Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 30: Trương Xuân Hoa



Phường trộm cắp là gì? Chẳng phải chỉ là bọn trai lơ chuyên đi lừa các bà giàu có sao?

Tương Thông vừa tức vừa cười, không ngờ đến lúc mình lại bị gán cho tội làm “phường trộm cắp”.

“Đừng nói bừa như vậy, nếu em không tin, theo tôi về nhà xem tôi có phải là phường trộm cắp không?”

Trần Mộc Miên nhìn anh ta như nhìn kẻ ngớ ngẩn: “Biết anh là kẻ lừa gạt mà còn theo anh về, là tôi ngu hay anh ngu? Đừng theo tôi nữa, phía trước là đồn cảnh sát, anh mà tiếp tục đeo bám, tôi sẽ kêu cảnh sát bắt anh.”

Nói rồi, cô chạy tới trước, chặn một chiếc xe kéo, bảo kéo xe đi ngay.

Tương Thông ngoan cố bảo tài xế lái xe theo sau, nhất quyết đưa cô gái này về nhà.

Xe kéo làm sao sánh được với xe hơi, nên không thể cắt đuôi. Tương Thông ngồi trong xe, thò đầu ra trêu chọc: “Cô bé, em chưa nói tên em là gì.”

Trần Mộc Miên quay đầu không đáp, anh ta bỗng gọi lớn: “Trương Xuân Hoa, Trương Xuân Hoa.”

Tiếng gọi vang lên khiến người đi đường đều nghe thấy.

“Trương Xuân Hoa” là cái tên cô nói đại để qua mặt anh ta, không ngờ anh ta lại dám gọi công khai. Trần Mộc Miên không để ý, nhưng anh ta cứ gọi mãi.

“Trương Xuân Hoa, em đừng giận nữa, tôi xin lỗi em được không.”

“Trương Xuân Hoa, theo tôi về đi, nhà tôi nhiều phòng, ở đó tốt hơn bên ngoài nhiều.”

“Trương Xuân Hoa, cơm nước ở nhà tôi ngon lắm, em ăn một lần sẽ không quên.”

“Trương Xuân Hoa…”

“Đủ rồi, im ngay!” Trần Mộc Miên giận đến mức có thể nghe thấy tiếng cười cố nén của người kéo xe.

“Anh muốn gì đây?”

Tương Thông cười hóm hỉnh: “Chẳng muốn gì, chỉ muốn đưa em về nhà.”

Trần Mộc Miên lườm anh ta: “Tôi với anh không thân không quen, tại sao phải theo anh về. Anh chỉ là kẻ ăn bám, bám được các bà giàu có đã đành, còn muốn kéo tôi vào ăn bám chung sao? Đừng mơ.”

Người kéo xe không nén được cười, Tương Thông lườm một cái rồi chẳng giận Trần Mộc Miên. Anh ta còn lớn tiếng trên đường: “Xuân Hoa, dù tôi là kẻ ăn bám nhưng lòng tôi chỉ có em. Tôi đã dứt khoát với mấy người đàn bà kia rồi, em theo tôi về, ta sống yên ổn bên nhau có được không?”

Trần Mộc Miên sững sờ, không ngờ anh ta còn bịa giỏi hơn cô.

“Ai muốn theo anh về, anh dứt hay không dứt có can hệ gì đến tôi. Mấy người đàn bà đó người nào cũng lợi hại, ai mà chẳng có hai mạng người trong tay.

Anh không muốn sống, nhưng tôi muốn. Nếu anh còn đeo bám tôi, tôi sẽ phơi bày hết tội xấu của anh cho mọi người biết.”

Trần Mộc Miên nói xong, bảo người kéo xe rẽ vào hẻm, cắt đuôi xe của Tương Thông tại góc phố.

Tương Thông thấy cô chạy, chẳng những không giận mà còn bảo tài xế đi đường khác để chặn cô.

Thấy anh ta vui vẻ, tài xế không nhịn được hỏi: “Cậu chủ, cô này là ai vậy? Cô ấy nói cậu như thế mà cậu chẳng giận chút nào sao?”

Tương Thông cười, nụ cười tươi như ánh mặt trời chiếu lên hàm răng trắng: “Anh không thấy cô ấy thú vị sao? So với mấy cô chiêu danh giá ở Thượng Hải, cô ấy thú vị hơn nhiều.”

Tài xế cười: “Thú vị thì thú vị, nhưng cũng khá là dữ dằn, cậu chủ mà đưa cô ấy về, e là làm phật lòng cả ông lẫn à.”

Tương Thông nghe xong, không mảy may bận tâm: “Họ muốn sắp đặt hôn nhân cho tôi, mà chẳng nhìn xem thời đại nào rồi. Bây giờ là thời của gia đình mới, ai mà không cổ vũ tình yêu tự do? Chỉ có họ còn giữ lề thói cũ, muốn ép tôi chọn người họ thích.”

“Nhanh lên, cô ấy ra rồi, chặn ngay.”

Trần Mộc Miên thật không ngờ, người này lại cứng đầu đến mức chặn cô tại lối ra khác của hẻm. Biết làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.