_ THẮNG RỒI! Cũng giống như trong những bộ phim dã sử Nhật Bản thời cổ xưa, thời kỳ của các Samurai và tinh thần võ sĩ đạo. Ngay khi chiếm đóng được một tòa thành, hay lấy được thủ cấp của thống soái phe kẻ thù, tiếp theo đó sẽ là một màn hét hò hoảng mừng chiến thắng. Giờ cũng thế, các Samurai thuộc ba gia tộc, không phân biệt tuổi tác, giới tính đều hưởng thụ giây phút vinh quang thắng lợi bằng tiếng hò tiếng hét vang khắp cả một vùng biển cứ như đang có trẩy hội.
Tsubaki ngồi phịch xuống, kéo theo cả Mikazuki vì cô đang ôm hắn mà. Nhưng thôi, kể ra đây cũng được xem như phần thưởng dành cho những cố gắng của hắn. Hắn ngồi phịch xuống nền cát ngoài lý do mệt mỏi thì nguyên nhân chính vẫn là vì tiếng ồn ào xung quanh khiến cho hắn choáng vàng. Tsubaki buông thần kiếm Kusanagi, gãi đầu sột soạt đi đôi cùng tiếng thở dài ngán ngẫm. _ Thiệt tình, đó là lý do vì sao mình chỉ dám ký hiệp ước trở thành thống lĩnh tạm thời với Tsukusa nee. Sau vụ này, mình chắc chắn sẽ trở về Kyuushi, chứ nếu sống chung với cái lũ phiền phức này chắc có ngày chết vì điên mất! _ Chỉ vì đây là chiến thắng lớn, chiến thắng đầu tiên khi chúng ta đối mặt với Susanoo – sama trong lịch sử loài người mà. Họ chỉ đang thể hiện sự vui sướng mừng rỡ ấy thôi!
Thôi cũng được, cứ để bọn chúng vui đùa với chiến thắng chung cuộc. Chỉ cần Mikazuki ở ngay bên cạnh hắn lúc này là được. Hắn bất chợt ôm lấy cô ấy. Ghì thật chặt cơ thể mảnh khảnh nhỏ nhắn nhuốm đầy vết hôi tanh của máu. Hắn ôm chặt lấy Mikazuki như muốn siết vụn từng mảnh xương có trong cơ thể đó… Giữ thật chặt để Mikazuki không thể biến mất được nữa. _ Thật tốt quá… anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với em… có rất nhiều điều anh muốn nói trong suốt ba năm dài dằng dặc. Mikazuki, em sẽ lắng nghe những lời anh nói chứ? _ Vâng, em rất sẵn lòng… Tsu – kun… Tsubaki không ngại những chiếc vẩy cứng của Mikazuki sẽ đâm rách da thịt mình vì chúng đã biến mất từ lúc nào không hay. Lớp màng mỏng nối giữa các ngón tay Mikazuki cũng biến đâu mất, nhường chỗ cho năm ngón tay Tsubaki đan xen lấy. Chiếc đuôi cá trơn thi thoảng vẫy lên từng đợt cũng hóa thành đôi chân trần tuyệt đẹp thon thả thường ngày. Trong phút chốc, Mikazuki trở lại hình dáng con người bình thường như bao người khác. Chỉ tiếc rằng vết sẹo trên mắt cô ấy vẫn chưa biến mất. Thật kỳ lạ, con mắt phải cô ấy đã bình phục nhờ vào khả năng bất tử của người cả… Mà chẳng hiểu lý do vì sao vết sẹo ấy vẫn còn. Nhưng đối với Tsubaki, vết sẹo ấy là minh chứng cho số phận đã được thay đổi. Hắn yêu vết sẹo ấy… yêu cô ấy dù là người thường hay người cá. Yêu đến mức Tsubaki chủ động đặt một nụ hôn lên ngay chính vết sẹo đó một cách ngọt ngào dịu dàng.
Tsubaki từ từ chuyển nụ hôn ấy xuống gần bờ môi đỏ của cô ấy. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ trong lúc tâm trí bất ổn định. Chính đôi môi cô ấy đã đánh thức mình khỏi cơn mộng mị không lối thoát. Vậy thì chắc sẽ không sao nếu lần này mình chủ động đặt lên nó một nụ hôn nữa nhỉ. Với suy nghĩ như vậy, khoảng cách giữa hai người họ ngày một gần hơn. Mikazuki không phản kháng, không tìm cách đẩy hắn ra, mà chấp nhận điều đấy xảy ra. Đôi môi họ tiến sát vào nhau… sát đến mức bắt đầu nghe được hơi thở và nhịp đập con tim. _ Mikazuki… _ Tsu – kun… _ Kazuto – kunnnnnnn! Bỗng dưng từ phía xa, William nhảy vồ đến ôm chầm lấy Tsubaki khiến hắn trở tay không kịp, dẫn đến tình trạng cả hay lăn lông lốc trên cát mặc dù hai tên ngố đều đang thương tích đầy mình. _ Ái cha cha, làm quái gì thế hả tên lai tạp này? Có biết đau muốn chết không? _ Hú hú hu, Kazuto – kun, tôi cứ nghĩ cậu sẽ rời bỏ tôi mà đi chứ. Cậu mà có mệnh hệ gì, tôi biết nói năng thế nào với Mommy của tôi ở bên Anh đây? _ Liên quan gì đến phu nhân Saotome chứ? Tôi nào có ý định quay trở lại công ty chứng khoán Saotome đâu! Tuy lạnh lùng như thế nhưng trong tâm Tsubaki vẫn cảm thấy rất vui vì chí ít cũng có người lo lắng cho mình. Không chỉ có William, mà những người đồng đội đã vào sinh ra tử với hắn cũng có chung một cảm giác. Điển hình như Chisaki không thể không chạy đến ôm lấy Tsubaki và Mikazuki với từng giọt nước mắt lã chã trên đôi mi xinh lệ. Đây cũng là lẽ hiển nhiên vì hai người họ vừa từ cõi chết trở về, nên Chisaki cho rằng đây là một phép nhiệm màu khi cả hai còn sống. _ Tsu – kun… Mikazuki… xin lỗi, mình thật sự xin lỗi! _ Chisaki… Vỗ về Chisaki mà Mikazuki cũng không cầm được nước mắt. Cô vẫn cố nở một nụ cười tươi nhất có thể. _ Không sao nữa rồi. Bọn mình đã về rồi đây… Đừng khóc nữa nhé Chisaki!
