Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai

Chương 1: Tiếng chim hót đầu tiên



Nguyễn Tuyên ngồi xuống bậc thềm ở chùa Tùng Tán Lâm, lần mò gói thuốc trong túi. Hắn nhấm nháp hương vị nicotin, đoạn khảy nhẹ điếu thuốc.

Bầu trời trên cao u ám ảm đạm, quạ đen như muốn bay sà xuống đất. Những lá cờ cầu nguyện trên cột gỗ đung đưa theo gió, phát ra những tiếng động không ngớt.

Tiếng tụng kinh của các nhà sư vang lên từ đại điện, lòng Nguyễn Tuyên chợt chìm vào trầm tĩnh. Thánh địa Phật giáo, nơi rửa tội và thanh lọc xác thịt. Khác hẳn với những du khách trong đoàn tới đây tham quan, hắn ở đây để sám hối. Tiếc là Phật không nhìn thấy bởi chưa chi đông đảo du khách đã xô hắn ra khỏi đại điện trước. Nguyễn Tuyên chọn cách rời đoàn giữa tiếng ồn ã náo nhiệt và tiếng chụp ảnh lách tách. Hắn tìm một nơi yên tĩnh rít hơi thuốc, làm bạn với những con quạ đen.

Không bao lâu, đàn chim bắt đầu di chuyển về phía Nam. Chỉ còn lại một mình Nguyễn Tuyên giữa trời đất bao la, trong lòng trống rỗng khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Sau bao nhiêu năm, hắn đã quen với cảm giác hiu quạnh. Chẳng qua đó chỉ là một cảnh đàn chim di cư mà thôi. Nguyễn Tuyên tự an ủi mình, đừng buồn bã vì những thứ không đâu.

Vài phút sau, gió nhẹ hơn và mây cũng thưa hơn. Bên cạnh hắn xuất hiện một người đàn ông.

Nguyễn Tuyên ngước mắt nhìn về phía bên trái, sau đó từ từ hạ thấp tầm mắt theo bóng dáng ngồi xuống của người nọ. Khuôn mặt đập vào mắt hắn có chút quen thuộc, tuy chỉ mới trông thấy đôi ba lần nhưng quả thật đây là kiểu hình khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Hình như anh ấy họ Vưu…

“Vưu Minh Viễn.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông như tiếng chuông ngân xa. Hàng mày toát lên khí chất ôn hòa, đường nét khuôn mặt nam tính quyến rũ. Nhưng nước da anh tái nhợt, thoạt nhìn không có sức sống.

Anh mỉm cười với Nguyễn Tuyên, chào hỏi lịch sự: “Chào em, Nguyễn Tuyên.”

“Thường thường cố ý nhớ tên người khác thì nhất định có ý đồ với người đó.” Nguyễn Tuyên nở một nụ cười cợt nhả, đôi mắt hạnh quyến rũ tạo ấn tượng tốt với Vưu Minh Viễn. Hắn cười khẩy. “Anh Vưu có gì muốn nói?”

Tay phải của Vưu Minh Viễn cầm chai nước, tay trái thì nắm nhẹ lấy cổ tay phải. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm gần như hoàn hảo, đặc biệt nhất dáng môi của anh. Nó đích thị là đôi môi khiến Nguyễn Tuyên không bao giờ kiềm nổi. “Sao em không theo mọi người vào đại điện?”

Nguyễn Tuyên cắn nhẹ điếu thuốc. Hắn hướng cằm về phía đường chân trời xám xịt đằng xa: “Một đám cô chú nói năng ồn ào ảnh hưởng tôi sám hối với Phật Tổ. Lát nữa vào sau.”

Vưu Minh Viễn gật đầu, ngỏ lời thẳng thắn với hắn: “Vậy lát nữa mình tách đoàn, tôi vào trong với em.”

Nguyễn Tuyên nheo mắt nhìn anh, đoạn lấy điếu thuốc xuống. Hắn liếm môi, cười hỏi: “Động cơ theo đuổi của anh hình như hơi rõ ràng, nhỉ?”

