Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Đàm Thuần Chi vừa đến ga tàu thì bỗng thấy ngực đau dữ dội, lập tức bảo tài xế
quay xe về.
Tài xế thấy anh vội vã, cũng không dám hỏi nhiều, một mạch phóng xe như bay
khiến người đi đường hoảng sợ, liên tục chửi bới, nhưng ông ta cũng không
dám dừng lại.
Vừa dừng xe, Đàm Thuần Chi vội lao thẳng vào sân nhà. Vừa bước vào cửa,
anh đã thấy bà Đàm ngồi bên giường, Trần Mộc Miên nhắm chặt mắt, nằm yên
bất động.
Anh sốt ruột hét lên với A Nguyệt: “Chuyện gì vậy? Không phải tôi bảo cô phải
chăm sóc mợ thật tốt sao?”
Bà Đàm đứng dậy nhường chỗ cho anh. Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm vào
Trần Mộc Miên, thấy mặt cô trắng bệch, không còn chút huyết sắc, tim anh thắt
lại đến khó thở.
Ông lão thầy thuốc đứng bên cạnh thấy vẻ mặt anh vậy thì hoảng sợ, vội vàng
nói lắp bắp: “Chân của mợ bị gãy, cần phải nắn xương.”
Đàm Thuần Chi quay sang nhìn A Nguyệt. Cô ấy khóc đến sưng đỏ mắt, nước
mắt không ngừng rơi: “Đây thật sự là tai nạn. Con chỉ đi bếp lấy ít đồ ăn, mợ tự
đi về sân, không hiểu sao lại lăn từ trên bậc thềm xuống.”
“Bậc thềm cao bao nhiêu mà ngã lại bị thương nặng như vậy?” Đàm Thuần Chi
tức giận, bà Đàm cũng thấy thật kỳ lạ.
Vài bậc thềm ở hành lang, cho dù có ngã cũng không đến nỗi gãy chân, đằng
này Trần Mộc Miên còn trẻ, sao lại bị gãy xương một cách thê thảm như vậy.
Ông lão thầy thuốc thì thầm: “Chân của mợ chủ không giống như bị ngã gãy,
mà giống bị vật nặng đè lên.”
Nghe đến đây, A Nguyệt như không thở nổi, sợ hãi quỳ sụp xuống: “Cậu tha
mạng cho con, con thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ là lúc đó, mợ gặp
ông hai…”
“Cô nói gì?”
“Lúc ở cạnh hồ…”
“Câu cuối là gì?”
“Mợ gặp ông hai… Đúng vậy, mợ nói hơi đói bụng, bảo con đi lấy ít đồ ăn. Con
chỉ mới đi vài bước, ông hai đã đến. Con vội kéo mợ tránh xa, muốn đưa mợ về
phòng, nhưng mợ lại nhất quyết bảo con đi lấy bánh. Con vừa quay đi, ai
ngờ…”
Cả ngày nay mợ bị làm sao thế này, chưa có lúc nào được yên ổn.
Đàm Thuần Chi đuổi hết mọi người ra ngoài, định dùng phép giảm đau cho
Trần Mộc Miên thì cô bỗng tỉnh dậy, nắm lấy tay anh: “Đừng làm vậy.”
Đàm Thuần Chi đau lòng nhìn cô: “Em đừng sợ, anh sẽ chữa khỏi cho em.”
Trần Mộc Miên ngắt lời anh: “Đừng như vậy, em biết phép của anh có giới hạn,
tùy tiện sử dụng sẽ tổn hại đến hồn phách của anh. Đừng vì chuyện nhỏ này mà
lãng phí pháp lực. Việc ở Tô Châu quan trọng hơn, anh cứ đi trước, em không
sao đâu.”
“Em đã thế này rồi, anh sao có thể yên tâm mà đi được? Mộc Miên, em đừng lo,
anh sẽ không rời em nửa bước.”
Trần Mộc Miên cương quyết ngăn anh: “Ông xã, em xin anh, em không muốn
thấy anh vì chuyện của em mà tổn hại hồn phách. Anh nghe em một lần được
không? Em sẽ tìm thầy thuốc chữa trị, từ từ sẽ khỏi.”
Sự kiên quyết của Trần Mộc Miên khiến Đàm Thuần Chi không thể từ chối.
Nghĩ một lúc, anh đành gọi thầy thuốc đến nắn xương cho Trần Mộc Miên.
Xong việc, anh đi thẳng đến viện của ông hai Đàm. Vừa bước vào, chưa kịp nói
gì, anh đã đấm một cú thật mạnh vào mặt ông ta, khiến ông ta ngã lăn xuống
đất.
“Đàm Chí Văn, chú điên rồi sao? Dám vô lễ với bề trên như vậy.”
Đàm Thuần Chi cười lạnh, túm lấy cổ áo ông ta, gằn giọng: “Có gì thì cứ nhắm
vào tôi. Hà tất phải đụng đến vợ của tôi.”
“Cháu nói bậy gì thế? Không dưng chú gây khó dễ cho cô ta làm gì?”
Đàm Thuần Chi nở nụ cười đầy đe dọa: “Thật sao? Chú tốt nhất nhớ kỹ lời này,
đừng để tôi tìm ra bất kỳ liên quan gì đến chú. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Đàm Thuần Chi ghé sát tai ông ta, lạnh lùng buông từng chữ: “Tôi sẽ khiến chú
sống không bằng chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.