Hajima từng bước tiến đến chỗ Tsubaki dù rằng một cánh tay bị thương khá nặng. Lặng nhìn Chisaki, chàng thống lĩnh trẻ thở phào nhẹ nhõm, đi đôi cùng gương mặt mãn nguyện. _ Oi Tsubaki, tôi cứ nghĩ cậu chết quách dưới biển sau khi bị Susanoo – sama ném đi một cách không thương tiếc. Không ngờ số cậu lại sống dai đến thế! _ Hô hồ, xin lỗi đã làm cậu thất vọng… nhưng đáng tiếc là tôi vẫn còn chưa hết thở! _ Thôi kệ vậy. Có lẽ để cậu sống là sự lựa chọn tốt nhất rồi. Nếu cậu chết thì chắc mọi thứ còn rắc rối hơn nhiều. Tsubaki… cảm ơn vì đã sống sót trở về! Dù rằng mọi chuyện đã chấm dứt không mấy nguyên vẹn, nhưng điều hạnh phúc nhất vẫn là mọi người đều bình an. …………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Tiếp theo sau là một khoảng thời gian khá dài khi cả ba gia tộc kết hợp với Thiên Chiếu Gia Trang củng cố lực lượng tái xây dựng lại bãi biển Okinawa, sao cho phục hồi lại tình trạng ban đầu để mở cổng du lịch với các khách láng giềng đến thăm. Nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ trong tổng số những điều cần phải sửa chữa. Điều khó khăn nhất vẫn là tuyên truyền, giải thích với những khu đô thị, thành phố, làng mạc và người dân trên bán đảo Okinawa về hiện tượng bầu trời tối đen vào buổi sáng cũng như chuyện tuyết muối đột nhiên xuất hiện. Quan trọng là phải viện một lý do khiến người dân tin và cho rằng đấy chỉ là một hiện tượng tự nhiên bất ngờ xảy ra trong đúng năm nay thôi. Những thứ như vậy thì cứ để cho Thiên Chiếu Gia Trang lo liệu.
Vấn đề tiếp theo là số Samurai bị thương trong trận chiến. May mắn nhất vẫn là không ai bị thiệt mạng. Tuy nhiên, vẫn còn một số ít đã mất khả năng cầm kiếm hay trở thành người tàn phế là điều không thể tránh khỏi. Đối với những bệnh nhân như vậy, Thiên Chiếu Gia Trang kết hợp với gia tộc Souma chuyên về khoa học công nghệ sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cho họ. Phần lớn còn lại là những kiếm sĩ bị thương ngoài da hay chỉ cần nhập viện một thời gian ngắn không đáng lo ngại.
Ngày kế tiếp, nhóm Tsubaki cũng như các thành viên khác thuộc ba gia tộc chưa trở về Tokyo vội. Ngài Akifusa đã gửi thư triệu tập đặc biệt đến Tsubaki, Mikazuki, Chisaki, Hajima, William và Nanami, hội ngộ 6 người ở Thiên Chiếu Gia Trang phiên bản Okinawa. Trong buổi họp này, Chisaki và Nanami đã giải thích về trường hợp của Mikazuki. Vào cái ngày Tsubaki rời Nhật Bản đi Anh Quốc, cũng chính là ngày Mikazuki trôi dạt vào đất liền với hình dạng nửa người nửa cá tương tự như Lumina. Vì muốn thay đổi số phận, cũng như tìm cách nghiên cứu thêm về người cá. Chisaki quyết định tập hợp những người tài giỏi nhất, những nhà bác học, thạc sĩ, tiến sĩ, giáo sư từ khắp mọi miền trên thế giới về đây và lập thành nhánh tộc thứ hai thuộc nhà Tsuchimikaido là Souma. Với công nghệ khoa học tiên tiến bậc nhất ở các nước đi đầu về kỹ thuật, các thành viên tộc Souma đã tiến hành cuộc cuộc thay đổi ký ức của Mikazuki, từ một người cá, thân phận cháu gái thần biển thành một con người bình thường có một ký ức giả tạo. Nhờ đó, Mikazuki có một cuộc sống bình dị như bao cô gái khác. Nhưng vì cấu trúc bộ não người cá khá phức tạp nên thi thoảng sẽ xảy ra một số phản ứng phụ không tương thích. Một trong những phản ứng phụ ấy chính là triệu chứng “đông chân do rối loạn số lượng notron trong não”. Để có thể trì hoãn căn bệnh ấy, Mikazuki phải sử dụng một loại kem dưỡng ẩm đặc biệt bôi đều lên chân cứ một tuần một lần. Và phải đến Okinawa khám định kỳ hàng năm. Chisaki cũng thừa nhận trong quá trình điều trị suốt ba năm, các nhà khoa học nhà Souma ngoài việc phẫu thuật điều chỉnh số lượng notron trong não, họ còn kiểm tra xem van ký ức về tiền kiếp của Mikazuki có bị vỡ ra hay không… Đó là toàn bộ những bí mật xung quanh ba gia tộc, bí mật mà Chisaki đã giấu không cho Tsubaki biết. Tất cả cũng chỉ vì Tsubaki và Mikazuki mà thôi. Biết được điều đó, nên Tsubaki và Mikazuki cho qua tất cả. Từ bây giờ trở đi, Chisaki không cần phải che giấu bí mật nào nữa.
Ngài Akifusa cũng giải thích về sự tái sinh bất thường của Mikazuki… Nguyên nhân sâu xa chính là vì… _ Được rồi, ta sẽ bắt đầu từ đây vậy. Các ngươi chắc không quên truyền thuyết về Tsuneharu Minamiya, môn đệ của Amaterasu và Haona no Mikoto, cháu gái thần biển đúng chứ? Nhóm bạn gật đầu. Dĩ nhiên dù có chết đi sống lại cả trăm lần thì họ sẽ chẳng bao giờ có thể quên được cái truyền thuyết ấy. _ Nói một cách ngắn gọn thì như thế này… Susanoo, đứa em trai bất trị của ta thật sự rất yêu thương cháu gái mình. Nó cũng chẳng lấy làm hạnh phúc gì khi cứ phải bắt cháu gái mình, xóa ký ức của nó, thay đổi hình dạng và gửi trả về đất liền hết lần này đến lần khác đâu. Trên thế giới này vẫn còn tồn tại một số quy luật mà ngay cả các vị thần cũng phải tuân theo, mặc dù biết là nó vô cùng bất hợp lý. Đó giống như một lời nguyền không chỉ đặt lên các ngươi, mà còn đặt lên chính Susanoo nữa. Nhưng điều đó không thể phủ nhận được rằng những điều nó làm đều xuất phát từ sự hận thù trong tim… Một vị thần bị chính sự thù hận của bản thân chi phối… thật đáng tiếc! Ngài Akifusa hạ chiếc tẩu thuốc xuống, miệng khẽ thở ra làn khói thuốc trắng mờ như sương. _ Ta nói đến đâu rồi nhỉ. Nguyên nhân vì sao thế hệ người cá lần này tái sinh nhanh hơn so với các thế hệ trước. Lý do vì sao thế hệ này lại giống với thế hệ trước như hai giọt nước. Tất cả đều là do tâm nguyện của Lumina khi nó trở về với biển xanh! _ Tâm nguyện của Lumina? _ Phải… là tâm nguyện của Lumina. Khi xưa, Haona no Mikoto và Tsuneharu Minamiya yêu nhau thắm thiết, nên khi quay trở về biển cả, con bé đã có một tâm nguyện cực kỳ lớn, đó chính là được tái sinh để chung sống với người mình thương yêu đến hết phần đời còn lại. Vì thương cháu gái, Susanoo chấp nhận lời thỉnh cầu ấy… nhưng với một điều kiện rằng người mà kiếp sau Haona gặp được phải là người nhà Minamiya… chính xác hơn chính là kiếp luân hồi chuyển thế của Tsuneharu. Thế nên vào giây phút lâm chung, tâm nguyện của Lumina đã đánh vào lòng cảm động của Susanoo. Nó đã để Lumina quay trở lại đất liền với một con người mới… Nhưng có vẻ như lần này Susanoo đã nương tay đi nhiều thì phải… Nếu không thì làm gì có chuyện Mikazuki – bou lại nhớ hết ký ức của tiền kiếp chứ!