Vưu Minh Viễn im lặng, trong đôi mắt anh là sự dịu dàng khiến Nguyễn Tuyên chẳng thể chống cự. Sau vài giây thất thần, Nguyễn Tuyên bèn lật đật chấn chỉnh tâm lý. Hắn thật lòng không dám nhìn người này lần nữa. Hắn cười buồn: “Anh đừng tìm tôi. Nguyễn Tuyên đã rửa tay gác kiếm, tôi chẳng còn là kẻ thấy ai cũng ừ.”

Vưu Minh Viễn giả vờ nghiệm ra: “Ừm.” Nghe như anh chẳng hề để bụng. Anh im lặng một lúc và rồi đề nghị. “Nếu em đang muốn nói, vậy em kể cho tôi trước đi. Để tôi xem em có thật sự tội nghiệt đầy mình không nhé.”

Nguyễn Tuyên nhướng mày, cười ngả ngớn: “Ồ, anh muốn làm Phật Tổ của tôi à?” Hắn hừ giọng, song lời nói vừa vọt đến khóe môi đã tan biến trên đầu lưỡi. Nguyễn Tuyên cố kiềm chế sự nổi loạn vốn có trong xương cốt. Hắn nhìn đôi bàn tay hằn gân xanh của Vưu Minh Viễn mà cảm thấy chẳng phải là không thể. Xem như hắn dùng kinh nghiệm của bản thân cốt xua đuổi sự bám dính vô nghĩa của người này. Hắn không muốn lãng phí chút thời gian quý báu của mình. “Được thôi.”

Nguyễn Tuyên gập đôi chân dài và chống khuỷu tay lên đầu gối. Hắn nhìn sâu vào câu niệm Phật trên tường của chùa Tùng Tán Lâm, cảm khái từ tận đáy lòng: “Ngôi chùa này ghê gớm thật. Nó luôn khiến người ta muốn thay đổi và làm lại từ đầu.”

Vưu Minh Viễn mỉm cười: “Đó là vì em tốt bụng.”

Nguyễn Tuyên giật mình, suýt thì đánh rơi điếu thuốc lá. Hắn từ từ khoanh chân, rũ bỏ tư thế cẩu thả lúc trước. Hắn nhìn chăm chú vào những bậc thang vừa dài vừa dốc trước mặt. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn buông lỏng cảnh giác. Hắn cúi nhìn góc áo gió của Vưu Minh Viễn, cố gắng trút hết mọi đau thương đã tích tụ trong lòng mình.

Nguyễn Tuyên không cố ý cường điệu không khí cuộc trò chuyện, cũng không dùng giọng kể nhẹ nhàng chậm rãi. Đối mặt với quá khứ của mình, hắn đi thẳng vào vấn đề và nói một cách súc tích: “Sau khi từ chối làm việc tay chân năm hai mươi lăm, tôi đã có bốn cuộc tình.”

Hắn rủ rỉ: “Tôi từng bị đại gia bao nuôi suốt nhiều năm; từng chà đạp tình cảm của những người đàn ông đã có gia đình; từng chen chân vào hôn nhân của người nổi tiếng, còn suýt về với đất mẹ. Lần cuối cùng là với ngôi sao không có tiếng tăm nào đó. Trong vòng chưa đầy nửa năm, tôi gần như mắc phải căn bệnh AIDS đáng sợ.”

“Tôi nhất định bị trời phạt. Tôi hay tự nhủ như vậy. Nhưng hàng xóm luôn miệng bảo tôi xinh đẹp. Một cái mã xinh trai là dễ xài nhất, xem như đây là phần thưởng của ông trời đi.” Nguyễn Tuyên chun mũi. Một thói quen nhỏ đã làm lộ ra chút ngây thơ ẩn trong cái tính bất cần của hắn. Đoạn hắn ngước mắt nhìn Vưu Minh Viễn. Những tưởng quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ; những tưởng bản thân đã hời hợt với tất thảy, thế mà cõi lòng hắn xôn xao trước ánh mắt quá đỗi chân thành của anh.

Chẳng còn giọng điệu tự tin như vừa rồi, Nguyễn Tuyên vuốt nhẹ chóp mũi nhằm che đậy nét hoảng loạn trong đôi mắt. Hắn ném trả vấn đề cho Vưu Minh Viễn: “Sao? Nghe xong tôi nói, anh còn muốn ghẹo tôi nữa không?”

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.