Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 157



Trần San Na biết là ông Vương đã trả tiền, nhất quyết đòi gặp mặt để nói lời

cảm ơn.

Qua lại vài lần, cuối cùng Vương Lợi Đạt đã chiếm trọn trái tim của Trần San

Na.

Hôm trước, nhờ có men rượu, Trần San Na và Vương Lợi Đạt đã phát sinh quan

hệ. Nhớ lại kỹ thuật cao siêu của Vương Lợi Đạt, Trần San Na cảm thấy bụng

dưới nóng bừng, phía dưới ẩm ướt. Cô ta không kiềm được mà đưa tay xuống

giữa hai chân, nhẹ nhàng ấn xuống.

Thảo nào đàn ông lại say mê việc này đến thế, quả thật là khoái lạc vô cùng.

Hôm sau, Trần Tuấn tỉnh rượu, liền dự định tra hỏi đám người hầu trong nhà

cho rõ, xem Trần San Na rốt cuộc đang qua lại với ai.

Chưa kịp hành động, thì đã có người hầu chạy đến báo, ngài Vương Lợi Đạt đến

thăm.

Trần Tuấn sững sờ hồi lâu rồi đứng dậy, tự mình ra cửa đón tiếp. Đây là một

trong những ông chủ lớn nổi danh của Thượng Hải, ngày thường muốn gặp

cũng chẳng dễ dàng. Nay lại tự mình đến thăm, thật đúng là một cơ hội tốt.

Nếu có thể kết giao với ông ta, những ngày tháng sau này của mình sẽ càng

thêm vẻ vang.

Vương Lợi Đạt ăn vận chỉnh tề, áo vest phương Tây, đầu đội mũ phớt kiểu Anh,

nhìn bảnh bao vô cùng.

Trần Tuấn đưa người vào phòng khách, vội vàng sai người dâng trà.

“Đột ngột đến thăm, mong rằng ông Trần không lấy làm phiền.”

Trần Tuấn vui mừng còn không kịp, sao lại cảm thấy phiền. Ông ta bảo quản gia

mang loại trà ngon nhất ra đãi khách, không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng:

“Ngài Vương đến thăm, đúng là khiến cho chỗ ở tầm thường này của tôi được

rực rỡ hẳn lên.”

Vương Lợi Đạt ngừng lại một lúc, nói thẳng: “Tại hạ không có tài cán gì, hôm

nay đến là để xin hỏi cưới con gái nhà ông Trần.”

Hai chữ “hỏi cưới” vừa thốt ra, Trần Tuấn lập tức sững người. Ông ta ngẫm

nghĩ một hồi, rồi không dám tin hỏi lại: “Ông Vương đang đùa sao?”

Vương Lợi Đạt có đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, nhìn người khiến kẻ khác

không dám làm trái. Trần Tuấn ngồi đối diện cũng có chút không chịu nổi.

“Không giấu gì ông, tôi đã mến mộ cô nhà đã lâu. Chúng tôi hai bên tình cảm

hòa hợp, từ lâu tôi đã muốn tìm cơ hội đến hỏi cưới, hôm nay thật khéo gặp

được ông ở nhà, nên mặt dày tự mình đến đây, mong rằng ông Trần chấp

thuận.”

Trần Tuấn nheo mắt, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, trong lòng bàng hoàng:

“Chẳng lẽ đêm qua là…”

Vương Lợi Đạt cười bình thản: “Thưa cha, con với San Na hai bên tình đầu ý

hợp, chỉ là nhất thời không kiềm chế được. Nhưng cha cứ yên tâm, con thật

lòng yêu thương San Na. Hôn sự này cũng đầy thành ý, mong rằng cha đồng ý

gả San Na cho con.”

Nói xong, ông ta vẫy tay, người thư ký đứng phía sau lấy ra một danh sách quà

tặng, đưa cho Trần Tuấn.

Trần Tuấn chỉ liếc sơ qua, đã thấy đây là một phần lễ vật cực kỳ hậu hĩnh.

Ngay cả khi nhà họ Đàm đưa sính lễ cũng chưa chắc bằng.

Phần lễ này thật khó mà không khiến người ta động lòng, chỉ là Vương Lợi Đạt

lớn tuổi hơn nhiều so với con gái ông ta.

“Ông Vương, chuyện này đến đột ngột quá, để tôi suy nghĩ thêm.”

Vương Lợi Đạt dường như đã liệu trước, lại nhìn thư ký.

Thư ký lập tức lấy ra một phong thư khác, đưa cho Trần Tuấn.

“Thưa cha, đây là tờ giấy quyền sử dụng mảnh đất ở đường Nam Lộ, Tô Châu.

Con biết cha gần đây đang muốn xây dựng nhà máy, luôn lo lắng vì không có

mảnh đất thích hợp. Nếu không chê thì xin hãy nhận lấy.”

Sính lễ hậu hĩnh đến thế, khiến Trần Tuấn chẳng còn lý do nào để từ chối.

Mảnh đất ấy ông ta đã thèm thuồng từ lâu, nhưng vì giá quá cao lại thêm đối thủ

cạnh tranh nên không dám mạo hiểm.

Bây giờ thì đúng là như có người mang gối đến tận tay khi đang buồn ngủ,

khiến ông không khỏi bất ngờ vui mừng.

Hai bên trò chuyện một hồi liền cảm thấy vô cùng hợp ý, hôn sự này cũng được

định đoạt.

Dì Hàn nhìn con gái, mỉm cười nói: “Thế nào, má đã nói rồi mà, loại đàn ông

thế này mới là người mà phụ nữ muốn lấy làm chồng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.