Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Trời đã khuya. Trần Mộc Miên nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, khẽ mở
mắt ngồi dậy.
Cô nhìn sang Đàm Thuần Chi, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi eo mình, rồi rón
rén bước xuống giường.
Cô đi vòng quanh phòng, dừng lại trước một bức tường, giơ tay lần mò một hồi
lâu, cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần.
Cô ấn viên gạch xuống, một cánh cửa mở ra, sau lưng vang lên tiếng động. Trần
Mộc Miên giật mình quay lại nhìn Đàm Thuần Chi, thấy anh chỉ trở mình mà
không tỉnh dậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía thạch điện.
Đi qua chiếc cầu đá, cô tiến đến trước chiếc quan tài, nhìn quanh một vòng như
đang tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên, cô dừng lại, đặt tay lên một khối long văn
bên cạnh quan tài, vặn nhẹ một viên châu.
Ngay lập tức, nắp quan tài tự động mở ra.
Trần Mộc Miên mừng rỡ nhìn quan tài từ từ mở, lộ ra thi thể của Đàm Thuần
Chi. Cô nhìn chăm chăm vào thi thể đó, ánh mắt đầy phức tạp, vừa căm hận,
vừa chất chứa tình cảm khó nói thành lời.
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt di chuyển lên viên thiên châu trên cổ Đàm Thuần
Chi. Cô vừa đưa tay ra lấy, liền bị một luồng ánh sáng bắn ra, đẩy cô ngã mạnh
xuống đất.
Cô phun ra một ngụm máu, nhìn lại, thi thể vốn dĩ nằm yên không nhúc nhích
giờ lại đang ngồi dậy.
Thi thể từ từ mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Mộc Miên. Ánh
mắt đó khiến da đầu cô tê dại, đôi tay run rẩy không kìm được.
Thi thể lạnh lùng nhìn cô: “Ngươi là ai?”
Trần Mộc Miên hoảng hốt, vội vàng nói: “Ông xã, là em, em là Mộc Miên mà.”
Nhưng Đàm Thuần Chi trước mắt dường như hoàn toàn không nhận ra cô, anh
nhanh chóng đứng bật dậy, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, siết chặt
lấy cổ cô, nhấc bổng lên.
Trần Mộc Miên đau đến không thở nổi, giãy giụa điên cuồng, trong cơn hoảng
loạn cô rút ra một lá bùa, ném mạnh vào Đàm Thuần Chi.
Lá bùa vừa chạm vào người anh lập tức hóa thành tro, nhưng cũng khiến anh
buông tay. Trần Mộc Miên nhân cơ hội thoát ra, lăn xuống bậc thang.
Đàm Thuần Chi trong bộ áo bào đỏ, khẽ xoay cổ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần
Mộc Miên dưới bậc thềm.
Ánh mắt đó đầy âm hiểm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô. Anh bước nhanh
về phía Trần Mộc Miên, còn cô không kịp suy nghĩ gì thêm, lập tức quay đầu bỏ
chạy.
Cô dựa vào trí nhớ, mở cơ quan, chạy một mạch đến cửa vào lăng mộ.
Ở đó lại có một chiếc xe đỗ sẵn, đèn trước xe bật sáng giữa bóng tối mịt mù.
Trần Mộc Miên không do dự, vội chạy thẳng về phía chiếc xe đó.
Cô đập mạnh cửa sổ xe, chẳng bao lâu sau, cửa xe mở ra, bước xuống một
người phụ nữ—không ngờ lại là Trần San Na.
Trần San Na mặc một chiếc váy đen dài, nổi bật giữa bóng đêm, trông vô cùng
quỷ dị. Cô ta lạnh lùng nhìn Trần Mộc Miên, khinh bỉ nói: “Đồ giả vẫn chỉ là đồ
giả, thật vô dụng.”
Trần Mộc Miên như bị điều khiển, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mặc cho
cô ta tát mình một cái rồi ngơ ngác đứng đó.
Trần San Na giơ tay ra, cướp lấy viên thiên châu trong tay cô, lập tức lòng bàn
tay phát ra ánh sáng đỏ rực, tạo thành một tấm lưới nhện trước xe, ngăn cách
mọi thứ.
“Nếu không phải vẫn còn chút giá trị lợi dụng, thì ta chẳng muốn nhìn thấy cái
mặt của ngươi chút nào.” Trần San Na cười lạnh, lên xe, bảo Trần Mộc Miên
ngồi vào ghế lái phụ.
Tài xế đội mũ che kín, không nhìn rõ mặt, trông như một con rối chỉ biết tuân
lệnh.
Xe bắt đầu lùi lại, không ngờ mới đi được mấy chục mét, con đường phía trước
đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Trần San Na lạnh toát sống lưng, trơ mắt nhìn mặt đất nuốt chửng chiếc xe, đưa
họ vào một đường hầm kỳ dị.
Mặt đất lật nhào, không ai trong xe có thể thoát ra được. Khó khăn lắm tất cả
mới yên tĩnh trở lại, Trần San Na chật vật bò ra khỏi xe.
Cô ta nhìn quanh, phát hiện trước mắt là một vùng đất đầy cát đá, mênh mông
không thấy điểm dừng. Ngẩng đầu lên, trời đen kịt, không nhìn thấy gì cả.
Trần San Na biết đây là ảo cảnh, nhưng với năng lực của cô ta lại không thể phá
giải.
Một lát sau, Trần San Na quay lại cười: “Anh rể, đã đến rồi thì hiện thân đi, chị
cũng có ở đây, đừng dọa chị ấy sợ.”
