_ Heh, cả gia tộc Minamiya, Tsuchimikaido và Kurahashi ở cùng một nơi ư? Vậy thì có khác chi cuộc gặp gỡ hội ngộ của Thiên Chiếu Gia Trang đâu nhỉ. Phải tham gia một sự kiện trọng đại như vậy ắt hẳn vất vả lắm đây!
Cô bạn nhỏ nhất nhóm tiến đến gần Tsubaki. Cô ấy đưa tay chỉ chỉ vào người hắn với ánh mắt khá gian xảo.
_ Nè nè Tsuba – chan, thầy có thể viện lý do vì gia tộc Minamiya nên ở lại Okinawa. Nhưng đừng có dùng danh phận quyền lực thống lĩnh nhà Minamiya mà cưỡng ép Mika – chan đâu nhé. Mà nếu có làm gì thì cũng âm thầm bí mật đừng để người ta biết. Ngộ nhỡ tin đồn thầy giáo léng phéng với học sinh bị thổi ra ngoài thì cả hai nhà Tsuchimikaido và Minamiya sẽ là nơi lãnh trách nhiệm ấy!
_ TO… TOHRU – CHAN!
Hai người bạn còn lại nhanh chóng chạy ra túm lấy cổ cô bạn nhỏ bé kia dần cho một trận. Nhất là bạn nữ đeo kính đang tỏ ra vô cùng tức giận.
_ Cái con ngố này, đã nói bao nhiêu lần là bỏ ngay cái thái độ đó đi với người lớn rồi kia mà. Bộ cậu thật sự muốn sống một cuộc sống đày ải khổ cực sau này ư?
_ Xin lỗi, chúng em vô cùng xin lỗi. Xin hãy bỏ qua cho bạn ấy, Minamiya – sensei…
Dù biết chỉ là giỡn chơi cho vui nhưng nhiều cái cũng mang tính chất đâm chọt dữ dội thật. So với Mikazuki đang đỏ mặt ngại ngùng quay đi chỗ khác vì xấu hổ thì Tsubaki lại cảm thấy mình chỉ muốn chết đi cho xong. Không lẽ giờ bắt con bé kiểm điểm lại hành vi của mình bằng cách nộp bản kiểm điểm, phê bình toàn trường, hạ hạnh kiểm hay nói chuyện với phụ huynh chỉ vì mấy thứ cỏn con vớ vẩn như thế. Với mục tiêu là trở thành một thầy giáo được ưu ái trong mắt lũ trẻ, Tsubaki phải học cách đối mặt với nó và giải quyết được mọi thứ một cách êm xuôi tốt đẹp cả hai bên.
_ Được rồi được rồi, những gì em nói tôi sẽ tiếp thu ghi nhớ không quên một chữ. Nghe này, em mắt kính này là lớp trưởng đúng không? Tên em là…
_ Chihiru ạ… Chihiru Takaharu!
_ Takaharu… khi trở về Tokyo. Trong thời gian tới tôi sẽ không có mặt trên lớp để giảng dạy. Lúc đó hãy thay tôi kiểm soát lớp học nhé. Nếu muốn tìm tư liệu về bài học thì tôi đã chuẩn bị hết trên trang cá nhân của tôi. Em lên và download xuống cho lũ học sinh tự học. Những thắc mắc câu hỏi tôi đều trả lời đầy đủ hết trong đó rồi. Cứ áp dụng theo nó mà tiến thôi!
_ Vâng, thưa Minamiya – sensei!
………………………………….
_ Thế nhé Mika – chan. Nhớ trở về ngay khi có thể đó. Tụi này sẽ chờ!
_ Uh, cảm ơn các cậu!
Họ vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi bắt đầu mang vali hành lý theo đoàn lên chiếc du thuyền sang trọng đã chở nhóm học sinh đến Okinawa.
………………………………….
Tầm một tiếng sau, chiếc du thuyền 6 sao khởi hành, đưa toàn bộ học sinh trở về Tokyo. Vậy là chuyến dã ngoại thật sự đã chấm dứt. Chỉ có điều, Mikazuki cảm thấy tiếc nuối vì không thể dành thời gian lâu hơn vui chơi cùng bạn bè. Tsubaki và Mikazuki, hai người họ đứng cạnh bên nhau, cùng theo dõi con thuyền rẽ sóng rời khỏi Okinawa một lúc một xa dần.
_ Thì ra là vậy… Mối nhân duyên từ kiếp trước cho đến hiện tại vẫn là một sợi dây móc nối không thể cắt bỏ. Nếu đây thật sự là định mệnh, thì cũng không còn cách nào khác là phải nghe theo... Arghh, định mệnh hay số mệnh này nọ, phiền toái chết đi được!
