Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Trần Mộc Miên nghĩ mình phải nhẫn nhịn, nhưng nhớ tới những lần dì Hàn tìm
cách sỉ nhục, thậm chí muốn hại chết mình, thì chút lòng từ bi cũng tan biến hết.
Cô hất tay ra, cười lạnh: “Cái tát này là cho bà, cũng là cho con gái bà. Nếu bà
dám đánh tôi, tôi sẽ khiến đứa con bà mang trong bụng không bao giờ được
sinh ra. Bà có muốn thử không?”
Dì Hàn vội vàng ôm bụng. Bà ta cậy mình đang mang thai, cho rằng cả tương
lai sung sướng của mình nằm ở đứa bé này, nên phải bảo vệ cho bằng được.
Bà ta lườm Trần Mộc Miên, rồi tức tối buông lời độc địa: “Đừng tưởng gả vào
nhà giàu là muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, thiếu gia nhà họ Đàm là kẻ
sắp chết, vội vã cưới cô chỉ để “xung hỉ”. Gả qua đó, cô cũng chỉ là một quả
phụ mà thôi. Đám di thần triều trước ấy chỉ để cô thờ chồng cả đời. Đồ con
hoang, ngày tháng tốt đẹp của cô sắp hết rồi.”
Chửi xong, dì Hàn giận dữ bỏ đi. Lúc ngang qua người hầu, bà ta còn trợn mắt
trừng trừng khiến cô hầu sợ hãi cúi đầu không dám nói gì.
Người hầu vào trong, đặt trà xuống rồi hỏi nhỏ: “Thưa cô, có cần con đi gọi ông
không?”
Trần Mộc Miên nghe thế đáp: “Gọi cha tôi lên đây. Nếu không, tôi không lấy
chồng nữa đâu, để Trần San Na lấy thay tôi đi.”
Cô hầu không dám chống lệnh, để trà lại rồi vội vã đi báo tin.
Trần Tuấn đang mải mê xem danh sách lễ vật đính hôn mà nhà họ Đàm gửi
sang, nghe vậy thì cũng không thấy phiền hà gì.
Ông ta bước lên lầu, đẩy cửa bước vào, thấy Trần Mộc Miên đang đứng bên cửa
sổ. Ánh chiều tà chiếu rọi lên khuôn mặt cô, khiến Trần Tuấn thoáng ngỡ ngàng
nhớ về vợ cả.
Ông ta đã gần như quên mất vợ mình trông thế nào. Người phụ nữ đó từ ngày
bước chân vào nhà đã không hề được lòng ông ta.
Tính tình cứng nhắc, thiếu hẳn sự mềm mại nữ tính, nhìn là thấy chán ghét.
Trần Mộc Miên nghe tiếng động, quay lại nhìn Trần Tuấn. Trước đây nghe bà
nội kể, luôn là những lời ca tụng về cha, cô từng mường tượng cha mình là một
người anh tuấn, tài hoa. Chỉ là cô không hiểu tại sao mỗi lần mẹ cô nhắc tới cha,
luôn có một nụ cười mang nhiều hàm ý phức tạp.
Giờ thì cô hiểu rồi.
Những lời khen ngợi của bà nội chỉ là dối trá. Bà chỉ muốn giữ cho cô một giấc
mộng đẹp về cha, để cô khỏi thất vọng về người cha ruột của mình.
Nhưng những ngày qua, Trần Mộc Miên đã cảm nhận rõ, người đàn ông trước
mặt, thậm chí còn không bằng một kẻ xa lạ. Ít ra, người lạ không khiến cô phải
ghê tởm.
Người đàn ông này là máu mủ duy nhất của cô. Nhưng dù nhìn thế nào, ông ta
cũng chỉ là một kẻ trung niên hèn hạ. Dù mặc âu phục đắt tiền, chỉn chu tới đâu,
vẫn không giấu nổi sự ích kỷ, lạnh lùng tận sâu trong con người.
Biết rõ cô sẽ ra sao nếu gả vào nhà họ Đàm, nhưng vẫn ép cô phải lấy chồng.
Một người như thế, không xứng đáng làm cha cô.
Nếu đối xử tệ bạc với tất cả mọi người như nhau thì cô còn đỡ buồn, nhưng
nhìn cách ông ta cưng chiều Trần San Na, cô chỉ thấy chán nản.
Nghĩ tới đây, Trần Mộc Miên càng thêm lạnh lùng: “Cha thật sự định gả con đi
để xung hỉ sao?”
Trần Tuấn biết không thể giấu, đành thẳng thắn: “Cha cũng chỉ muốn tốt cho
con.”
“Tốt cho con? Sao cha không lo tốt cho Trần San Na, con gái cưng của cha ấy?
Sao cha không lo tốt cho dì Hàn vợ yêu quý của cha ấy? Sao không gả bọn họ
đi đi?”
Lời nói của Trần Mộc Miên như những mũi dao đầy gai, không chút khoan
nhượng.
Những gì Trần Tuấn chuẩn bị nói, nào là tình cha con, nào là tình cảm yêu
thương, đều bị lời lẽ sắc bén của cô xé tan tành. Ông ta thấy mình như bị lột
trần trước mặt người khác, không thể giấu được gì nữa.
Không còn gì để giả bộ, ông ta nói thẳng: “Đúng vậy, cha không còn cách nào
khác. Nhà mình đang gặp khó khăn, chỉ khi con gả cho nhà họ Đàm, mới cứu
được công ty của chúng ta.”
- -
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.