Quả thật đúng như lời ngài Akifusa nói. Cho đến thời điểm hiện tại, Mikazuki không nghĩ việc mình gặp được Lumina trong ranh giới của sự sống và cái chết chỉ là một giấc mơ. Mình có thể gặp Lumina là vì cả kiếp này và kiếp trước đều được liên kết với nhau. Vì thế, những ký ức trước kia mà Mikazuki chung sống với Tsubaki khi mang thân phận là Lumina, cô ấy đều ghi nhớ đến từng chi tiết.
_ Akifusa – sama, nếu thật sự Susanoo – sama chấp nhận để cháu gái thần biển quay trở lại đất liền với người mình yêu thương. Thế thì hà cớ tại sao ngài ấy phải cố chấp đối đầu với Tsu – kun bằng mọi giá? Trước câu hỏi của Chisaki, ngài Akifusa đưa tay gãi đầu sồn sột. _ Ai biết, thằng em trai đó lúc nào cũng dở hơi như thế mà! Nghe xong câu trả lời, nhóm bạn suýt nữa ngã ngửa vì bất ngờ. Ngài Akifusa lại khẽ khàng nâng chiếc tẩu thuốc kê lên môi. Và ngài lẳng lặng hướng về nơi bầu trời trong xanh tươi mát bên ngoài hiên nhà. _ Có lẽ là vì lòng tự tôn của một chiến binh quả cảm không bao giờ chịu khuất phục. Cũng giống như lòng tự trọng của một Samurai chân chính. Nó muốn đối đầu với Tsubaki – bou có lẽ vì từ lúc sinh ra đến nay, nó chưa từng gặp một đối thủ nào ngang sức ngang tài như vậy. Dẫu sao thì tính hiếu chiến, quậy phá của nó đã từng khiến ta điên đảo một thời gian còn gì. Thật tình… suy cho cùng, hai chị em ta vẫn chưa thể làm hòa với nhau. Mối xích mích này rất có thể sẽ kéo dài đến vô tận đây! ……………………………. _ Akifusa – sama, vẫn còn một chuyện nữa khiến thần cứ thắc mắc. Tam Chủng Thần Khí, tại sao chúng lại xuất hiện ngay khi Tsubaki cất lời triệu tập? Vậy thì các pháp bảo chúng thần đang giữ ở tư trang là như thế nào? Hajima thắc mắc. _ Đó cũng là điều ta định nói với các ngươi đây. Trước hết, để ta đính chính lại một chút, các pháp bảo mà ba gia tộc đang nắm giữ… tất cả đều là giả! _ Giả… tất cả ư? _ Phải, tất cả đều là giả, từ thần kiếm Kusanagi, chiếc gương Yato và cả khúc ngọc bội Matagama. Đó cũng giống như kế “công chủ giả” nhằm để che mắt thiên hạ thôi. Theo giấc mộng của Kagutsuchi aniki đã báo cho ta, Đêm Định Mệnh lần này sẽ là cơ hội để ba món pháp bảo phát huy sức mạnh của chúng. Vậy nên ta đã hạ lệnh sử dụng mảnh kiếm Kusanagi đúc rèn thành thanh Sakura và trao nó cho Lumina. Ta cũng là người đã đưa chiếc gương Yato và khúc ngọc Matagama như tấm bùa hộ thân. Còn lại thì trao cho ba gia tộc ba món pháp bảo giả… Vì là các món pháp bảo đã từng được sử dụng để bảo vệ cháu gái thần biển. Nên chúng sẽ hộ pháp cho Lumina một cách an toàn trước quyền năng của thần biển!
Nhờ vào lời giải thích ấy mà Tsubaki đã hiểu rõ, lý do vì sao chiếc gương Yato no Kagami lại nằm bên trong bức tranh Lumina vẽ lại. Có thể Lumina biết trước rằng mình sẽ trở về biển cả… Biết trước được rằng Tsubaki sẽ cần đến nó để đối đầu với thần biển nên cố tình để lại với lời nhắn nhủ rằng: tiếp tục chiến đấu vì những điều quan trọng xung quanh mình. Xét theo góc cạnh nào đó, chính Lumina đã cứu Tsubaki một bàn thua trông thấy. Cả Mikazuki cũng nhận ra miếng ngọc bội được làm thành một món đồ vật trang sức đeo trên tóc mình là món quà Lumina đã trao cho mình trong ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có vẻ như Lumina biết trước rằng Mikazuki sẽ thay mình chấm dứt lời nguyền, sẽ thay mình trở về với người mình yêu thương nên đã giao lại cho cô ấy miếng ngọc bội Matagama như một lời nhắn nhủ: Tiếp tục đặt niềm tin vào Tsubaki, vào con người, vào tương lai tươi sáng tràn ngập những tia hy vọng. …………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Nhiêu đó đã đủ giải thích lý do vì sao Mikazuki lại mang hình dáng giống với Lumina như hai giọt nước. Bánh xe số phận của con người, sau cùng vẫn không phải do con người thay đổi nó. Quả thật nó quá sức với một con người nhỏ bé chỉ ví như một hạt bụi nhỏ trên thế giới này. Nhưng kể ra kết thúc như thế này cũng không hẳn là ý kiến tồi. Những chuyện còn lại của tương lai, cứ để cho tương lai quyết định.
