Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 129



Trần Mộc Miên chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đẩy ngã xuống giường. “Không

phải, sao anh tự nhiên lại nói đến chuyện sinh con?”

Cô cố đẩy anh ra, nhưng tấm chăn đã tuột xuống, để lộ bờ ngực trắng ngần.

Đàm Thuần Chi nhìn cô, mắt thoáng tối lại, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy

ngụ ý: “Sinh con rồi em sẽ phải lo chăm sóc nó, không còn thời gian nghĩ ngợi

lung tung nữa. Với lại…”

Anh cúi xuống, ghé sát tai cô, thì thầm: “Em sẽ không còn muốn rời xa anh

nữa.”

Trần Mộc Miên kinh ngạc, chưa kịp nói thì Đàm Thuần Chi đã nhanh chóng

chiếm lấy môi cô, lưỡi anh lấn sâu vào miệng cô, mạnh mẽ và dứt khoát. Cô bị

cuốn vào nụ hôn bá đạo ấy, hoàn toàn mất tự chủ. Anh hôn cô đầy chiếm hữu,

như muốn khẳng định quyền lực của mình, khiến cô không sao chống đỡ nổi.

Anh say đắm trong hương vị của cô, không ngừng chiếm đoạt từng chút, tựa

như một món ngon khiến anh không thể nào rời bỏ.

Cảm giác ngột ngạt dâng lên, Trần Mộc Miên bắt đầu vùng vẫy, cố gắng đẩy

anh ra. Đàm Thuần Chi giữ chặt hai tay cô trên đầu, không để cô trốn thoát, nụ

hôn càng trở nên cuồng nhiệt. Dường như anh muốn nhấn chìm cô trong cảm

giác choáng ngợp ấy.

Đến khi Trần Mộc Miên gần như sắp ngất đi vì thiếu khí, Đàm Thuần Chi mới

chịu buông cô ra. Cô thở hổn hển, chưa kịp định thần thì anh đã tiếp tục hôn

xuống cổ, để lại những dấu ấn nóng bỏng trên da cô, rồi dừng lại ở ngực cô. Bất

ngờ, anh dùng lực ép mạnh một bên nhũ hoa, khiến Trần Mộc Miên không kiềm

được bật ra tiếng rên đầy mê hoặc, kích thích bản năng hoang dã trong anh.

Đàm Thuần Chi ngước mắt nhìn, thấy cô đang đắm chìm trong dục vọng. Anh

mỉm cười mãn nguyện, từ từ cởi áo, để lộ thân hình rắn chắc, hoàn toàn trái

ngược với dáng vẻ thư sinh thường ngày.

Trần Mộc Miên mê mẩn nhìn anh, vô thức liếm môi.

Đàm Thuần Chi càng lúc càng bị kích thích. Anh đưa vật cương cứng của mình

đến gần miệng cô: “Em muốn thử chứ?”

Trần Mộc Miên mở miệng, lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đầu vật ấy. Hành động ngây

thơ nhưng đầy khiêu khích ấy khiến Đàm Thuần Chi thở dốc, không thể kìm

chế thêm.

Anh nhanh chóng tách hai chân cô ra, nơi nhạy cảm của cô đã ướt đẫm. Anh

cười khẽ: “Em thật hư hỏng.”

Trần Mộc Miên còn chưa hiểu rõ lời anh, thì Đàm Thuần Chi đã đâm sâu vào

trong.

“Không… đừng!” Trần Mộc Miên thốt lên trong vô thức, nhưng cảm giác bị lấp

đầy đã làm cô nghẹt thở. “Không… lớn quá.”

Cô đã từng nhận thấy rằng kích thước của anh rất lớn, to bằng cổ tay cô, và dài

hơn rất nhiều. Cô không hiểu tại sao đàn ông lại có thể có thứ như thế. Mỗi lần

anh tiến vào, nó đều khiến cô có cảm giác như bị hành hạ.