_ Tsubaki, những gì quan trọng chúng tôi nghe được từ ngài Akifusa, tôi đã kể hết cho cậu không thiếu một chi tiết. Giờ thì đến phiên cậu trả lời cho vấn đề mà tôi đang thắc mắc. Cậu đã nghe được từ ngài Akifusa những gì hả?
Tsubaki khoanh tay nhắm mắt trầm ngâm. Hắn đang nhớ lại lúc mình ngồi đối tửu với ngài Akifusa trước khi đi Okinawa. Nhớ lại xem khi ấy cả hai đang cùng bàn đến vấn đề gì. Và sau vài phút suy nghĩ, hắn đúc kết lại bằng một câu.
Được sự cho phép, Chisaki vui vẻ chạy đến nắm tay Mikazuki kéo sang một góc khác để hai tên con trai kia không thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai người.
_ Tình cảm của mình đã bị Tsu – kun từ chối. Cậu ấy nói rằng không thể chấp nhận tình yêu của mình… Mình… không thể đến được với Tsu – kun như mong ước trước đây được nữa rồi!
_ Tại sao lại xảy ra chuyện đó được? Tại sao anh ta lại từ chối một cô gái tuyệt vời như Chisaki kia chứ? Tên Baka Kitsune này…
Mikazuki hét lớn quá nên Chisaki phải đưa tay bịt miệng cô ấy lại. Nhưng có vẻ như phía xa xa kia Tsubaki nghe được hay sao mà cứ hướng mắt về phía này đầy hoài nghi.
_ Thấy chưa Mikazuki. Cậu nói lớn quá nên Tsu – kun bắt đầu để ý rồi kìa!
Không biết Chisaki và Mikazuki đang nói gì với nhau. Đứng cách một khoảng vị trí xa như vậy thì không thể nghe thấy được gì hết. Nhưng sao ruột gan lẫn hai bên tai Tsubaki cứ ngứa liên tục, giống như kiểu hai người họ đang nói về mình thì phải. Và điều đó khiến hắn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
_ Lén lút kéo nhau ra kia để nói xấu mình ư? Đàn bà con gái đúng là khó hiểu thật!
_ Nguyên nhân của mọi vụ việc đều là từ cậu mà ra. Trước khi trách người khác thì tự xem lại bản thân cái đã, Baka Inu!
Tsubaki đâu có đứng một mình. Bên cạnh tên dở người còn có sự hiện diện của thống lĩnh trẻ nhà Kurahashi. Nên được cơ hội là chàng trai tóc bạch kim không ngừng nói móc nói xấu Tsubaki cho sướng cái miệng. Đương nhiên, chẳng ai bị nói xấu là vui hết. Tsubaki cũng rất muốn tặng lại cho Hajima vài câu nhưng thiết nghĩ… mệt hơi và tốn nước bọt nên cho qua.
_ Ừ, nói chung là cũng gian truân hơn tôi nghĩ khi phải đủ tỉnh táo để đối lý với Chisaki… Có vẻ như tôi gặp may mắn ở chỗ cô ấy đang trong giai đoạn phân vân nên cũng không biết phải suy nghĩ như thế nào mới đúng!
_ Thế nên tối hôm đó tôi mới xui cậu tấn công thẳng để Chisaki không kịp trở tay… Vậy Chisaki đã trả lời thế nào?
_ Cô ấy hỏi tôi chờ đợi. Sau khi cuộc chiến này chấm dứt, Chisaki sẽ cho tôi biết câu trả lời!
_ Thôi… như thế cũng tốt. Cũng không thể ép buộc Chisaki vì quyền quyết định cuối cùng là ở cậu ấy. Chúng ta đã làm hết những gì có thể rồi. Việc còn lại là ngồi yên chờ đợi thôi… Không những vậy, ta còn phải…
_ Kazuto – kun!!!!!!!
Giọng ai nghe rất quen vang vảng đâu đây, chen ngang vào câu nói chưa trọn vẹn hoàn thiện của Tsubaki. Một giọng nói mà sau khi nghe xong, Tsubaki phải tỏ ra thận trọng, mặt mày không được tươi tỉnh cho lắm. Hắn chỉ mong sao mình đã nhầm nhưng dường như mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý muốn.
Vừa ngoái cổ lại. Một cái bóng chạy vụt tới nhảy bổ vào người Tsubaki. Với tinh thần cảnh giác cao độ vốn có sẵn, thêm khả năng phản xạ một cách ngẫu nhiên trong nhiều trường hợp. Tsubaki kịp thời dùng tay chặn đầu William, không cho anh ta sấn đến ôm mình.
_ Kazuto – kun, Kazuto – kun, lâu ngày không gặp, đừng có lạnh lùng như vậy chứ. Cho tôi ôm cậu một cái đỡ nhớ đi!
_ Cái gì mà lâu ngày không gặp. Mới hôm kia còn hẹn tôi đi chơi billiard còn muốn gì nữa. Với lại con trai Nhật Bản không có ôm nhau như vậy đâu tên lai tạp!
