Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Dì Hàn cũng nghĩ giống vậy. Đứa con trong bụng bà ta phải khó nhọc lắm mới
mang được, nay nghe thầy pháp nói thế, bà ta tức giận không thôi, ánh mắt vừa
nghi ngờ vừa đầy ác cảm với ông ta.
Trần Tuấn cũng có chút không vui, nhưng trong đầu lại nhớ tới lời của mẹ
mình, lòng sinh nghi: “Thưa thầy, ông nói vậy có căn cứ gì không?”
Thầy pháp cười bí hiểm, hỏi Trần Tuấn: “Ông Trần, người sáng dạ thì không
nói chuyện mờ ám. Gần đây, kể từ khi cô cả nhà ông bỏ đi, chẳng phải trong
dinh thự đã xảy ra nhiều chuyện kỳ quái, thậm chí… còn có đồ vật dính máu
xuất hiện?”
Lời ám chỉ của ông ta làm Trần Tuấn sững người, dì Hàn khó chịu, còn Trần
San Na không hiểu gì, chỉ buông lời cộc cằn: “Ông nói nhăng nói cuội cái gì?
Tôi thấy ông bị con điếm kia sai khiến rồi! Nói mau, con điếm đó ở đâu? Nó
dám giỡn mặt với tôi, tôi nhất định làm cho nó chết không yên thân.”
Ông thầy vẫn thản nhiên, nhàn nhạt đáp lại: “Cô còn trẻ mà oán khí nặng nề, e
rằng sẽ gặp đại họa.”
Trần San Na tức đến không chịu nổi, lao tới định đánh người.
Trần Tuấn kịp thời cản cô ta lại: “Con làm cái trò gì thế? Dạo này con quá quắt
lắm rồi.”
Không ngờ Trần San Na như phát điên, sức mạnh đột ngột tăng lạ kỳ. Cô ta đẩy
bật Trần Tuấn ra rồi như con chó điên xông vào thầy pháp, trong tay chẳng biết
từ lúc nào đã có thêm một con dao, cứ thế mà đâm tới.
Dì Hàn chỉ kịp hét lên. Tưởng thầy pháp phen này mất mạng, nhưng ông ta dễ
dàng tránh được cú đâm, thậm chí còn nhanh tay lấy ra một lá bùa vàng, dán
thẳng lên trán Trần San Na, rồi chỉ tay điểm vài cái. Ngay lập tức, Trần San Na
trợn mắt trắng rồi ngã quỵ bất tỉnh.
“Chuyện… chuyện này là sao?” Trần Tuấn vừa đau đớn đứng dậy, vừa nhận ra
rõ ràng con gái mình có điều bất thường.
Bình thường, dù nó có ngang ngược đến mấy cũng không dám đánh người,
cùng lắm chỉ buông vài lời chua cay.
Nhưng hôm nay không chỉ sức lực kỳ lạ mà còn định giết người, chẳng lẽ bị ma
ám?
Thầy pháp ngăn dì Hàn khi bà ta định nâng Trần San Na dậy: “Thưa bà, đứa bé
trong bụng bà sát khí nặng. Nếu bà đụng vào cô ấy, e rằng cô ấy không bao giờ
tỉnh lại được nữa.”
Nghe vậy, dì Hàn run rẩy rút tay về: “Thưa thầy, chuyện này rốt cuộc là thế
nào?”
Thầy pháp nhìn Trần San Na rồi giải thích: “Vị tiểu thư này gần đây có phải đi
về muộn không?”
Dì Hàn vội đáp: “Phải, phải, mấy hôm trước nó đi sinh nhật bạn, nên về hơi
trễ.”
Thầy pháp quan sát Trần San Na một lúc rồi nói: “Cô ấy đêm đó về muộn, dính
phải thứ không nên dính. Có một con quỷ đang theo cô ấy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Tuấn lo lắng ra mặt.
Thầy pháp nheo mắt, giọng đầy mỉa mai: “Cách thì có, nếu muốn dinh thự họ
Trần yên ổn, nhất định phải gọi cô cả về. Có cô ấy ở đây, những thứ bẩn thỉu
không dám đến gần. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
Thầy pháp bấm ngón tay tính toán, rồi nói: “Nhưng vấn đề là, mời thần dễ, tiễn
thần khó. Nếu cô cả chỉ trở về tạm thời, mọi chuyện sẽ được yên. Nhưng nếu cô
ấy ở lâu dài, e rằng sát khí trong bụng bà sẽ bị kích phát.”
Dì Hàn tức tối: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, rốt cuộc
phải làm thế nào? Ông phải nghĩ cách đi chứ, đây là đứa con trai duy nhất của
chúng ta.”
Trần Tuấn không nỡ để con trai gặp chuyện chẳng lành, vội vàng hỏi thầy pháp
có cách nào giải quyết không.
Thầy pháp đi quanh phòng mấy vòng rồi bỗng nói: “Có một cách.”
“Cách gì?”
“Gả cô ấy đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.