậu vui cười, khi nào cậu phiền muộn, khi nào cậu lo lắng… Và hiểu rõ ràng tình cảm của cậu đối với Tsubaki chỉ như một giấc mơ không thể với tới. Vậy thì tớ sẽ là người làm điều đó. Tớ sẽ là người nắm lấy tay cậu… tớ sẽ cho cậu hiểu một điều rằng mình hoàn toàn không thua kém gì Tsubaki. Chisaki, tớ yêu cậu… anh yêu em… Anh đã yêu em ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau... Anh yêu em khi Tsubaki đã rời bỏ Nhật Bản. Và cho đến bây giờ anh vẫn yêu em, Chisaki!

_ Mình…

Chisaki bắt đầu để rơi những giọt nước mắt đầu tiên xuống. Đã biết bao nhiêu lần Chisaki mỉm cười trước mặt người khác thì cũng bấy nhiêu lần Chisaki thầm khóc sâu trong con tim. Chỉ là giờ đây tiếng khóc ấy được thể hiện ra bên ngoài và được che đi bằng đôi tay nhỏ nhắn. Dù cho có thể nào… dù cho có phải là một cung chủ uy quyền, thì Chisaki vẫn chỉ là một cô gái trẻ chưa tới 20. Cô ấy vẫn có thể khóc như bao người con gái khác khi gặp phải chuyện buồn hay… những niềm vui của sự hạnh phúc.

_ Hajima – kun, mình xin lỗi… bấy lâu nay… mình không hề hay biết đến cảm xúc của cậu. Chỉ vì cứ mãi nhìn về Tsu – kun mà mình không hề để ý rằng cậu đang đau khổ đến mức nào. Mình thật không xứng đáng với tình yêu của cậu… mình…

_ Chisaki!

Hajima cất từng bước chân nhẹ nhàng, vượt qua khoảng cách giữa cô ấy và chàng thiếu chủ. Để có thể đưa tay chạm vào cô ấy, có thể ôm chặt lấy cô ấy vào lòng để không đánh mất Chisaki thêm một lần nữa hết. Hajima đã quyết sẽ là người giữ lấy Chisaki… tuyệt đối không để cô ấy rơi vào tay kẻ nào khác.

_ Em xứng đáng với những gì mình đang có… Bấy lâu nay em đã khóc rất nhiều phải không? Giờ thì không cần lo nữa đâu. Nếu Tsubaki không yêu em… thì anh sẽ là người yêu em. Anh …

_ Không được!

Hajima lặng thinh trong chốc lát.

_ Không được, mình không thể… mình không thể yêu Hajima – kun!

_ Chisaki…

_ Mình không thể đáp lại tình yêu của Hajima – kun. Mình không thể!

Và một lần nữa, Chisaki thoát ra khỏi vòng tay Hajima rồi quay lưng vụt chạy đi mất.

_ Chisaki!

Dù có kêu đến rát cổ họng thì chắc chắn Chisaki cũng sẽ không quay trở lại. Chỉ đơn giản vì mọi thứ diễn ra quá bất ngờ. Kể cả lời tỏ tình của Hajima cũng thế. Mọi thứ cứ tràn về cùng một lúc khiến Chisaki không thể nhận lấy nó trọn vẹn. Để rồi kết quả như chúng ta đã thấy.

…………………………………………………

Sau khi Chisaki chạy đi mất rồi, chỉ còn lại mỗi Hajima đứng đó trước ngôi đền nho nhỏ. Tsubaki từ trong bụi cây đằng sau mới từ từ bước đến.

_ Để Chisaki chạy mất như vậy liệu có ổn không? Nếu mà lạc nữa thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!

_ Không cần phải lo. Ngộ nhỡ cô ấy có lạc nữa thì lần nay đến phiên tôi sẽ là người đi tìm cô ấy. Không cần phiền đến cậu nữa nên yên tâm!

Tsubaki nhếch mép cười đắc chí.

_ Câu nói hay nhất từ trước đến nay đó Hajima!

_ Còn cậu thì sao? Không thể mang được Chisaki về nên cậu xuất hiện để nện cho tôi một trận vào bệnh viện hả?

_ Đứng trong kia xem màn diễn cảnh tình cảm của cậu làm tôi buồn ngủ hết sức. Nhưng hình như pha tình cảm cảm nhàm chán ấy vẫn chưa kết thúc đúng không? Tôi có thể nhìn thấy một điều rằng cậu vẫn sẽ không bỏ cuộc tại đây!

_ Phải, nếu như bỏ cuộc ngay lúc này… thì tôi không xứng đáng yêu Chisaki. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc… Cảm xúc của Chisaki… vẫn còn lưu giữ lại trong khu rừng này, mà chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy được nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.