Sau khi trở về Tokyo, Mikazuki và Tsubaki tiếp tục đến trường học với thân phận là giáo viên Nhật ngữ và cô học sinh thần tượng của lớp. Thoạt đầu, mấy người bạn cùng lớp lẫn các giáo viên đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy màu tóc của Mikazuki có thay đổi, đặc biệt là vết sẹo sọc dài trên con mắt phải nữa. Họ phân vân tự hỏi không biết trong thời gian ở Okinawa, Mikazuki đã gặp phải chuyện gì mà lại có một sự lột xác nhiều đến như vậy. Nói đến thay đổi, thì Mikazuki chỉ là trường hợp nhẹ. Thay đổi đáng ngạc nhiên, đáng lo âu nhất vẫn là Tsubaki. Khi đi thì lành lặn nguyên đai nguyên kiện. Khi về thì mất một tay và cứ nhắm tịt một bên mắt. Chỉ trong một ngày, thông tin Tsubaki bị trọng thương đã được đăng tải khắp trường. Và hắn nhận được rất nhiều lời hỏi thăm cũng như sự săn sóc đặc biệt bởi học sinh. Hình như cũng có một vài cô nữ sinh cứ khóc bu lu vì Tsubaki trở nên xấu xí như vậy ( Hắn chỉ đơn thuần là mất một tay và chột một bên mắt thôi chứ chẳng ảnh hưởng gì đến nét đẹp lãng tử lạnh lùng như diễn viên tài tử nên cứ yên tâm). ……………………………… ……………………………… Cuộc sống bình dị bình thường êm đềm sau trận chiến thế kỷ diễn ra một cách bình lặng cho đến ngày… _ Thật sự ngại quá khi để mọi người đến tiễn chúng tôi thế này. Nhưng trong thâm tâm, William tôi đây rất lấy lòng cảm kích. Cảm ơn Hajima thiếu chủ, Chisaki hime – sama và Mikazuki kami sama! William khẽ cúi đầu, một tay vòng ra trước theo kiểu chào của một quý ông lịch lãm người Anh. Đối với những người khác thì không sao, nhưng đối với Mikazuki thì có hơi… Cô vội xua tay. _ William – san, xin hãy cứ gọi tôi là Mikazuki được rồi. Mặc dù tôi là cháu gái thần biển. Nhưng bây giờ, tôi chỉ là một con người bình thường mang tên Mikazuki thôi! _ Oh my, thế thì từ giờ trở đi, tôi xin phép được gọi cô đúng như mong muốn… Mikazuki! _ Vâng! William và Nanami, sau trận chiến với thần biển, hai người họ quyết định sẽ đến Anh quốc một chuyến. Mục đích của William trở về là để lấy bằng tốt nghiệp, học thêm ở viện hàn lâm một thời gian theo bước chân của bố. Còn Nanami, cô gái có mái tóc xanh lơ cùng đôi mắt đỏ như Ruby cũng có ý định học hỏi nâng cao thêm kiến thức về sinh học, nếu được thì cô mong muốn mình sẽ lấy bằng thạc sĩ trong thời gian ngắn nhất có thể. Nên bây giờ, họ đang tụ tập đông đủ ở sân bay quốc tế tại Nhật. Việc William trở về Anh quốc thì không có gì phải bàn. Nhưng ngay cả Nanami cũng thì có hơi lạ lùng. Chisaki và Mikazuki đều cảm thấy rất tiếc. _ Nanami – san, chị thật sự muốn đi Anh quốc sao? Chị thật sự không muốn ở cùng chúng em nữa ư? Mikazuki hỏi. Đáp lại câu hỏi đó là một nụ cười rất hồn nhiên xinh đẹp. _ Chisaki hime sama, Mikazuki hime sama, không phải là tôi không muốn ở cùng hai người. Thời gian qua được góp một phần sức mạnh cho gia tộc Tsuchimikaido, cho gia tộc Souma, cho Thiên Chiếu Gia Trang là những ký ức vô cùng đáng quý đối với tôi. Nhưng tôi cảm thấy những kiến thức của mình vẫn chưa đủ… những hiểu biết về nhân ngư trong tôi vẫn còn là một lỗ hổng rất lớn. Và tôi rất muốn được bù đắp vào lỗ hổng ấy bằng kiến thức mình học được từ nước ngoài! _ Nhưng chị đã giúp chúng em rất nhiều… trong khi chúng em vẫn chưa thể làm được gì để nói lời cảm ơn chị hết Nanami – san… _ Đừng buồn như thế Mikazuki sama. Công chủ đã làm rất nhiều thứ cho tôi đấy chứ. Nhờ có công chủ và Tsubaki – dono mà chúng ta mới có thể chiến thắng được trận chiến không cân sức này. Và được nhìn thấy công chủ bình yên trở về, đó đã là một món quà rất có ý nghĩa đối với không chỉ riêng tôi mà là toàn thể Samurai cả ba gia tộc nói chung… Đây không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau vào một ngày không xa mà! Nanami đã quyết tâm như thế thì Mikazuki cũng không thể can ngăn được gì nữa. Thôi đành để cô ấy bước đi trên con đường mà mình đã lựa chọn vậy.
Nanami khẽ quay sang Hajima và Chisaki. _ Chisaki hime – sama… nếu được, mong cung chủ hãy phát triển nhánh tộc Souma nhiều hơn nữa, để gia tộc Souma sẽ trở thành hậu phương vững chắc, sẵn sàng phục vụ cho gia tộc Tsuchimikaido bất cứ khi nào! _ Vâng, chắc chắn tôi sẽ làm như vậy… Cảm ơn vì đã luôn giúp đỡ chúng tôi trong thời gian qua, Nanami – san! _ Hajima thiếu chủ… đây có lẽ là lời chào tạm biệt rồi thì phải. Vì nếu có trở về, chắc tôi cũng không còn chỗ đứng trong gia tộc Kurahashi nữa nên có vài điều tôi muốn nhắc nhở thiếu chủ trước khi đi. Đừng làm việc quá sức. Đừng thức quá khuya, và thỉnh thoảng nên đi ra ngoài để đầu óc được thanh thản. Ngài là người đứng đầu tộc Kurahashi, nếu ngã bệnh thì phiền lắm! Hajima đưa tay gãi đầu, miệng thở dài. _ Đó là những điều cô muốn nói với tôi trước khi đi sao. Tôi biết rồi… chỉ cần làm theo là được chứ gì! _ Tee hee, tôi biết thiếu chủ sẽ nghe một đằng làm một nẻo, trừ khi phải có người túc trực bên cạnh giám sát. Có lẽ tôi không cần phải lo lắng hơn nữa vì giờ đây đã có người thay tôi làm điều ấy rồi… Chisaki hime – sama, xin hãy để mắt đến Hajima thiếu chủ giúp tôi! _ Vâ… vâng… ………………………………………… _ Còn cậu thì sao Kazuto – kun? Có tính quay trở lại Anh quốc một chuyến không? Đến lượt William hỏi Tsubaki. Tên dở người ấy cũng cất tiếng thở dài ngán ngẫm. _ Có… nhưng chắc phải đi chuyến sau. Vẫn còn một số việc tôi cần phải giải quyết. Ít nhất là phải tìm được người để giao phó trọng trách thống lĩnh nhà Minamiya cái đã. Đảm bảo cái đám trong tư trang sẽ nhốn nháo lên khi không có người lãnh đạo cho xem! _ Oh my oh my, cậu quả thật là không hề có duyên với nhà tí nào nhỉ? Sao không mượn tạm Hanabi – chan rồi nhờ em ấy trông coi hộ? Dẫu sao con bé cũng từng xuất thân từ nhà Minamiya nên hiểu cách thức làm việc cũng như quản lý. Cái chính là Hanabi – chan vốn có tài mà! Tsubaki thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. _ Đây cũng là ý kiến đáng để tham khảo. Ok, tôi sẽ đến Thiên Chiếu Gia Trang, dọa nạt Akifusa – sama giao nộp con bé một thời gian! _ Ha ha… quyết định mau lẹ thật nhỉ… Vậy còn cánh tay đó thì tính thế nào?
Tsubaki khẽ nhìn xuống cánh tay phải của mình. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác dày nên không thể thấy được tay phải mình nhô ra. Mục đích của hắn khi mặc cái áo này cũng là vì muốn che đi cánh tay đã mất ấy trước toàn dân thiên hạ. _ Con mắt trái của cậu không thể sử dụng được nữa đã đành… nhưng nếu ngay cả cánh tay phải cũng mất thì sẽ khó cho tương lai sau này lắm. Nhánh tộc Souma đã chế tạo thành công một cánh tay giả với khả năng thương thích lên đến 99%... Sao cậu không để họ cấy ghép cánh tay ấy vào? Tsubaki lại thoáng suy nghĩ. Nếu như có cánh tay giả ấy. Chịu khó luyện tập một thời gian thì rất có thể hắn sẽ lại cầm được kiếm để luyện tập. Tuyệt vời hơn là còn cầm được cọ để vẽ. Có cánh tay giả ấy tốt hơn nhiều, chỉ có điều… _ Không cần thiết. Tuy không thể nâng cọ để vẽ nên những bức tranh, nhưng tôi vẫn có thể giúp đỡ những người có hoài bảo. Dù không thể cầm kiếm chiến đấu, nhưng tôi vẫn có thể hướng dẫn người khác đi trên con đường kiếm đạo. Mặt khác, tôi hài lòng với tình trạng của bản thân hiện tại… Không còn khả năng sử dụng Song Kiếm, chẳng phải tôi đang bước gần hơn đến với cuộc sống lý tưởng của mình sao! _ Oh my, quên mất cậu thuộc dạng người khó bảo cố chấp… Nhưng thôi, nếu đã tự tin vào con đường như thế thì cứ tiếp tục đặt niềm tin vào nó đi Kazuto – kun!