_ Đừng ky bo thế chứ. Chẳng phải hồi ở Anh chúng ta vẫn thường làm suốt đó sao?
_ Đâu ra chuyện đấy hả tên nửa Tây nửa ta kia? Quan trọng hơn… cậu đang làm cái quái gì ở đây thế hả?
_ William – san!
Lại thêm một giọng nói nữa khá đỗi quen thuộc cất lên bên tai. Kế tiếp là hình ảnh một người con gái có mái tóc xanh lơ, đôi mắt đỏ như viên ruby sáng lóa ập vào tầm quan sát của Tsubaki.
_ William – san, anh tự dưng biến mất như thế thật sự làm khó cho tôi lắm đó. Xin hãy hiểu cho cảm xúc của người khác một tí đi ạ!
_ Sorry sorry Nanami. Chẳng là tôi đột nhiên nghe thấy mùi của Kazuto – kun nên tức tốc chạy ra xem thử. Không ngờ là gặp cậu ấy thật!
Hajima chẳng thể tìm lý cãi lại vì sự thật đúng là Hajima đã để Nanami đi một mình với William. Thân là thiếu chủ của cô ấy nhưng dạo gần đây Hajima ít quan tâm đến cô ấy hơn. Nguyên nhân sâu xa là do chàng thiếu chủ trẻ đang trong giai đoạn chinh phục Chisaki… nên dường như quên mất sự hiện diện của Nanami. Như thế không được… Hajima hiểu bản thân không nên làm như vậy… Có lẽ sau chuyện này, chàng trai trẻ sẽ rút kinh nghiệm nhiều hơn.
_ Cũng không hẳn. Chỉ là anh đang mãi suy nghĩ đến vấn đề của Tsubaki mà thôi!
_ Vấn đề của Tsu – kun… ý anh là chuyện lý do vì sao không được yêu người cá sao?
_ Uh… Anh thấy có chút hơi kỳ lạ nên mới gặng hỏi. Không ngờ hắn cho chúng ta một vố đau quá chừng. Rồi còn nói nếu muốn biết thì đi tìm ngài Akifusa mà hỏi… Tên dở này… thật sự hết thuốc chữa rồi!
Chisaki cũng thoáng tỏ ra đâm chiêu. Bởi vì đây cũng là một vấn đề khiến cô phải quan tâm.
_ Em không nghĩ là Tsu – kun quên. Vì những chuyện như vậy, nhất là có liên quan đến Lumina thì Tsu – kun không thể nào dễ dàng quên được. Trừ khi là do cậu ấy không muốn nhắc đến nó… Có lẽ sự thật đằng sau câu hỏi ấy phũ phàng đau đớn đến mức chính Tsu – kun cũng không đủ can đảm để đối mặt!
Hajima thở dài một hơi.
_ Thay vì cứ lòng vòng đi tới đi lui không kết quả. Chi bằng cứ đến tìm hiểu trực tiếp xem sao. Anh sẽ đến hỏi ngài Akifusa cho ra lẽ!
Còn biết làm gì hơn ngoài việc đứng phía sau ủng hộ. Hơn nữa, quyết tâm của Hajima thật sự đã chạm đến trái tim Chisaki, để rồi cô ấy có thể nở một nụ cười nhẹ như một vị thiên sứ giáng trần.
_ Nếu em có cản thì anh cũng sẽ đi cho bằng được. Vậy thì cứ làm những gì anh muốn đi… Hajima – kun!
_ William – san, nếu được sử dụng phép so sánh thì anh xứng đáng trở thành một mặt đối lập với Tsubaki – dono hơn là Hajima thiếu chủ. Một người luôn thờ ơ lạnh lùng lãnh cảm như Tsubaki – dono thì phải là người có khiếu hài hước như anh mới trị được!
_ Về việc đó thì tôi không dám chắc. Vì thi thoảng tôi cũng không biết phải đối phó với Kazuto – kun thế nào trong một số trường hợp. Nhưng nói chung thì mọi thứ đều ổn định trở lại!
Nanami hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi nhẹ nhàng thở ra. Nhờ thế mà tinh thần cô ấy đã tốt hơn so với ban đầu.
_ Cảm ơn William – san. Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi. Có lẽ từ giờ trở đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục hỗ trợ cho Hajima thiếu chủ. Nhưng đồng thời cũng sẽ suy nghĩ đến cuộc sống của bản thân mình sau này!
_ Oh, it’s good new in day… Nhắc đến việc nghĩ đến tương lai sau này cho bản thân. Sau khi trận chiến này kết thúc… Tôi sẽ trở về Anh quốc một khoảng thời gian dài… Ít nhất là cũng phải ba năm!
_ Heh? William – san sẽ trở về Anh quốc ư? Tại sao?
