The Melody from Blue Ocean (Aoi umi kara no merodi)
_ Tsu – kun, đoán thử xem, em đang vẽ thứ gì đây?
_ ………… Có thể là thứ gì nhỉ? Một con cá……… không….. một con sông…….. không, phải lớn hơn ………… biển!!!!!
_ Gần đúng rồi, nhưng với câu trả lời đó, em chỉ có thể cho anh được 8 điểm thôi!
_ …………. Vậy…… nói cho anh nghe xem đó là gì?
Trong giây phút đó, Tsubaki căng mắt khi chứng kiến hình ảnh người con gái ấy từ từ bị nhòe đi với khung cảnh xung quanh chìm đắm trong một màu đen đỏ của sự chết chóc
Và rồi hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn được là người con gái đó ngồi bất động trên chiếc giường trắng đã nhuốm đi một màu đỏ của máu. Kể cả bức tranh đang trên giá kia cũng thế, màu xanh tươi mát của biển…….. biến mất rồi
_ Lu……mi……na……..
Giọng nói mình bỗng trở nên tắt giữa chừng, giống như có thứ gì đó đang chắn ngang cổ họng
_ Tại……. sao…….
Từng bước từng bước đến chiếc giường ấy, nhưng tại sao càng đi, cô ấy càng ngày càng xa mình. Tsubaki ráng hết sức chạy thật nhanh để có thể chạm tới người con gái đó, càng cố hét thật to
……………………………………………………..
……………………………………………………..
_ LUMINA!
Tsubaki giật mình bật dậy trên chiếc giường ngủ của mình, gương mặt tái mét cùng với những giọt mồ hôi hột lấm tấm trên trán, thậm chí ướt thẫm cả chiếc áo sơ mi mà mình đang mặc
Không thể làm chủ cho hơi thở của mình điều hòa ổn định, Tsubaki rướn ánh mắt căng xung quanh căn phòng quen thuộc trong quang cảnh tối đen này
Vài giây sau đó, Tsubaki thở phào ra khi biết mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát, vẫn bình thường như mọi lần. Một tay che một mắt với vẻ mệt mỏi hiện hữu hết lên trên gương mặt
_ Lại nữa rồi. Không biết lần thứ bao nhiêu mình gặp cơn ác mộng đó!
Quay sang chiếc đồng hồ trên bàn, chỉ mới có 3h35 sáng thôi, mặt trời vẫn chưa xuất hiện đâu, màn đêm vẫn đang làm chủ hết thành phố này
Chàng trai rời khỏi chiếc giường, mở cửa kính để cơn gió lạnh tràn vào căn phòng, đồng thời cũng ra ngoài ban công xem sao
Thành phố buổi đêm nhưng vẫn còn lung linh ánh đèn ngoài phố, những khu mua sắm hay các tòa nhà cao ốc một số vẫn còn đang mở đèn khiến cho thành phố không hoàn toàn chìm vào bóng tối
Tsubaki lẳng lặng để tâm hồn mình cuốn theo chiều gió ấy, muốn cho nó mang đi nỗi phiền muộn trong lòng
“Cơn ác mộng vẫn luôn cứ hiện hữu trong tâm trí tôi, như thể đây báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra, khủng khiếp hay thú vị…….. có lẽ còn tùy vào cái gọi là số mệnh!”
Bình luận truyện