Dòng thông báo cất lên từ loa. Những vị khách đi trên chuyến bay kế tiếp yêu cầu vào làm thủ tục hồ sơ sớm nhất có thể. Và từ đây, William cùng Nanami nói lời chào tạm biệt bốn người bọn họ. Họ cùng nhau kéo chiếc vali đi vào trong cho đến khi biến mất hoàn toàn sau cánh cửa phía trước. Ngẫm lại thì đã được một khoảng thời gian rồi còn gì. Không thể nhớ chính xác từ ngày nào nhưng đứng ở đây khiến cho Tsubaki nhớ đến ngày đầu tiên William đến Nhật Bản. Khi cậu ta đến, dẫn theo biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất xảy tới. Khi cậu ta đi, Tsubaki lại cảm thấy có một chút luyến tiếc nhưng vẫn lạc quan tin rằng, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau vào một ngày không xa. ………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Thời gian thấm thoát thoi đưa. Từng ngày này sang tháng nọ. Từ mùa này sang mùa tiếp theo. Từ năm này sang năm khác. Mọi thứ dần thay đổi một theo thời gian như cơn gió chỉ biết thổi đi mà không thể trở về. Mới đây thôi mà đã được 16 năm rồi.
16 năm sau. Tại căn biệt thự trắng của Tsubaki thuộc vịnh biển Kyuushi. Sáng nay cũng là một ngày tuyệt vời với âm thanh sóng biển ngoài khơi rì rào vỗ bờ. Những tiếng chim mòng biển nơi phương trời xa đang cùng nhau kiếm ăn trên những mảnh trời rộng lớn. Trông về phía xa xa, những con tàu đánh cá đang dần cập bến, để mang về những món quà từ biển cả thiên nhiên. Một cuộc sống êm đềm, bình dị vẫn diễn ra hàng ngày ngay trên cảng biển Kyuushi. Trước cánh cổng căn biệt thự trắng mà ta thường hay biết đến là biệt thự Tsubaki. Có hai người đang đứng chờ bên ngoài… À không, phải là ba người mới đúng. Một người đàn ông cao lớn có mái tóc nửa đen nửa vàng, với vài cọng râu mọc lởm chởm bên dưới trông vô cùng nam tính. Bên cạnh là một người phụ nữ trưởng thành với mái tóc xanh lơ được cột gọn gàng và đôi mắt đỏ như viên Ruby hồng. Và đứng trước họ là một cậu nhóc trai khôi ngô kháu khỉnh mang màu tóc vàng hoe của bố. _ Nghe này Sinjin. Người con chuẩn bị gặp là một anh hùng huyền thoại mà bố vẫn thường hay kể cho con nghe đấy. Phải tỏ ra lễ phép khi chào hỏi nghe chưa? _ Vâng, con rõ rồi Dad! Cười tươi hớn hở, trông cậu bé đang vô cùng phấn khỏi khi sắp được gặp vị anh hùng nào đó thì phải. Cậu nhóc còn nhanh nhảu dành phần nhấn chuông gọi cửa, nhưng vì chiều cao không được tốt cho lắm nên gặp một chút khó khăn. Nhưng không vì thế mà nhóc ấy chịu thua chịu khuất phục. Nhóc vẫn cố gắng nhón chân đưa tay cho đến khi nào nhấn được chuông thì thôi.
Nhìn con trai mình đang cố gắng không ngừng, người phụ nữ tóc xanh lơ, mắt đỏ hồng Ruby kia không khỏi che miệng cười khúc khích. _ Cứ tiếp tục tiến lên không chịu khuất phục, lại cộng thêm tính cách gây hài. Nó ngày càng giống anh rồi đó Darling! _ Đó là lẽ bình thường thôi. Vì nó vốn là con anh mà. Con anh và con em, cả hai chúng ta đều rất tự hào về nó, không phải sao? Uh hế hế hế hê hê hêyyyyyyy! Nụ cười khả ố này nghe rất quen, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải… Nhưng cũng có thể chỉ là do tưởng tượng thôi. ………………………….. Chuông thì chưa nhấn được, cửa chính thì chưa mở. Ấy vậy mà đã có một bóng người phóng từ trong nhà, nhảy qua bức tường thành khá cao để ra bên ngoài. Đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng như không có gì xảy ra là một cậu con trai khác có mái tóc nâu đen, tính cách trông khá hoạt bát, lém lỉnh, nhất là điệu cười nhe răng đắc thắng của nhóc ta càng tô đậm thêm cho tính cách hiếu chiến quậy phá của mình. _ He hè, với tốc độ này thì còn lâu Haruto mới bắt kịp mình. Dù sao thì Haruto chỉ là một tên ngốc thôi, hoàn toàn không làm được tích sự gì hết, ha ha ha! Binh... Cậu nhóc đó vừa há miệng cười sảng khoái, vừa chạy đến chỗ hai vợ chồng cùng đứa con trai kia. Nhưng ngay khi đến nơi, cánh cổng biệt thự tự động bật mở, đập thẳng vào mặt cậu nhóc đắc thắng kia một vố khá đau và khá thấm. Người bình thường thấy thôi cũng cảm thấy xót nếu bị một khối kim loại vừa lớn vừa nặng như thế đập ngang mặt thì… Bước ra từ bên trong là một cậu nhóc khác sở hữu mái tóc tím cũng khôi ngô đẹp trai phong độ đến rạng ngời. Chỉ khác với cậu nhóc kia ở chỗ cậu này thì có chút gì đó lạnh nhạt, một chút xíu nghiêm nghị và hơi đáng sợ mỗi khi trừng mắt. Cậu ta còn vác theo một thanh kiếm gỗ loại nhỏ chất lên vai và lạnh lùng hướng về phía nhóc đang ôm mặt kia. _ Tsuyoku, cậu vừa bảo ai là tên ngốc không làm nên tích sự gì hết? Mà nếu giả sử tôi có ngốc nghếch thật thì chí ít cũng không để bị dập mặt vào cửa đấy nhé, tên ngố! Nhóc có tên Tsuyoku kia tức giận, chỉ thẳng tay về phía Haruto trong khi trên mặt vẫn còn in hằn vết cửa. _ Im đi Haruto. Chẳng qua cậu chỉ biết chơi gian lận nên mới tìm thấy được tôi thôi. Có giỏi thì làm một trận Kendo so tài cao thấp đi! Nói xong, Tsuyoku rút ngay sau lưng áo một thanh kiếm gỗ loại nhỏ khác bằng cả hai tay và chĩa về hướng Haruto giống như những Samurai thứ thiệt. Nhóc Haruto thì lại cất tiếng thở dài chán chường như một ông già. _ Cậu… là kẻ ngốc thật sự đấy hả? Có cần tôi đánh cho đầu cậu nở hoa để suy nghĩ thấu rõ hơn không? Cậu nghĩ có thể đối đầu với tôi bằng Kenjutsu sao? Đúng là đỉa đeo chân hạc! _ Chớ có xem thường người khác Haruto… chưa thử thì chưa biết được mèo nào cắn mỉu nào. Có ngon thì vô đây!
