Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Trần Mộc Miên hắt hơi liên tục, không kìm được mà ngáp dài. Nhìn quanh,
không thấy Đàm Thuần Chi đâu, cũng chẳng thấy bóng dáng ma quỷ nào khác.
Thế sao cô lại cảm thấy lạnh lẽo đến vậy?
Ngoài trời, ánh nắng rực rỡ, chim hót ríu rít. Trần Mộc Miên đặt cuốn sách
xuống, quyết định ra ngoài sân phơi nắng.
Vừa bước vào sân, một người hầu vội vàng đi tới: “Thưa cô Trần, bên ngoài có
một vị tiên sinh tự xưng là cha cô đến tìm.”
Chu Mẫn đang bận lo chuyện ly hôn đã đi gặp luật sư. Tương Thông có vẻ còn
đang đi học, trong nhà chỉ có mình cô là khách, thật khó lòng mà để khách vào.
Trần Mộc Miên cảm ơn người hầu, rồi tự mình đi ra cổng.
Qua khỏi vườn, cô thấy ngay một chiếc ô tô đen bóng đậu ngay trước cánh cổng
sắt chạm trổ cầu kỳ. Dưới ánh nắng, chiếc xe trông thật sang trọng.
Ở cổng, quản gia mặc áo dài xám đang đi qua đi lại.
Thấy Trần Mộc Miên đến, khác hẳn vẻ lạnh lùng mọi khi, ông ta vui mừng chào
hỏi: “Cô cả, may quá, cuối cùng cũng tìm được cô, ông chủ lo cho cô đến sốt cả
ruột.”
Trần Mộc Miên nhìn theo ánh mắt ông ta, thấy bóng người trong xe. Trần Tuấn
đang đeo kính, gật đầu ra hiệu với cô.
Trong lòng Trần Mộc Miên dâng lên chút chua xót. Cô bỏ nhà đi mấy ngày, đến
giờ ông ta mới hạ mình đi tìm, rốt cuộc cũng chẳng coi cô là con ruột.
Trần Mộc Miên cố giữ bình tĩnh, kéo cánh cổng ra, bước tới gần xe. Quản gia
nhanh nhẹn mở cửa xe cho cô.
Cô không lên xe, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Tuấn: “Cha tìm con có việc gì
không?”
Giọng nói và thái độ lạnh nhạt chẳng khác nào với một người lạ. Mặt Trần Tuấn
hơi biến sắc, không giấu được vẻ khó chịu: “Con bỏ nhà đi, còn dám hỏi. Mau
theo cha về, đừng làm phiền người khác nữa.”
Trần Mộc Miên thầm thắc mắc, không biết Đàm Thuần Chi đã làm gì mà khiến
Trần Tuấn phải hạ mình đến đây tìm cô.
Cô đáp: “Con ở đây rất tốt, không muốn về, sợ ở nhà lại bị mấy kẻ tầm thường
ức hiếp.”
Thái độ lạnh nhạt ấy khiến Trần Tuấn tức giận: “Con nói gì kỳ vậy, ai dám ức
hiếp con chứ? Chỉ là em con không hiểu chuyện, lời lẽ có hơi nặng, con lại giận
dỗi không chịu về, đúng là ngang bướng.”
“Em gái nào? Mẹ con chỉ sinh ra mỗi mình con, trên gia phả nhà họ Trần cũng
chỉ ghi có mỗi Trần Mộc Miên là cháu gái thôi.”
“Con!!” Trần Tuấn nghe vậy thì càng thêm bực, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến hôn sự với nhà họ Đàm, ông ta lại không nỡ. Nghĩ ngợi một
lúc, ông ta đành hạ giọng: “Em con có lỗi, về nhà cha sẽ bắt nó xin lỗi. Con là
chị phải bao dung một chút.”
Trần Mộc Miên nghe mà thấy không khác gì hai người nói tiếng khác nhau. Đến
lúc này mà ông ta vẫn bênh vực con của bà bé, trong lòng cô dâng lên cảm giác
chua xót và ghê tởm, rồi quay người bỏ đi.
Quản gia nào dám để cô đi, lão ta vội vàng cản lại: “Cô cả, có chuyện gì cũng
nên nói rõ ràng, ông chủ đã đích thân tới đây, cô đừng giận nữa.”
Trần Mộc Miên không đáp nhưng cũng không bước đi.
Trần Tuấn xuống xe, cố nhẫn nhịn nói: “Thôi được, con nói xem, rốt cuộc muốn
gì mới chịu về?”
Trần Mộc Miên cười lạnh: “Cha đuổi dì Hàn với con nhỏ kia ra khỏi nhà, con
không muốn sống chung với những kẻ hạ tiện như vậy, mất thể diện lắm.”
Sắc mặt Trần Tuấn tối lại: “Cái gì mà hạ tiện? Con không thể nói chuyện tử tế
được à? Dì con đã có mang, trong bụng là em trai con đấy. Đuổi người ta đi,
bên ngoài họ sẽ nói con thế nào?”
“Bà ta có thai rồi sao?” Trần Mộc Miên ngạc nhiên.
Đàm Thuần Chi chẳng hề nói với cô chuyện này. Trong lòng cô thấy phiền
muộn. Bà ta có thai rồi, cô vốn tính sẽ khiến bà ta phải vào tù trả giá cho tội lỗi
của mình, giờ lại như thế, cô biết phải làm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.