Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
“A!!”
Trần Mộc Miên vùi đầu vào chiếc gối mềm, cố nén tiếng thét đang dâng trào.
Đây là lần đầu tiên cô, mang theo ký ức kiếp trước, cùng người đàn ông mình
yêu nhất, trải qua chuyện thân mật như vậy.
Nghĩ đến cảnh người đàn ông cô yêu nhất đang chiếm hữu mình trong tư thế
nhục nhã như thế này, Trần Mộc Miên không khỏi ngượng ngùng đến mức đầu
ngón chân cũng đỏ lên. Toàn thân cô run rẩy vì khoái lạc.
Đàm Thuần Chi ra sức, đâm sâu vào, mỗi cú nhấp đều va đập lên đôi mông tròn
của Trần Mộc Miên, vừa nhục dục vừa khoái lạc. Thân thể anh khổng lồ chen
vào từng ngóc ngách nơi mật huyệt của cô, đầu khất lớn như quả trứng, mắc kẹt
bên trong, cọ xát từng tấc thịt non mịn.
Đàm Thuần Chi vỗ vỗ lên mông Trần Mộc Miên, ngắm nhìn dấu tay đỏ rực trên
da thịt trắng ngần, trong mắt càng thêm u tối.
“Nha đầu, kêu ra đi, anh muốn nghe.”
Trần Mộc Miên sao có thể làm vậy, cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Cô chỉ biết
úp mặt lầm bầm: “Anh, anh học thói xấu rồi.”
Nghe thấy vậy, Đàm Thuần Chi bật cười, cúi xuống hôn lên lưng trần của cô,
đến vùng eo mềm mại, nhẹ nhàng cắn lấy khiến Trần Mộc Miên thở gấp. Lúc
này anh mới ghé sát tai cô, thì thầm:
“Anh làm gì mà xấu? Còn chưa dập cho em đến tàn phế, sao anh nỡ trở thành
kẻ xấu?”
Trần Mộc Miên xấu hổ cực điểm, không nhịn được giơ tay đánh anh. Đàm
Thuần Chi giữ chặt lấy người cô, vừa bóp ngực cô vừa chậm rãi rút ra rồi đâm
vào.
“Nha đầu, nói đi, anh xấu ở chỗ nào?”
Trần Mộc Miên cố nén cảm giác sung sướng, thở hổn hển đáp: “Anh… A…
Anh… Những cô gái ngoài kia đều nói anh phong lưu nhưng không hạ lưu, em
thấy anh hạ lưu lắm. A… Nhẹ thôi, đau quá.”
“Đau hay là sướng?”
Đàm Thuần Chi xoay đầu v* cô trong tay, nhìn nụ hoa phớt hồng cứng lại dưới
ngón tay mình, nỗi khát khao càng mãnh liệt hơn.
Hông anh nhấn xuống mạnh mẽ, cây gậy thô dài không ngừng ra vào một cách
cuồng loạn, nước dịch trong người Trần Mộc Miên không ngừng tuôn trào,
thấm ướt cả đôi chân cô, quyện cùng mồ hôi, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Mùi hương ấy càng khiến cho dục vọng của Đàm Thuần Chi thêm cuồng nhiệt.
Anh ghì chặt cô xuống sàn nhà, hai tay nắm lấy eo, liên tục thúc mạnh.
Những tiếng “bành bạch” vang lên trong căn phòng im ắng. Trần Mộc Miên
mềm nhũn tựa như đống bông gòn, mặc kệ Đàm Thuần Chi mặc sức mà hành
hạ.
“Công tử… à không… Anh… anh nhẹ tay thôi…”
“Em làm khó anh rồi đấy. Anh chỉ muốn dày vò em đến chết thôi. Em là đồ lẳng
lơ, cứ lượn lờ trước mặt anh, giương bộ ngực căng tròn mà dụ dỗ, khiến anh
thao thức suốt đêm, hận chẳng thể chết trong cái động dâm ấy của em.” Đàm
Thuần Chi vừa nói vừa mạnh bạo hơn nữa, nhấc một chân Trần Mộc Miên lên,
ghì sát vào, mắt chăm chăm nhìn dòng nước dâm chảy ra từ cửa mình của cô.
Kiếp trước, Trần Mộc Miên chưa từng chứng kiến Đàm Thuần Chi như thế này.
Trong ký ức của cô, dù anh có phóng khoáng đến đâu thì cũng không bao giờ
buông lời thô lỗ như vậy. Giờ đây, không khác gì một kẻ dâm đãng, thô tục.
Trần Mộc Miên đỏ bừng cả mặt, cố nhẫn nhịn: “Anh… Sao anh nói ra những
lời lỗ mãng như vậy?”
Đàm Thuần Chi cười khẩy: “Em không biết rồi. Đàn ông trên đời này, lúc làm
tình đều là hạ lưu cả. Nếu chuyện này mà còn giữ bộ dạng quân tử, thì chỉ có
thể là kẻ vô dụng thôi. Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”
“Hơn nữa, anh đã từng làm những chuyện như thế với em từ lâu rồi, chẳng qua
em không biết mà thôi.” Đàm Thuần Chi vừa dứt lời xong đã lật ngược người
Trần Mộc Miên lại, dạng rộng hai chân cô, hung hãn tiến vào.