Xem chừng sẽ có một trận đọ kiếm giữa hai đứa nhóc này vì chúng chẳng có vẻ như sẽ chịu nhường đối phương. Ngay trong lúc bối rối khó khăn không biết thế nào thì từ trong nhà lại chạy ra hai cô bé gái khác. Một cô bé có mái tóc bạch kim được cột hai bím trải dài xuống trông vô cùng đáng yêu chạy ra giữ chặt lấy áo Haruto. _ Đừng đánh nhau nữa mà. Dừng lại đi… onii – chan! _ Ơ… Chikai! Phía bên kia, một cô bé tóc đen ngắn ngang vai khác cũng giữ chặt lấy tay nhóc Tsuyoku. Cô bé đó lại cất lên giọng nói trầm lắng hơn so với cô bé tóc bạch kim kia. _ Tsuyoku – dono, vì danh tiếng của nhà Minamiya, xin ngài hãy suy nghĩ cho thật kỹ trước khi hành động. Mọi ý đồ gây chiến của ngài sẽ gây hại cho thanh danh nhà Minamiya. Tệ hơn còn gây ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ giữa hai gia tộc Minamiya và Tsuchimikaido! _ Yuki… Nhóc Tsuyoku gần như không thể cãi lại lời cô bé ấy nên đành chấp nhận buông kiếm từ bỏ trận đấu. Như vậy là hai cô bé đã cứu gỡ môt bàn thua trông thấy. …………………………………… Quan sát toàn bộ diễn biến, người đàn ông tóc nửa vàng nửa đen thở phào nhẹ nhõm. _ Phù, mém tí nữa là gây ra án mạng rồi. Mà mấy đứa nhóc này trông quen lắm, hình như chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi đúng không? _ Em cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng quả thật là chúng ta đã từng thấy chúng ở đâu đó trước đây! …………………………………… Từ trong nhà, lại chạy ra thêm một người nữa. Lần này không phải là một đứa trẻ, mà là một cô gái độ tuổi 24 đến 26 là cùng thôi. Một cô gái trẻ với mái tóc tím đen được cột gọn gàng phía sau. Bên con mắt phải còn có một vết sẹo dài như thể chiến tích từ một tai nạn nào đó. Cô gái ấy quấn một chiếc tạp dề ngang bụng và bộ thường phục người vợ đảm đang trông thật đẹp. Và có vẻ như cô ấy đang đi tìm mấy nhóc kia thì phải. _ May quá, thì ra mấy đứa ở đây. Thật là… có đi đâu thì phải báo dì một tiếng chứ. Lỡ chạy lạc thì dì không biết đường nào mà tìm! Gặp người lớn, bị người lớn trách mắng, mấy đứa trẻ luống cuống cúi đầu xin lỗi trông đáng yêu vô cùng. _ Chúng cháu xin lỗi, Mikazuki oba – san! _ Uhm uhm, ngoan lắm mấy đứa… dì có làm bánh táo để trong bếp ấy, mấy đứa vào ăn đi. Yuki – chan, phiền cháu trông bọn trẻ nhé! _ Vâng, Mikazuki – sama! Thế là theo sự hướng dẫn của cô bé tóc đen ngắn ngang vai kia, mấy đứa nhóc xồm xồm phiền phức thẳng tiến đi vào trong nhà một cách ngoan ngoãn. Sao có cảm giác như cô bé ấy là người dẫn đầu của cái đám láo nháo kia thì phải. Nhà có con nít chắc mệt mỏi lắm nếu sáng ra đã gặp những chuyện như vậy… Không biết có phiền phức hay không nhưng trông Mikazuki rất vui là đằng khác. _ Trong những trường hợp như vậy chỉ có Yuki – chan là người có thể nhờ cậy được thôi. Con bé quả là có tố chất lãnh đạo! Mikazuki chợt quay sang hai vị khách đứng trước cửa nhà mình với nụ cười duyên dáng không đổi. _ Đã lâu không gặp, hai người vẫn khỏe chứ William – san, Nanami – san! _ Oh my, long time no see, Mikazuki… Đã lâu không gặp. Không ngờ là cô vẫn còn nhớ đến hai chúng tôi! Mikazuki đưa tay che miệng cười khúc khích. _ Dĩ nhiên là nhớ rồi, làm sao tôi có thể quên mất hai người vô cùng quan trọng như vậy được. 16 năm qua đúng là dài thật nhỉ. Khi hay tin anh chị trở về Nhật Bản, tôi cũng rất muốn được ra phi trường đón hai người. Nhưng xin lỗi vì công việc nhà cứ lu bu nên không thể bước chân ra khỏi cửa được. Thành thật xin lỗi! _ Ấy ấy, chúng tôi cũng muốn tạo sự bất ngờ kia mà. Không cần phải khách khí làm gì, ha ha ha! _ William – san, Nanami – san, hai người đã đến đây rồi, sao không vào trong nhà ngồi chơi một lát. Tôi nghĩ anh ấy sẽ… _ Không cần đâu Mikazuki, chúng tôi đã hẹn trước với Kazuto – kun rồi, có lẽ cậu ấy sẽ xuống đây ngay đó mà! William trả lời. _ Thì ra là hai người đã có hẹn với anh ấy trước rồi sao! _ Xin lỗi vì đã không báo trước Mikazuki - sama. Lần này chúng tôi trở về Nhật Bản là theo yêu cầu nhờ giúp đỡ của Tsubaki – dono. Ngài ấy đang mong muốn hoàn thành cho xong luận án nghiên cứu những sinh vật trong môi trường đại dương ở trường đại học. Dự tính của chuyến đi nghiên cứu cũng phải mất đến 2 tuần là ít! _ Vâng, anh ấy cũng có nói qua tình hình cho tôi biết được một chút. Chuyến đi này sẽ kéo dài và gặp không ít khó khăn. Tôi thì không thể giúp được gì, chỉ biết cầu nguyện cho mọi thứ được diễn ra thuận lợi. Nếu có việc gì giúp được thì cứ nói, tôi sẽ giúp hết mình! _ Cảm ơn cô rất nhiều Mikazuki – sama. Vậy có phiền không nếu chúng tôi tạm thời để đứa con trai của chúng tôi ở chỗ cô một thời gian. Vì chuyến đi xe, nên tôi nghĩ tốt hơn là nên để thằng bé ở đây trong 2 tuần. Không phiền cô chứ Mikazuki – sama? _ Vâng, rất hoan nghênh, tôi đặc biệt rất thích trẻ con mà… William – san và Nanami – san cũng có một cậu con trai, thật tuyệt vời quá… Bé nó tên là gì vậy chị? Nanami mỉm cười rồi dắt Sinjin đến đứng trước Mikazuki. _ Nào Sinjin, chào dì Mikazuki đi con! _ Cháu chào dì Mikazuki! _ Hân hạnh được làm quen với cháu, Sinjin - kun… từ giờ trở đi mong được cháu giúp đỡ nhiều hơn nhé! ………………………………………… _ Nhưng mà phải công nhận Mikazuki cũng giỏi thật đó chứ. Thời thế bây giờ rất khó để sinh được một lúc bốn đứa hai trai hai gái song đều đâu. Cô là nhất rồi đấy nhé! Nghe William nói thế, Mikazuki có chút khó hiểu chút đỉnh. Mãi về sau thì mới ngộ nhận được. Cô lại che miệng cười khúc khích. _ Không phải đâu William – san. Mấy đứa trẻ đó không phải con của tôi đâu! _ Eh? Không phải ư? Vậy chúng từ đâu chui ra? _ Anh cũng để ý thấy chúng cũng gọi tôi là dì Mikazuki đúng không? Chỉ là quan hệ chú bác thôi chứ không phải con ruột đâu. Đứa bé trai có mái tóc nâu đen, trông rất phá phách, hoạt bát sôi nổi ấy tên là Tsuyoku Minamiya, nó là con trai của cung chủ tiền nhiệm Tsukusa Minamiya. Hai đứa trẻ một nam một nữ có mái tóc tím và bạch kim hai bím kia đều là con của Chisaki và Hajima thiếu chủ. Đứa trai tên Haruto Tsuchimikaido, và đứa gái tên Chikai Tsuchimikaido. Còn cô bé tóc đen ngắn ngang vai có tên là Yuki Minamiya… cô bé này là người ngoài tộc, nhưng được nhà Minamiya mang về từ trại trẻ mồ côi nên trở thành vệ sĩ thân cận của nhóc Tsuyoku. Do gia đình có chút chuyện nên họ gửi chúng ở chỗ tôi để chăm sóc một thời gian thôi!
