Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 23: Có Lẽ Có Người Giúp Đỡ



Mấy người đàn ông gan dạ dưới sự chỉ huy của quản gia thu dọn cái xác, sàn nhà được rửa đi rửa lại nhiều lần mà không khí vẫn còn nồng nặc mùi máu tanh.

Trần Tuấn đứng trong thư phòng, gương mặt lạnh lùng nhìn dì Hàn đang quỳ dưới đất.

“Ông ơi, thiệt là em không cố ý, em…”

“Em cái gì?” Trần Tuấn cảm thấy đầu như muốn nổ tung, như có cái gì đó sắp bùng phát: “Thiệt tôi không ngờ bà lại có tâm địa độc ác như vậy, còn dám giết người nữa chứ? Trong lá thư này nói bà sai người dụ dỗ Mộc Miên rời ga tàu rồi tính đem bán nó vào động đi*m. Nó là con gái của tôi, cho dù tôi có không ưa nó đi nữa cũng không thể để bà làm nhục nó như vậy!”

Dì Hàn khóc lóc như mưa, ngay cả lúc này cũng không quên khoe đường cong quyến rũ của mình. Bà ta như một đóa hoa nở rộ đến tận cùng, đẹp mặn mà, dễ dàng khuấy động thần kinh đàn ông. Nhất là lúc này, nhìn càng khiến người ta muốn đày đọa.

“Ông ơi, em chỉ muốn hù dọa cô cả một chút, để cô ấy quay về quê. Thiệt em không có ý bán cô ấy vào động đi*m, đây toàn là người ta vu oan cho em thôi. Bình thường thấy con kiến em còn không dám đạp, làm sao em có thể làm chuyện độc ác như vậy. Ông ơi, vợ chồng mình bao nhiêu năm rồi, em ra sao ông cũng biết mà.”

Trần Tuấn quả thật mê mẩn nhan sắc của bà ta, lại càng yêu thích cái dáng vẻ mềm yếu đáng thương này. Giờ thấy bà ta quỳ rạp trước mặt mình, khe ngực thấp thoáng, ông ta cảm thấy một cơn ham muốn dâng lên không kìm được.

Ông ta hừ lạnh: “Nói nghe hay lắm, người ta giờ còn đem xác tới tận nhà, tôi không biết rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng. Bà nói thử coi, ai làm chuyện này?”

Dì Hàn cúi mặt, muốn nói lại thôi: “Ông ơi… em… em không dám nói.” “Giờ này mà còn có gì không dám nói, bà mà không nói, chẳng bao lâu nữa

cảnh sát sẽ mò tới nhà mình. Tôi mà nổi điên thì chuyện sau đó không dễ đâu.”

Nghe vậy, dì Hàn mới ngẩng lên: “Lúc đó em có bỏ tiền thuê người của Thanh Bang làm việc, nhưng… nhưng ông cũng thấy rồi đó, Mộc Miên không hề hấn gì, ngược lại còn ám chỉ em là hung thủ. Em nghĩ chắc là do nó giết người. Nó tuy trốn đi nhưng chắc chắn đang chờ em gặp tai họa, ông ơi, ông phải cứu em.”

Trần Tuấn cau mày, nghĩ tới dáng người nhỏ bé, yếu ớt của Trần Mộc Miên, không tin nổi: “Nó chỉ là một đứa con nít, có thể làm gì chứ, chẳng lẽ tự tay giết mấy gã đàn ông lực lưỡng?”

“Chắc là có người giúp đỡ nó.” dì Hàn nói với vẻ không cam lòng.

“Vớ vẩn, nếu ở Thượng Hải mà nó có người giúp như vậy, làm sao lại bị mẹ con bà ức hiếp đến mức phải bỏ nhà đi?” Trần Tuấn cười lạnh, dì Hàn thoáng rùng mình.

Thấy vậy, bà ta hiểu Trần Tuấn không phải không biết chuyện, chỉ là ông ta không buồn quan tâm mà thôi.

Nghĩ đến đây, dì Hàn lại không còn sợ hãi nhiều nữa, giọng nhỏ nhẹ: “Ông ơi, chuyện này ông nhất định phải giúp em. Em… em có sao cũng không sao, nhưng… nhưng đứa nhỏ trong bụng em thì sao đây?”

Trần Tuấn nghe vậy, sững người, không thể tin nổi, ông ta chăm chú nhìn bụng dì Hàn: “Bà nói gì?”

Dì Hàn nắm lấy tay ông, đặt lên bụng mình, vẻ đắc ý hiện rõ: “Ông ơi, thầy thuốc nói đã ba tháng rồi, rất có khả năng là con trai.”

Cơn giận trong lòng Trần Tuấn lập tức bị niềm vui thay thế. Con trai, đây là đứa con trai mà ông ta hằng mơ ước? Nếu thật sự có con trai, ông ta coi như có người nối dõi rồi.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.