Trữ Dịch lái xe xuống núi, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
“Hộp đựng đồ phía trước có băng keo cá nhân, em dán vào đi.”
“Sao cơ?”
Trữ Dịch nhìn thẳng, thở dài thành tiếng: “Anh thấy chân của em bị trầy nên đưa em đi trước. Đau lắm đúng không, trong xe không có thuốc, em dùng băng cá nhân xử lý sơ trước đi, lát nữa về thành phố anh sẽ mua thuốc cho em.”
Ngoài A Trạch, đây là một người khác chú ý đến những chi tiết này.
Tôi không nói rõ cảm giác của mình là gì, tôi cảm thấy có lỗi với Trữ Dịch. Dưới tình huống không làm rõ lòng mình đã đồng ý lung tung với anh, mặc dù dừng lại kịp thời, nhưng đây dù sao cũng là một sự tổn thương.
【Thằng nhóc này vậy mà cũng có vài phần giống mình, liệu em yêu có động lòng hay không?】
Giọng nói trầm thấp của A Trạch vang lên ở phía sau.
Anh không biết, trọng điểm trước nay đều không phải những điều nhỏ nhặt này, mà là người làm những điều nhỏ nhặt này chính là anh, tôi mới có thể cảm thấy ấm áp gấp bội.
Còn với Trữ Dịch, tôi chỉ có cảm ơn: “Cảm ơn. Nhưng anh còn chưa giải thích đâu.”
Trữ Dịch không hé răng, sau một lúc lâu, anh ấy mới khẽ cười nói:
“Mộng Mộng, em thật sự không cảm động chút nào cả.”
Tôi sững người, nhưng sau đó cam chịu.
Trưc Dịch dừng xe ven đường, quay đầu nhìn tôi.
“Trong câu lạc bộ hôm nay có một khách hàng anh muốn hợp tác. Người này yêu vợ sâu đậm, những bạn làm ăn kinh doanh mà anh ta tìm cũng đều là người như vậy, cho nên hôm nay anh mới dựng tạm vở kịch này.”
“Xin lỗi, anh không báo trước cho em.”
Thì ra là vậy, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trữ Dịch lại im lặng nhìn tôi.
“Mộng Mộng, nếu hôm nay anh cầu hôn em thì sao? Em sẽ đồng ý chứ?”