Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Bà Phương thở dài, có chút tiếc nuối: “Chỉ trách mối tình ấy làm tổn thương
ông ấy quá nhiều. Ông Vương đến giờ vẫn chưa thể bước ra khỏi cái bóng đó.
Gần đây nếu không phải nể mặt cục trưởng Mã, có lẽ ông ấy cũng không đến dự
tiệc này.”
“Tôi nghe nói có không ít người làm mối cho ông ấy, nhưng chẳng ai lọt vào
mắt ông ấy cả. Chỉ có điều, tiểu thư nhà chị không ngờ lại khiến ông ấy chủ
động mời nhảy, thật hiếm có.”
Lời nói ấy rõ ràng là tán dương Trần San Na. Trong lòng dì Hàn đắc ý, ánh mắt
sáng rực, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Làm gì có, có lẽ ông ấy thấy con
bé dễ thương nên mới rủ con bé chơi đùa.”
“Nào có, ông Vương không phải loại người như thế.” Bà Phương ngầm chỉ,
không nói thêm gì nữa, nhấp một ngụm cà phê rồi đứng dậy đi khiêu vũ cùng
người khác.
Trần San Na nhảy xong một điệu, tim đập liên hồi. Không thể phủ nhận, ông
Vương quả thật có vài phần hấp dẫn. Sự chín chắn, vững vàng của ông ta, khí
chất toát ra từ ông ta khiến các thanh niên trẻ không thể sánh bằng.
Trần San Na bị sự bá đạo của ông ta áp đảo, nhưng lại không cưỡng lại được sự
cuốn hút. Nhảy xong một điệu, cô ta lập tức chạy trốn.
Trần Tuấn trò chuyện vui vẻ với cục trưởng Mã, ít nhất ông ta thấy vậy, thậm
chí còn thuận lợi giành được một thương vụ lớn. Trên đường về, tâm trạng ông
ta phấn khởi, lại uống thêm vài chén, cứ thế hưng phấn suốt chặng đường.
Ba người mỗi người một suy nghĩ, trở về nhà thì trời đã khuya.
Sáng hôm sau, điện thoại ở dinh thự họ Trần reo liên tục, đều là các công tử gọi
tới mời Trần San Na ra ngoài chơi.
Nào là công tử nhà họ Phương, nhà họ Triệu, nhà họ Lý, người này nối tiếp
người kia, điện thoại không ngừng đổ chuông, thậm chí còn có người trực tiếp
gửi hoa hồng đến dinh thự họ Trần.
Trần San Na nhận hoa đến mỏi tay, thầm đắc ý, nhưng trong lòng vẫn không thể
quên được đôi mắt sắc bén và bá đạo của ông Vương.
Lạ thay, dù nhiều người bày tỏ tình cảm như vậy, nhưng riêng ông Vương lại
chẳng có động thái gì. Trần San Na cảm thấy tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng
thấy may mắn, cho rằng ông ta tuổi tác lớn không xứng với mình, lại nghĩ rằng
ông ta hẳn nên bị quy phục dưới váy mình.
Những cảm xúc mâu thuẫn khiến cô ta rối bời, bỗng dì Hàn hỏi: “Con cảm thấy
ông Vương thế nào?”
Trần San Na mạnh miệng, thản nhiên đáp: “Ông Vương nào?”
“Còn ông Vương nào nữa, ông Vương trùm bất động sản khiêu vũ với con tối
qua chứ ai.”
“Ông ta? Ông ta nhìn qua phải ngoài ba mươi rồi, lão già một cục, có gì đáng
xem?”
Dì Hàn cười nửa miệng: “Không thể nói như vậy. Đàn ông càng già càng vững
vàng, càng biết cách thương phụ nữ. Nếu lấy phải đám thanh niên không hiểu
chuyện, suốt ngày chỉ khiến con giận dỗi, liệu con chịu nổi không?”
Trần San Na nghĩ ngợi, thấy lời mẹ cũng có lý, nhưng người ta đâu có biểu hiện
gì. Cô ta hậm hực nói: “Má nói vậy cứ như con đang nôn nóng muốn gả đi vậy,
như thể con không ai thèm lấy nữa rồi.”
Dì Hàn không vội, thong thả gọt một quả táo, đưa đến trước mặt con gái: “Con
gái ngoan, má lo cho con thôi mà. Con nhìn Trần Mộc Miên kìa, vừa xấu vừa
ngốc, thế mà cũng có thể gả vào nhà họ Đàm.”
“Con là viên ngọc quý của má, sao có thể thua kém nó được? Má thấy ông
Vương ấy nhà lớn nghiệp lớn, còn giàu hơn cả nhà họ Đàm. Nếu con gả cho
ông ấy, nhà họ Đàm chẳng là gì nữa. Khi đó, Mộc Miên cũng chẳng là cái gì cả,
đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.