“Không muốn sao?” Đàm Thuần Chi từ từ di chuyển, cảm nhận từng cơn co

thắt trong cơ thể cô. Anh thích thú với cảm giác đó, tiếp tục tiến sâu, chiếm hữu

từng chút một.

“Em thật hư hỏng, sao lại nói không muốn? Cơ thể em đã quen với chuyện này

rồi. Mới chỉ hôn nhẹ thôi mà em đã ướt như thế, nếu người ngoài thấy, có lẽ sẽ

nghĩ em là…”

“Không… không phải vậy…” Trần Mộc Miên ấm ức phản đối, nhưng cơ thể cô

lại đang phản bội, quấn chặt lấy anh. Dòng khoái cảm lan khắp cơ thể cô, làm

cô không thể kìm nén: “Anh… làm ơn… nhẹ chút được không?”

Đàm Thuần Chi vẫn giữ nhịp độ, không quá nhanh, nhưng cũng không dừng lại.

Anh cười: “Nếu chậm hơn nữa, có lẽ em phải cầu xin anh đấy.”

“Anh nói bậy… nhưng… làm ơn… nhẹ tay thôi.”

Đàm Thuần Chi bật cười, tăng thêm tốc độ, khiến Trần Mộc Miên không ngừng

kêu lên: “Nếu muốn anh nhẹ tay, em phải cầu xin.”

“Xin anh…” Trần Mộc Miên lắp bắp, khó khăn mới thốt ra được.

Đàm Thuần Chi nhếch môi, tay anh bóp lấy ngực cô, vừa di chuyển vừa thì

thầm: “Cầu xin anh làm em chết trên giường đi.”

Trần Mộc Miên mơ hồ, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng sức lực đã cạn

kiệt, không thể suy nghĩ thêm. Đàm Thuần Chi chẳng chừa cho cô chút thời

gian nào để phản kháng, anh lập tức tăng tốc độ, thay đổi tư thế, ép cô quỳ

xuống sàn, giữ chặt lấy eo và bắt đầu tiến sâu từ phía sau.

Cô yếu ớt, cơ thể run rẩy theo từng nhịp của anh. Những tiếng rên rỉ bật ra

không kiểm soát, đôi gò bồng đảo rung lên theo nhịp độ càng lúc càng nhanh.

“Đàm Thuần Chi, anh là đồ lừa đảo!” Cô nghẹn ngào, cố gắng giữ lấy một chút

tự tôn.

Đàm Thuần Chi nghe vậy thì bật cười khoái chí, tận hưởng từng đợt khoái cảm

dâng trào. “Anh lừa em cái gì chứ?”

Giọng nói của Trần Mộc Miên nghẹn lại vì những đợt va chạm không ngừng:

“Anh… đã nói sẽ nhẹ tay với em mà… sao lại…” Cô khó khăn lắm mới thốt ra

được câu nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị ngắt quãng bởi những cơn khoái

cảm không ngừng.

Khoái cảm ào đến quá nhanh, lan tỏa khắp cơ thể cô, làm cô không thể kìm nén.

Toàn thân cô run rẩy dữ dội, đôi chân co quắp lại, không còn khả năng phản

kháng. Cô đạt đến đỉnh điểm, khoái lạc bùng nổ, khiến cô gần như gục ngã. Mồ

hôi ướt đẫm trên trán, tràn xuống khắp cơ thể.

Chất lỏng trong cơ thể cô trào ra, bao quanh lấy Đàm Thuần Chi, khiến anh

càng cảm thấy thỏa mãn. Anh nheo mắt, tiếp tục nhấp nhô, tận hưởng từng đợt

co thắt của cô. Đến khi cảm nhận được từng cơn co bóp mãnh liệt bên trong,

anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô: “Cô bé hư hỏng, chẳng phải em vừa cầu xin

anh làm em chết trên giường sao?”