Trần Mộc Miên bị ép nằm ngửa trên giường, kê thêm một chiếc gối dưới lưng.
Cô nhìn chằm chằm vào cây gậy khổng lồ ra vào trong cơ thể mình.
Cô muốn quay đầu đi, nhưng Đàm Thuần Chi giữ chặt, bắt cô phải nhìn.
“Em có biết, khi em còn làm tỳ nữ cho anh, anh đã từng lén vào phòng em ban
đêm không?”
Trần Mộc Miên trợn mắt kinh ngạc: “Anh… anh nói dối… Làm gì có chuyện
đó?”
“Không tin à?” Đàm Thuần Chi cười, vẫy tay, một tấm gương lớn hiện lên trước
mắt.
Trong gương, hiện ra khung cảnh một đêm tối trời, bóng người nhẹ đẩy cửa
bước vào phòng. Trần Mộc Miên nhận ra ngay, đây là phòng của cô khi còn ở
phủ Quốc công.
Trên giường, Trần Mộc Miên chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, đôi chân trần
lộ ra ngoài, nằm nghiêng ngủ say.
Trong gương, Đàm Thuần Chi lặng lẽ thắp một ngọn nến, đặt ở đầu giường. Cô
không hề hay biết, anh đã lặng lẽ cởi bỏ từng lớp y phục của mình, để lộ thân
hình trần trụi.
“Đây… đây là lúc nào?” Trần Mộc Miên hoảng hốt nhìn chằm chằm vào
gương, không ngờ Đàm Thuần Chi lại như một tên trộm đêm, len lén vào phòng
cô.
Đàm Thuần Chi càng xem càng phấn khích, cây gậy dưới thân càng căng cứng.
Anh cúi xuống hôn vào môi Trần Mộc Miên, tay bóp chặt lấy ngực cô: “Đêm
đó, anh cũng đã chơi đùa với ngực em như thế này.”
Vừa dứt lời, trong gương, hình ảnh Đàm Thuần Chi đã đè lên người Trần Mộc
Miên, dang rộng đôi chân cô ra, cúi xuống hôn vào nơi thầm kín.
Trần Mộc Miên cảm thấy khó chịu, khẽ giãy giụa, nhưng lập tức bị Đàm Thuần
Chi giữ chặt, không cho cô cử động. “Nha đầu, cũng may đêm đó em uống rượu
say.”
Trong gương, Đàm Thuần Chi lột bỏ hết y phục của mình, cây gậy thô dài đặt
ngay trước cửa mình của Trần Mộc Miên, nhẹ nhàng cọ xát. Đồng thời, anh còn
dùng tay vân vê bộ ngực căng tròn, cúi xuống mút mạnh.
Nhìn đến đây, Đàm Thuần Chi bế cô lên, bước đến trước gương, từ phía sau tiến
vào. Trần Mộc Miên thấy hình ảnh mình bị Đàm Thuần Chi chiếm đoạt, cảm
giác xấu hổ xâm chiếm, hô hấp thêm gấp gáp.
“Công tử… à không, anh… Sao anh có thể làm như thế chứ?”
“Tại sao lại không được?” Đàm Thuần Chi thô bạo ra vào, từ đâu xuất hiện
những sợi dây trói chặt tay chân Trần Mộc Miên, chỉ để lại phần eo cho anh dễ
dàng điều khiển.
“Đồ lẳng lơ, hôm đó em dám rót rượu cho gã khác trong buổi tiệc của anh.
Quên mất em là người của anh sao? Dám ve vãn kẻ khác ngay trước mặt anh.”
Trần Mộc Miên cuối cùng nhớ ra, hôm ấy là sinh thần mười tám của Đàm
Thuần Chi. Anh mở tiệc chiêu đãi vài người bạn, cô đứng hầu hạ bên cạnh. Vì
tên tiểu đồng đi cùng đau bụng, cô phải thay hắn dâng rượu. Chỉ có thế mà giờ
thành ve vãn kẻ khác.
“Anh… anh… Đó chỉ là mấy chén rượu… Em đâu có ve vãn ai đâu.”
“Còn cãi nữa.” Đàm Thuần Chi giáng một vỗ lên mông cô, có vẻ không hài
lòng, tiếp tục đánh thêm mấy cái. “Em chỉ cần xuất hiện, ánh mắt bọn chúng
dán chặt lên người em. Sau đó, bọn chúng còn mặt dày đến xin ta nhường em
cho chúng. Thật đáng chết.”
Nghĩ đến đây, Đàm Thuần Chi càng thêm tức giận, giáng thêm mấy cái, khiến
Trần Mộc Miên không ngừng kêu rên.
“Công tử… nhẹ tay thôi… em xin anh…”
Tiếng rên của cô càng khiến Đàm Thuần Chi thêm phấn khích, động tác thêm
cuồng loạn.
“Em có biết anh đã nói gì không?”
Trần Mộc Miên hoảng loạn lắc đầu, mong mau chóng chấm dứt sự tra tấn ngọt
ngào này. Chỗ kín của cô liên tục co thắt, từng đợt từng đợt khoái cảm ập tới,
không kiềm được mà rên thành tiếng. Dòng dịch trong suốt bắn ra, văng lên mặt
gương…
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.