Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 134



Nghe đến đây, Trần Mộc Miên không nhịn được vỗ tay, rồi hỏi: “Vậy lão già kia

thì sao? Ông ta đưa cho em con bù nhìn cũng là để lấy mạng em đúng không?”

Đàm Thuần Chi gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh không phát hiện kịp thời thì có lẽ

em đã bị hại rồi. Anh về nhà phát hiện em biến mất nên vội đi tìm. Cuối cùng,

tìm thấy em trong đường hầm ngầm của chùa Long Sơn. May mà em không

sao, chỉ là bị hạ thuốc nên ngủ mê mệt.”

Trần Mộc Miên bừng tỉnh ngộ, hiểu ra vì sao mọi người, kể cả mẹ chồng, đều lo

lắng khi thấy cô ngủ quá lâu. Hóa ra cô thực sự đã ngủ suốt một thời gian dài.

Khoan đã, không đúng. Cô nhớ rõ đêm qua…

Cô không phải… đã ở trong mật thất cùng Đàm Thuần Chi, bị anh làm cho

quay cuồng đến trời đất mờ mịt sao?

Trần Mộc Miên cảm thấy một cơn tê dại lan đến vùng kín, cô vô thức khép chặt

hai chân.

Cô… cô sao lại ướt thế này?

Không biết từ lúc nào, Đàm Thuần Chi đã áp sát cô từ phía sau, tay luồn vào

bên trong áo cô, giọng điệu trêu chọc: “Vợ đang nghĩ gì mà nhạy cảm đến thế?”

Trần Mộc Miên đẩy tay anh ra: “Anh nói bậy, em… em đâu có nghĩ linh tinh gì

đâu.”

Đàm Thuần Chi từ tốn di chuyển tay xuống dưới, luồn qua tà váy của cô: “Thật

sao? Vậy tại sao em lại ướt thế này?”

“Em… em không có. Anh đừng làm loạn… Hôm qua chúng ta chẳng phải đã

làm rất nhiều lần rồi sao, sao anh vẫn chưa thỏa mãn?”

Trần Mộc Miên xấu hổ, muốn giãy giụa nhưng toàn thân mềm nhũn, chẳng thể

nào chống lại sự bá đạo của Đàm Thuần Chi.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã bị anh đặt lên giường mềm, áo quần xộc xệch để lộ

làn da trắng ngần.

Trên đó vẫn còn dấu vết từ đêm qua, Trần Mộc Miên muốn che lại, nhưng Đàm

Thuần Chi không cho cô nhúc nhích.

“Ông xã, người ta vẫn còn đau mà.” Cô yếu ớt van xin, ánh mắt lo lắng nhìn về

phía cửa.

Đàm Thuần Chi nhìn thoáng qua cửa, phất tay nhẹ một cái, cửa lập tức tự động

đóng lại, chốt khóa an toàn. Người ngoài không thể vào được.

“Vợ đùa sao? Đêm qua hai ta chỉ ở trong mộng giao hoan thôi, thân thể em đâu

có chút gì khó chịu. Nay em tỉnh rồi, tất nhiên phải thưởng cho anh chứ.”

Trần Mộc Miên đỏ mặt, thắc mắc: “Sao em lại phải thưởng cho anh?”

Đàm Thuần Chi thong thả cởi áo, để lộ cơ thể rắn chắc. “Vì cứu em, anh chịu

biết bao gian khổ, chẳng lẽ không đáng được thưởng sao? Nhìn xem, anh đã

cương cứng rồi, không làm thì đau chết mất.”

Trần Mộc Miên nhìn chằm chằm vào cái đầu khất to tướng như con rắn đang

chực nuốt mình, rồi nhẹ nhàng cầu xin: “Ông xã, anh là người tốt nhất trên đời,

người ta hôm qua thật sự mệt rồi. Anh tha cho em đi.”

Đây không phải là nói dối, cô còn nhớ rất rõ ràng, đêm qua mình bị hành đến

mức chân không khép lại được, giọng khản đặc đến không thốt nên lời.

Đàm Thuần Chi trong chuyện này quả thực là quá khỏe, không phải kiểu bình

thường. Dù cô không hiểu biết nhiều, cô cũng nhận ra điều này có gì đó không

ổn. Có người đàn ông nào có thể làm tình suốt đêm mà vẫn không xuống sức

chứ?

Cho dù cô van xin đến ngất đi, cũng bị hành đến mức không thể khép chân. Bây

giờ mà lại tiếp tục, bản năng của cô chỉ biết hoảng sợ.

Đàm Thuần Chi trầm giọng: “Bé con, miệng em thì bảo không, nhưng người thì

ướt sũng cả rồi. Nước dâm đã chảy đầy quần, sao còn không chịu thừa nhận?

Thôi được, hôm nay anh dạy em biết cách làm người phải thành thật.”

“Không không không, em thực sự đang mệt mà. À… đúng rồi, lúc nãy anh chưa

kể xong mà. Lão già kia rốt cuộc ra sao? Còn chuyện của Lưu Tuyết Kỳ nữa…”

Đàm Thuần Chi chẳng thèm trả lời, cúi xuống hôn cô, hôn đến khi cô chẳng thể

nói thêm lời nào nữa, chỉ còn phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.