Giờ thì đã hiểu thân phận cũng như nguồn gốc xuất xứ của mấy đứa trẻ đó. Đúng là trên thế giới này còn có nhiều chuyện không ngờ đến. _ Heh, Hajima thiếu chủ và Chisaki hime – sama sinh được hai anh em một trai một gái như vậy quả là tốt số. Thảo nào nhìn chúng trông cứ quen quen thế nào. Vậy Mikazuki, đứa trẻ của cô và cậu ấy đâu? Đừng nói với tôi là hai người còn giữ cho đến từng này nhé! Mikazuki lại che miệng cười khúc khích. _ Chúng tôi cũng có một cháu. Chỉ là cháu đang lo cho bố nó trên lầu nên chắc sẽ xuống cùng với bố nó sau. Mong hai người đợi một chút! _ Oh my, không cần phải đợi đâu, có vẻ như hai bố con họ xuất hiện rồi!
Quay lưng lại 180 độ thì từ trong nhà có hai người đang bước ra. Một người đàn ông lực lưỡng, đẹp trai với mái tóc dài xỉa nhọn che đi mắt trái. Con mắt phải thì tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt có chút hờ hững. Nhưng gương mặt điển trai, ăn ảnh không khác chi một diễn viên tài tử hạng S thì không cần phải bàn cãi thêm nữa. Người đàn ông ấy trông độ tuổi cũng phải tầm 35. Khoác trên mình chiếc áo blouse trắng của các nhà khoa học. Một đặc điểm nổi bật nhất là ông ấy không có cánh tay phải. Đi bên cạnh ông ấy là một bé gái tầm 12 tuổi, mái tóc đen óng mượt xõa dài giống y như mẹ nó. Một cô bé xinh xắn, đáng yêu với đôi mắt to tròn, hai hàng lông mi dài, chiếc mũi thon và đôi môi đỏ hồng tự nhiên như cánh hoa anh đào. Cả hai tay cô bé đang xách chiếc túi không quá nặng phụ cho bố. Nhìn từ góc độ này, tình cảm hai cha con họ thật thắm thiết. ……………………………….. _ Yo, long time no see, Kazuto – kun, vẫn khỏe chứ hả? Người đàn ông ấy chính là Tsubaki… Phải, Tsubaki của gia tộc Minamiya, người lập nên chiến công đánh thắng thần biển, mang đến niềm tin và hy vọng cho con người. Một lãng khách Ronin lang thang từng mang trên vai cái mác tên tội đồ nhà Minamiya. Và giờ đây, hắn đã trở thành một người đàn ông trưởng thành có gia đình, có con cái, có công ăn việc làm ổn định… Chỉ tiếc rằng mỗi cái tính cách thì không thay đổi là mấy. _ Oh, hai người đến sớm quá nhỉ. Nếu muốn bắt tôi khao bữa điểm tâm thì xin miễn đi nhé. Tôi không rảnh hơi làm ba cái chuyện dư thừa ấy đâu! _ Ky bo quá đó Kazuto – kun! William làm bộ mặt không hài lòng.
Nanami cùng đứa con trai Sinjin vừa nhìn vừa mỉm cười trước cô con gái xin xắn đáng yêu của Mikazuki và Tsubaki. _ Đứa bé mà cô nói đây ư Mikazuki – sama? Thật đáng yêu làm sao… đúng không Sinjin – kun? Nhóc Sinjin cứ nhìn chăm chú vào cô bé. Hình như nhóc con bị vẻ đẹp của cô bé hớp hồn rồi cũng nên. Đôi mắt cứ long lanh ướt át thể hiện chút lạ lẫm sợ sệt. Đôi tay cứ bấu vào nhau e thẹn như một người thiếu nữ truyền thống Nhật Bản. Đúng là nhóc Sinjin đã mê mẩn cô bé ấy rồi.
Mikazuki cũng khẽ nói nhỏ bên tai cô con gái của mình. _ Coi nào, con cũng nên chào cô Nanami, chú William và Sinjin – kun đi! _ Xin… xin chào… cháu là Tsubame Minamiya… rất hân hạnh được biết cô chú và Sinjin – kun! Như một mũi tên tình ái bắn thẳng vào tim. Nhóc Sinjin không ngần ngại nắm lấy bàn tay Tsubame một cách bất chợt và cất lên những lời nói từ trong thâm tâm. _ Tsubame – chan, cậu thật đáng yêu, giống như một chú chim én bay về nơi bầu trời vĩnh hằng trong đêm. Giọng nói của cậu ngọt ngào êm dịu khi én trắng cất tiếng hót. Vẻ đẹp của cậu thật không có gì sánh bằng, ngay cả mặt trăng cũng phải chào thua. Tsubame – chan… bạn thật là một cô gái tuyệt hảo! _ Eh… điều này… Tsubame cứ đảo mắt luống cuống không biết phải làm sao để giấu đi nét xấu hổ đỏ mặt đây.