Trần Mộc Miên rã rời, toàn thân run lên từng hồi, mái tóc bết mồ hôi dính chặt

vào gương mặt đỏ bừng. “Anh… đồ lừa đảo… rõ ràng là anh ép em nói ra.”

Đàm Thuần Chi cười nhạt, mặt dày không chút hối lỗi. Anh nâng cô lên, vừa

nhẹ nhàng rút ra rồi lại từ từ tiến vào: “Sao có thể thế được? Chính em đã cầu

xin anh mà, nếu không sao cơ thể em lại khít chặt thế này?”

Trần Mộc Miên ôm lấy cổ anh, sợ mình sẽ ngã xuống: “Anh… anh thật đáng

ghét, với tư thế này làm sao em không siết chặt được chứ?”

Đàm Thuần Chi giữ chặt lấy eo cô, từ từ bước đi khắp phòng, vừa di chuyển

vừa tiếp tục chiếm đoạt cô một cách đầy khoái lạc: “Cô bé của anh vừa thèm

vừa khát. Nếu anh không lấp đầy em, chắc em sẽ nghĩ cách rời khỏi anh mà

thôi.”

Nói đến đây, khung cảnh bất chợt thay đổi. Trần Mộc Miên giật mình nhận ra

mình đang ở giữa rừng trúc.

“Anh… anh điên rồi!” Cô hốt hoảng, vội vàng nép mặt vào ngực Đàm Thuần

Chi, sợ rằng có ai đó sẽ nhìn thấy.

Đàm Thuần Chi cười khẽ, giọng nói đầy thỏa mãn: “Em đừng lo, ở đây không

có ai khác. Trời hôm nay rất đẹp, sao em không cùng anh dạo bước một chút?”

Nói rồi, anh vừa bước đi trong rừng trúc, vừa tiếp tục hành hạ cô. Trần Mộc

Miên đỏ bừng mặt, cô biết rõ mình đang bị dẫn dắt vào một trò chơi điên rồ,

nhưng sức lực đã cạn kiệt, không cách nào phản kháng.

“Đàm Thuần Chi… xin anh… mình về nhà đi… chuyện này thật quá xấu hổ.”

“Em nói vậy chứ chẳng phải em đã từng mơ về điều này sao?” Đàm Thuần Chi

nhắc nhở, khiến Trần Mộc Miên sững sờ.

Trong đầu cô chợt hiện lên ký ức mơ hồ về một giấc mơ kỳ lạ, giấc mơ khi cô

mới cùng Đàm Thuần Chi thân mật. Trong giấc mơ đó, anh đã ôm cô giữa trời,

làm những chuyện chẳng thể diễn tả ngay giữa ban ngày, trong ánh mắt của bao

nhiêu người. Giấc mơ ấy khiến cô xấu hổ tột cùng, nhưng không thể nào quên

được.

“Anh… sao anh biết về giấc mơ đó?” Trần Mộc Miên hoảng hốt hỏi, trong lòng

tràn đầy kinh ngạc và xấu hổ.

Cô thật sự từng mơ thấy giấc mơ hoang đường như vậy, lúc đó vừa bị Đàm

Thuần Chi lấy đi lần đầu, không hiểu sao lại mơ thấy chuyện này. Người đàn

ông này táo bạo, giữa ban ngày ban mặt mà dám ôm cô ân ái, xung quanh còn

có người vây xem.

Cô xấu hổ đến tận bây giờ, tưởng mình thật sự mắc chứng bệnh như Đàm

Thuần Chi nói, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng anh.

Đàm Thuần Chi hung hăng đưa đẩy hai cái, mang theo vài phần độc ác: “Đồ hư

hỏng, em là của anh, chỉ có anh mới được chạm vào em, người khác nhìn em

một cái cũng không được. Em thật dâm đãng, lại mơ thấy chuyện tục tĩu như

vậy, đã thích làm ở ngoài thì anh đương nhiên phải chiều theo ý em.”

- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.