Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Lễ nghĩa của Chu Công cô cũng biết, đã là vợ chồng thì ắt sẽ có lúc mang thai.
Nghĩ đến đó, cô lập tức lo lắng đưa tay ôm bụng. Cô còn chưa kết hôn mà đã có
thai thì sau này làm sao mà sống?
“Lo gì chứ, hôm nay chúng ta thành hôn, em có thai cũng là chuyện hợp lẽ.”
Đàm Thuần Chi tiếp tục trấn an, chẳng buồn nói cho cô biết việc mang thai
không phải dễ dàng như vậy.
Trong lòng đã có ý định, anh muốn hôm nay phải thành thân cho bằng được.
Nếu hôm qua Trần Mộc Miên còn khăng khăng từ chối, không muốn kết hôn
ngay thì giờ đây cô thực sự mong mỏi điều đó diễn ra càng sớm càng tốt. Nếu
không, để ai biết được cô chưa cưới đã có bầu, chẳng phải sẽ bị nhốt vào lồng
heo sao?
Trần Mộc Miên run bắn lên, quên bẵng đi rằng người trước mắt vốn chẳng phải
là người, mà là ma.
“Nhưng… làm sao mà kết hôn? Tôi… tôi còn chưa nói với cha, chỉ trong một
ngày sao kịp thành thân?”
Đàm Thuần Chi trong lòng thầm đắc ý nhưng mặt mày vẫn điềm tĩnh: “Đừng
vội, em cứ lo liệu việc của mình trước đã. Chỉ cần yên tâm ở nhà họ Bạch đợi,
tối nay ta sẽ đến rước em.”
Trần Mộc Miên hoàn toàn mù tịt, đành nghe theo lời anh.
Chỉ trong nháy mắt, quần áo đã chỉnh tề, cô lại trở về khách sạn.
Lúc này trời đã sáng tỏ. Bà Bạch và Tương Thông vẫn còn đang ngủ. Trần Mộc
Miên hắng giọng mấy tiếng, họ mới lờ đờ tỉnh dậy.
“Sao thế này? Sao chúng ta lại ngủ quên?” Tương Thông thắc mắc, đầu óc vẫn
còn mơ màng.
Trần Mộc Miên chỉ tay về phía máy ghi âm mà Tương Thông đã mang theo:
“Thứ anh cần đã được ghi xong, ở ngay đó. Còn về phần Tô Yến Yến, sau khi
bị vạch mặt tối qua thì cô ta đã chạy đi. Tôi cũng không rõ cô ta thế nào.”
Bà Bạch vội vàng mở máy nghe. Nghe xong lời thú tội của Tô Yến Yến, bà vừa
vui mừng lại vừa đau buồn, nước mắt không ngừng tuôn: “Thư Kỳ ơi, cuối cùng
mẹ cũng bắt được hung thủ rồi, con trai tội nghiệp của mẹ.”
Trần Mộc Miên không thấy con ma nhỏ đâu, nhưng nghe Đàm Thuần Chi nói,
nó đã chào tạm biệt mẹ rồi đi vào âm phủ đầu thai.
Bà Bạch cứ lẩm bẩm kể về những giấc mộng của con trai, rằng cậu bé hiện về
khuyên bảo bà như thế nào, an ủi bà ra sao để bà nguôi ngoai nỗi đau. Tương
Thông ôm lấy chị họ, lòng cũng chùng xuống.
Bất chợt, mọi người nghe một tiếng động lớn, sau đó là tiếng la thảm thiết.
Ba người vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một nhóm người vây quanh xác
một cô gái.
Cô gái ấy mặc sườn xám màu vàng nhạt, chẳng phải chính là Tô Yến Yến đêm
qua sao? Xác cô ta rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa, thấm đỏ cả bộ xiêm y.
Bà Bạch sững sờ. Lời nói của Tô Yến Yến tối qua khiến bà cảm khái vô cùng.
Dù căm hận cô ta đã hại chết con trai mình, nhưng thấy cảnh cô ta chết thảm thế
này, bà cũng không khỏi đau lòng.
Lại nghĩ, mọi bi kịch đều bắt nguồn từ chính chồng mình. Nếu ông ta không
tằng tịu bên ngoài, làm sao có thể hại chết đứa con của họ. Nếu ông ta không
dùng thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc Tô Yến Yến, gia đình bà đã không gặp phải
tai họa này.
Điều đáng hổ thẹn hơn là ông Bạch luôn đổ hết trách nhiệm lên đầu bà, khiến bà
vì cảm giác tội lỗi mà sinh bệnh, tinh thần suy sụp. Trong khi ông ta vẫn ung
dung sống vui vẻ bên ngoài, thậm chí còn được thăng chức.
Nghĩ đến đây, bà Bạch bật cười lạnh: “Tương Thông, chị muốn ly hôn.”
Tương Thông sững sờ: “Chị nói thật sao?”
Bà Bạch ngừng một lát, lắc đầu đáp: “Không, chị không chỉ muốn ly hôn, mà
còn muốn ông ta thân bại danh liệt, phải chịu hết mọi đau khổ do mình gây ra.”
Trần Mộc Miên nhìn chằm chằm vào xác Tô Yến Yến đã lâu, nhưng vẫn không
thấy hồn phách của cô ta đâu, bất giác cảm thấy kỳ lạ, hồn cô ta đã đi đâu rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.