Đúng lúc ấy, từ trong nhà lại phóng ra vài ba đứa nữa. Đầu tiên là nhóc Tsuyoku. _ Chờ chút chờ chút chờ chút, cậu là ai mà dám bày tỏ với Tsubame như thế hả? Sau 10 năm nữa, tôi sẽ chính thức cầu hôn với Tsubame, nên đừng có hòng mà tranh công! Đứa trẻ thứ hai chính là Haruto, con trai của Chisaki cũng xồn xồn lao đến dùng cả bàn tay bụp mặt Tsuyoku đẩy ra phía sau. _ Cậu chỉ là anh họ thôi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu. Tsubame sẽ không có theo lối suy nghĩ hỏng hóc như cậu đâu! _ Hả? Cậu nói ai là hỏng hóc hả, tên ngố Haruto? _ Tôi nói cậu đấy, tên đầu đất Tsuyoku! _ Muốn “uýnh” nhau phải không? _ Có giỏi thì nhào vô! Và hai đứa trẻ ấy lại gây nhau binh binh bốp bốp như thể kỳ phùng địch thủ. Lại khiến cho Chikai và Yuki phải chạy vào can ngăn đợt hai. _ Trông Haruto – kun và Tsuyoku – kun rất giống với Tsubaki – dono và Hajima – dono lúc còn nhỏ thì phải. Cứ hễ gặp mặt nhau thì cãi nhau, gây lộn suốt ngày! _ Vâng, cứ hở mắt một chút thì hai đứa nó lại cứ thích gây sự với nhau như thế. Khiến cho Chikai – chan và Yuki – chan phải chạy ra can ngăn không ngớt. Còn Sinjin – kun thì rất giống William – san ở tính cách hài hước và lịch lãm lắm đó Nanami – san! _ Vâng, Sinjin – kun giống với bố nó, nên đôi khi cũng gặp chút rắc rối trong giao tiếp… Nhưng Mikazuki – sama, Tsubame – chan được yêu thích quá nhỉ. Cả ba cậu con trai đều chủ ý đến Tsubame – chan như một nàng công chúa vậy…Khả năng mê hoặc người khác. Có khi nào Tsubame là… Mikazuki chẳng nói gì nữa hết. Những gì người mẹ trẻ thể hiện là một nụ cười mỉm trên gương mặt thế thôi. ………………………………………… ………………………………………… Mặc kệ cái đám choai choai ấy có như thế nào, Tsubaki khẽ cúi xuống dặn dò cô con gái rượu của mình trước khi đi. _ Tsubame, papa sẽ đi một thời gian không lâu. Ở nhà nhớ chăm sóc và phụ giúp cho mẹ nhé. Còn nữa, nếu học hành mà cảm thấy khó khăn điều gì thì cứ vứt nó sang một bên. Nền giáo dục bây giờ không đáng tin nên không cần phải theo nó. Đợi Papa về sẽ giải hết cho con! _ Oi Kazuto – kun, đó không phải là những điều mà một người bố nên nói với con gái đâu. Cậu vẫn còn ấm ức với nền giáo dục à? William lên tiếng.
_ Papa... cụ thể khi nào thì Papa sẽ về...? Nhìn mặt Tsubame là đủ hiểu nó không muốn bố nó phải rời xa khỏi nhà quá lâu. Hai tuần so với một người trưởng thành cũng chẳng là bao, nhưng còn đối với trẻ con thì lại là một đơn vị đo lường lớn. Hiểu được tâm lý của con cái. Tsubaki làm một hành động duy nhất để động viên con, đó là đưa hai ngón trỏ và ngón giữa trên tay trái nhẹ nhàng chỉ vào giữa trán Tsubame và nở một nụ cười thật nhẹ. _ Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Đừng buồn nhé Tsubame! Chỉ với hành động ấy, Tsubame có thêm nghị lực để chờ đợi. Con bé tin tưởng vào bố nó, tin rằng bố nó sẽ không thất hứa mà sẽ trở về trong thời gian sớm nhất có thể.
Tsubaki đứng dậy, để cho Mikazuki chỉnh lại chiếc cà ra vát trên cổ cho thẳng. _ Anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe. Thời tiết nếu có lạnh thì nhớ mặc thêm áo ấm vào đó. Có việc gì thì cứ gọi cho em. Quan trọng là đừng gắng sức làm mọi thứ một mình, để lăn ra ốm là em không đồng ý đâu! Sau khi chỉnh chu xong hết rồi, Tsubaki với lấy chiếc cặp trên tay. _ Anh đi đây! Quay lưng cùng William và Nanami bước lên chiếc xe hơi sang trọng. Chiếc xe từ từ lăn bánh vút đi trên con đường ven theo bãi biển xanh đang rì rão vỗ từng đợt. Ngồi trong xe, Tsubaki ngoái cổ lại nhìn căn nhà thân yêu của mình… nhìn người vợ đảm đang cùng đứa con gái và lũ trẻ vẫn đang vẫy tay chào cho đến khi không còn thấy họ nữa. Không cần phải hoang mang lo ngại, dù cho có đi đâu làm gì, thì mình vẫn luôn còn một mái nhà để trở lại. Họ sẽ đợi mình quay trở về với nụ cười mừng rỡ trên môi. _ Đừng lo Kazuto – kun, ngay sau khi luận án khoa học kết thúc. Ngay sau khi cậu trở thành giáo sư rồi thì chúng ta sẽ còn quay trở về mà. Không cần phải làm bộ mặt như thế đâu! William nhe răng cười. _ Tôi biết điều đó. Lo mà tập trung về phía trước đi William! _ Vâng vâng, rất hân hạnh! ………………………………… Lặng nhìn những tia nắng ban mai từ phía chân trời chiếu xuống dòng biển trong xanh. Lặng nhìn những cánh chim mòng biển sải bay theo chiều gió lạnh. Mọi thứ cứ như mới ngày hôm qua… như ngày đầu tiên Tsubaki chuyển về đây sinh sống, mang theo biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp về một vịnh biển mộng mơ. Tsubaki từ từ nhắm mắt lại, ngân nga bài hát mà mình cực kỳ yêu thích. _ Biển xanh biển xanh, nơi đâu đẹp bằng biển xanh, nơi đâu cho em một mái nhà yên bình, đó là biển xanh. Tiếng chào ngày mới đến rồi, bao nhiêu muộn phiền trôi qua, khi em nhìn về nơi đó, sẽ thấy màu xanh của biển. Biển xanh biển xanh, đó là vòm trời biển xanh, vòm trời bình yên em ao ước, vì đó là nhà của em. Khúc ca vang lên rồi, em cười trông thật đẹp, để rồi đây bao yêu thương chợt quay về từ dĩ vãng. Em biết dù mình có thế nào đi nữa, thì biển luôn chờ em quay về, lòng biển thật bao la cho em một mái nhà xanh. Rồi tình yêu của em sẽ được thắp sáng khi có anh bên cạnh. Em là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này, vì có biển luôn ân cần, vì có anh, em chỉ cần một vòng tay thật ấm ôm lấy em. Điều hạnh phúc thật đơn giản nhỏ nhoi, nhưng em vẫn mong nó sẽ đến…….. sẽ đến thật gần để em có thể nắm lấy. Biển cho em tất cả, cho em tình thương, cho em niềm yêu, cho em niềm hạnh phúc mình luôn khao khát. Biển xanh biển xanh, mái nhà của em, tình yêu của em, biển xanh biển xanh!
Và đó chính là nơi bình minh ló dạng. Nơi tiếng hát của biển được cất lên… Nơi nụ cười anh tỏa sáng…