Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
“Anh có nghe thấy ai nói chuyện không?” Trần Mộc Miên nghe ra đó là giọng
của một người đàn ông, có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ai.
Đàm Thuần Chi lạnh lùng nhìn quanh, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về: “Làm gì
có ai ở đây, có anh ở đây, ngay cả ma cũng không dám tới gần. Hay em sinh ra
ảo giác rồi?”
Trần Mộc Miên lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Sao anh chắc chắn em là người anh đang
tìm? Nhỡ không phải thì sao?”
Đêm qua cô mơ thấy nữ quỷ chửi rủa cô là yêu nghiệt, đồ giả mạo. Nghe câu
chuyện hôm nay, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Tình cảm của cô với Đàm Thuần Chi rất phức tạp, rối rắm không dứt, như yêu
lại như hận.
Nhưng khi nghĩ đến việc mình không phải người anh đang tìm, cô lại cảm thấy
lo lắng và không cam lòng. Cô nhìn Đàm Thuần Chi, trong lòng đầy căng
thẳng.
Người đàn ông này si tình như vậy, nếu phát hiện cô không phải người mà anh
tìm kiếm, thì biết phải làm sao?
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Đàm Thuần Chi định nắm tay cô, nhưng cô lại vô
thức lùi lại một bước.
“Anh trả lời đi, sao anh chắc chắn em là người đó?” Nếu có bằng chứng nào
khiến cô tin tưởng thì tốt hơn việc cô phải tự mình suy đoán.
Khóe miệng Đàm Thuần Chi khẽ nhếch, nở nụ cười đầy mờ ám. Ánh mắt tràn
đầy dục vọng của anh khiến cô không thể cưỡng lại: “Vì nhìn thấy em là anh đã
cương lên rồi.”
Trần Mộc Miên thẹn thùng: “Anh đứng đắn chút đi, em không hỏi cái đó.”
Rõ ràng là chuyện nghiêm túc như vậy, mà qua miệng anh lại thành ra trêu
chọc, thật vô lý.
Đàm Thuần Chi bất ngờ kéo cô vào lòng, đẩy cô ngã xuống giường. Anh dễ
dàng áp cô dưới thân, cảm nhận sự mềm mại của cô, thoả mãn không kể siết.
“Cô bé, công tử không nói dối. Trên đời này, chỉ có em mới làm cho anh cương
lên, kiếp trước thế, kiếp này cũng vậy.”
Trần Mộc Miên tức giận: “Chẳng lẽ em chỉ là công cụ để anh xả dục thôi sao?”
Cô đâu có cần điều đó.
Nét mặt Đàm Thuần Chi trở nên nghiêm túc, anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt
khiến cô không dám thốt ra lời nào.
“Cô bé, em chính là sinh mệnh của anh.”
Trần Mộc Miên ngẩn ngơ nhìn anh, Đàm Thuần Chi cúi xuống, chậm rãi tiến
gần, đôi môi sắp chạm vào cô, thì bên ngoài vọng vào tiếng gọi của người hầu:
“Cậu chủ, ông gọi cậu đấy.”
Ánh mắt Đàm Thuần Chi thoáng qua vẻ bực bội, anh chỉ kịp hôn lên môi cô
một cái, rồi ngồi dậy. “Vợ yêu, cứ ở đây chờ anh, anh sẽ sớm quay về.”
Chờ đến khi anh rời đi, Trần Mộc Miên mới thở phào. Đàm Thuần Chi lúc
nghiêm túc thật sự quá quyến rũ. Cô chạm tay lên mặt, cảm thấy nóng ran. Chắc
chắn là cô đang đỏ mặt, hệt như cái mông khỉ vậy.
Trong đầu cô chỉ vang vọng câu tỏ tình của Đàm Thuần Chi, vừa cười vừa xấu
hổ. Cô ngồi trong phòng, cầm kim chỉ mà mãi vẫn không thể thêu được gì.
Cô tưởng rằng Đàm Thuần Chi sẽ sớm quay lại, nhưng ai ngờ, cả đêm anh vẫn
chưa về.
Không đợi được Đàm Thuần Chi, nhưng cô lại chờ được mẹ chồng.
Bà Đàm bảo bà Lý đến nhắn cô ăn mặc chỉnh tề, hôm nay sẽ dẫn cô đi dự một
bữa tiệc.
Trần Mộc Miên mặc bộ quần áo bà Đàm chuẩn bị, là một bộ sườn xám mới.
Chiếc sườn xám có đường viền đỏ, tinh tế và thanh lịch, tôn lên đường nét cơ
thể đầy quyến rũ của cô. Trần Mộc Miên vô cùng ngạc nhiên, người mẹ chồng
bảo thủ sao lại chọn cho cô bộ đồ như vậy?
Khi ra ngoài, cô thấy bà Đàm cũng đang mặc sườn xám. Lúc này cô mới hiểu,
hôm nay nhà họ Chu tổ chức tiệc dành cho các phu nhân.
Bà Chu học theo người phương Tây, tổ chức một buổi tiệc với chủ đề, các quý
bà đều phải mặc sườn xám.
“Má mặc bộ này thật sự rất đẹp, trông như trẻ ra hai mươi tuổi vậy.” Trần Mộc
Miên không phải đang nịnh hót, bà Đàm xuất thân danh giá, khí chất cao quý,
lại biết giữ gìn vóc dáng, mặc chiếc sườn xám đỏ thẫm này trông thật sự trẻ
trung nổi bật.
Bà Đàm cười: “Chỉ có con là miệng ngọt. Lát nữa đến nhà họ Chu, phải đi sát
theo má, kẻo bị người khác lôi kéo mất, mắc công Chí Văn nhà ta lo lắng nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.