_ Vì học viện mỹ thuật bên Anh đã cấp bằng cho tôi rồi. Phải trở về nhận bằng là một. Thứ hai, nếu muốn quay trở lại Nhật Bản, tôi phải vào làm ở viện hàn lâm ít nhất là 2 năm rưỡi đến ba năm theo yêu cầu của gia đình. Dù không muốn nhưng thật ra cũng chẳng còn cách nào khác!
Nghe đến chuyện William sẽ không ở lại Nhật Bản. Nanami cảm thấy có gì đó hụt hẫng… giống như mình sắp sửa mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng. Không biết từ bao giờ, nỗi buồn, nỗi đau ngụ trong tim mình hiện giờ không phải vì Hajima… mà nó nhói vì người con trai tóc nửa vàng nửa đen đang đứng ngay trước mắt mình.
Đau lòng thật… nhưng Nanami tự nhủ mình cần phải tiễn anh ấy với một nụ cười, chứ không phải là gương mặt thất thiểu như thế này.
_ William – san… sẽ về Anh quốc… nhưng rồi anh sẽ trở lại Nhật Bản thôi đúng không? Anh vẫn còn võ đường Saotome… Phải… anh vẫn luôn mong ước được tái sinh gia tộc Saotome kia mà!
_ Uh, tôi vẫn chưa từ bỏ nguyện vọng khôi phục gia tộc. Nên chắc chắn sẽ trở lại Nhật Bản ngay khi giải quyết xong hết mọi chuyện!
Phải cố gắng lắm, Nanami mới nở được nụ cười như đóa hoa chớm nở.
_ Như vậy thật tốt. Tuy hơi buồn một chút nhưng ba năm trôi qua nhanh lắm. Trong thời gian anh về Anh quốc, tôi vẫn sẽ tiếp tục chăm lo cho võ đường Saotome. Đợi đến khi anh quay về Nhật thì…
_ Oh my, chi rắc rối phiền phức vậy. Tôi đã thỏa thuận thành công việc bàn giao gia tộc Saotome cho Hajima thiếu chủ rồi. Cô không cần phải lo đến vấn đề ấy nữa đâu!
William thò tay vào túi áo, lọc xọc một hồi thì lấy ra được một tấm vé máy bay hạng sang đưa cho Nanami.
_ Thật ra tôi đã nói chuyện với Hajima thiếu chủ trước khi đến tư trang Minamiya ngày hôm nay. Cậu ấy đã nói với tôi như thế này: “ Tôi biết dạo gần đây mình chỉ quan tâm đến vấn đề của Chisaki và Tsubaki. Chắc William – san cũng biết người tôi để ý suốt bao lâu nay là Chisaki đúng không? Dù có chuyện gì xảy ra, thì người tôi yêu sau cùng vẫn là Chisaki… Nhưng nếu tôi yêu Chisaki, thì tôi không thể quan tâm đến những người xung quanh, đặc biệt là Nanami. Tôi biết Nanami luôn là người ủng hộ, săn sóc cho tôi như một gia nhân trung thành không ai có thể thay thế… Nanami cũng là một người thân rất quan trọng đối với tôi. Chính vì thế, tôi cũng mong muốn Nanami tìm thấy được hạnh phúc cho bản thân mình. William – san, anh là người hay đi cùng với Nanami… thậm chí là rất thân với Nanami… Liệu với tư cách là thống lĩnh nhà Kurahashi, tôi có thể nhờ anh giúp đỡ một chuyện được không? Xin hãy thay vị thống lĩnh bất tài này quan tâm và mang đến nụ cười cho Nanami… Cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều… đã đến lúc cần được tự do rồi!”
Nanami tròn mắt không dám tin về những gì mình vừa nghe được. Cô tự hỏi có thật sự là Hajima thiếu chủ đã nói như thế không? Hajima thiếu chủ thật sự lo cho tương lai, hạnh phúc của mình và cũng mong muốn Nanami tìm được lối đi riêng cho bản thân, thay vì cứ phải chôn chân cùng với Hajima như bây giờ.
_ Vì Hajima thiếu chủ đã nói thế. Vì Hajima thiếu chủ đã lấy hết can đảm nói lên cảm xúc của mình cho Chisaki cung chủ. Tôi quyết định cũng không chần chừ nữa. Nanami… người ta thường nói “ vật vô giá trị của người này thường là vật cực kỳ giá trị đối với người khác” Và tôi thì lại là người nghĩ cô như một báu vật vô cùng quý giá. Nanami… tôi không muốn ép buộc cô phải trả lời ngay. Nhưng liệu cô có muốn cùng đi Anh quốc với tôi một chuyến không?... Cùng đi Anh quốc, cùng trải nghiệm thế giới… và cùng suy nghĩ thật kỹ đến tương lai của cô…