Bất ngờ, một người từ trên trời đáp xuống, đè mạnh lên nóc xe. Trần San Na
ngẩng lên nhìn, không ngờ đó lại là Đàm Thuần Chi trong bộ áo bào đỏ.
Người trước mắt, ánh mắt lạnh băng, tóc búi cao, bộ dạng như một xác chết từ
trong mộ bước ra.
Trần San Na không khỏi lạnh sống lưng, trong lòng hoảng hốt: “Anh rể làm sao
vậy, chẳng lẽ không nhận ra em và chị nữa sao?”
Đàm Thuần Chi liếc nhìn Trần Mộc Miên đang ngây dại, hỏi Trần San Na:
“Lâm Tư Nguyệt, cô làm sao thoát ra được?”
Nhắc đến chuyện này, mắt Trần San Na lập tức đỏ lên, căm phẫn nhìn Đàm
Thuần Chi, không còn gọi anh rể nữa.
“Đàm Thuần Chi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị nhốt dưới địa ngục cả đời, không bao
giờ thoát ra được sao? Để ngươi thất vọng rồi. Ta không những đã thoát ra, mà
còn sẽ đòi lại tất cả những gì đã phải chịu đựng suốt hàng ngàn năm nay. Mọi
đau khổ mà các ngươi đã gây ra cho ta, ta sẽ trả lại gấp đôi cho các ngươi!”
Đối mặt với lời đe dọa ấy, Đàm Thuần Chi dường như chẳng hề để cô ta vào
mắt, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên giữa bóng tối, càng thêm ghê rợn: “Ta
có thể đưa ngươi vào đó một lần, thì cũng có thể đưa ngươi vào lần thứ hai.”
Lâm Tư Nguyệt cười lớn: “Ngươi tưởng rằng ta đến đây mà không chuẩn bị gì
sao? Ngươi nhìn xem, người trước mặt ngươi chẳng phải là tiểu nha đầu mà
ngươi yêu thương nhất. Ngươi không muốn biết, tiểu nha đầu của ngươi giờ
đang ở đâu sao?”
Đàm Thuần Chi liếc mắt nhìn Trần Mộc Miên: “Ta đã xem thường cô rồi.
Không ngờ cô không những thoát được khỏi địa ngục mà còn học được một
thân bản lĩnh, có thể dùng tóc của Mộc Miên mà tạo ra một hồn giả, nhét vào cơ
thể của cô ấy, suýt nữa thì ta không nhận ra.”
“Ngươi vẫn thông minh như trước!” Lâm Tư Nguyệt không che giấu nổi sự
ngưỡng mộ, nhìn Đàm Thuần Chi với ánh mắt si mê.
“Đàm Thuần Chi, ta thích ngươi đến vậy, vì ngươi mà không làm hoàng hậu,
thậm chí còn có thể đoạt cả ngai vàng cho ngươi. Vậy mà ngươi chỉ vì một tiểu
nha đầu, không những phụ bạc tình cảm của ta, mà còn dùng chính hồn phách
của ta thay thế cho cô ta, để ta chịu khổ trong địa ngục.”
Nói đến đây, Lâm Tư Nguyệt căm phẫn đến cực độ. Năm đó, sau khi biết sự
thật, Đàm Thuần Chi không chỉ giết chết tam hoàng tử, diệt sạch cả gia tộc của
ả, mà còn nhốt riêng ả lại.
Ả cứ ngỡ mình sẽ cùng lắm là chết, thế nhưng không ngờ Đàm Thuần Chi lại
khiến cô ta phải trải qua cảnh sống không bằng chết.
Anh tìm đến pháp sư, trục hồn phách của cô ta ra, ném vào địa ngục Vô Gian. Ở
đó, cô ta nhìn thấy vô số ác quỷ, bị cảnh tượng kinh hoàng nơi địa ngục làm cho
khiếp đảm, phải van xin Đàm Thuần Chi tha cho mình, nhưng anh vẫn không
nghe, dùng tà thuật nào đó, hoán đổi hồn phách của cô ta với Trần Mộc Miên.
Từ đó, cô ta phải chịu đựng toàn bộ ký ức trước khi chết của Trần Mộc Miên,
mỗi ngày đều phải sống trong ác mộng, tái hiện cảnh tượng Trần Mộc Miên bị
lăng nhục và tra tấn đến chết.
Ngày qua ngày như thế, kéo dài cả ngàn năm.
Cuối cùng, một ngày nọ, địa ngục xảy ra biến cố, cô ta được ai đó triệu hồi ra
ngoài.
Nếu không phải do ông hai nhà họ Đàm ngu ngốc, cả đời này cô ta cũng không
thể nào thoát ra khỏi địa ngục.
Lâm Tư Nguyệt hiểu rằng, thà để hồn phách tan biến, cô ta cũng không muốn
phải quay lại địa ngục thêm một lần nào nữa.
Đàm Thuần Chi dường như đã đoán ra điều gì, nói: “Năm đó, chú hai làm phép
gặp trục trặc, hóa ra là đã thả cô ra ngoài?”
Khi đó, pháp lực của anh yếu ớt nhất, chẳng trách chú hai lại có cơ hội tác quái.
“Đúng thế, ngươi nói không sai. Ta nên cảm ơn ông hai, để trả ơn cho ông ta, ta
nhất định sẽ khiến các ngươi vạn kiếp bất phục, giúp ông ta báo thù rửa hận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.