Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Trần Mộc Miên là người phụ nữ truyền thống trong chuyện vợ chồng, ý nghĩ
phản bội chồng là điều không thể nghĩ tới. Cô vội đưa tay bịt miệng Đàm Thuần
Chi, ngăn anh nói mấy lời xằng bậy, nhưng anh đã nhanh tay khóa chặt đôi tay
cô, không để cô động đậy.
Đàm Thuần Chi dường như rất thích trò chơi này, vừa nhào nặn bộ ngực của cô,
vừa luồn tay xuống chạm vào nơi nhạy cảm.
Vì căng thẳng nêm vùng kín của Trần Mộc Miên càng khít lại. Đàm Thuần Chi
đưa một ngón tay vào, thấy cô co rút mạnh, anh ngẩng đầu lên nở nụ cười
quyến rũ: “Vợ à, nằm bên cạnh chồng mà lại vui vẻ với người khác, có thích
không?”
Trần Mộc Miên hít một hơi lạnh, đột nhiên thấy một cái bóng lấp ló ngoài cửa
sổ. Cô sợ hãi liếc mắt ra hiệu cho Đàm Thuần Chi.
Anh nhìn theo, rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Đó là người của bà Đàm phái
tới, muốn xem con trai bà ta có thể hoàn thành việc động phòng hay không. Cô
bé à, đêm nay anh sẽ giúp bà ta một tay, để bà ta thấy rõ cảnh tượng này.”
Trước khi Trần Mộc Miên kịp phản ứng, tay của Đàm Thuần Chi đã thâm nhập
sâu hơn, khiến cô không kìm được mà hét lên. Cô thậm chí còn thấy cái bóng
ngoài cửa sổ run lên vài cái, như thể còn kích động hơn cô.
Vùng kín của Trần Mộc Miên khít chặt, khiến dục vọng của Đàm Thuần Chi
càng dâng cao.
Cái thân thể ấy, vừa gợi cảm vừa khêu gợi, làm anh không thể nào kiềm chế
được. Trần Mộc Miên nhìn anh, run rẩy nhưng lại không thể chống cự. Trận
cuồng loạn này kéo dài mãi mãi, trong bóng tối đầy dục vọng và sự chiếm đoạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.