Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Đó là một cô gái trẻ kiêu kỳ, vóc dáng cao ráo, mặc chiếc váy xanh kiểu Tây để
lộ cánh tay trắng nõn. Cổ cô ta đeo một chuỗi ngọc trai lớn, trên đầu đội chiếc
mũ ren thêu.
Trần Mộc Miên phải ngước nhìn cô ta, nhận ra rằng cô gái này quả thật rất đẹp,
đẹp rực rỡ.
“Tôi hỏi cô đấy, có phải cô đã mua chiếc váy trong tủ kính không?” Giọng cô
gái có vẻ bực tức, hằn học.
Trần Mộc Miên hơi ngớ ra, vì Đàm Thuần Chi đã mua cho cô rất nhiều váy, có
vài chiếc cô còn chưa kịp nhìn rõ. Cô thực sự không biết cô gái này đang nói
đến chiếc váy nào.
Đàm Thuần Chi thản nhiên trả lời: “Phải, chúng tôi mua rồi. Cô có chuyện gì
không?”
Cô gái liếc mắt nhìn anh, trong mắt thoáng vẻ khinh miệt: “Nè gã trai bao, tôi
đã để mắt đến chiếc váy đó từ lâu rồi. Các người giao lại cho tôi, tôi sẽ trả các
ngươi gấp đôi.”
Lại thêm một người nữa gọi Đàm Thuần Chi là trai bao, nhưng anh không bận
tâm, còn Trần Mộc Miên thì không vui: “Cô gái, nếu muốn ăn xin thì ra ngoài
đứng, khối người tốt bụng sẽ cho.”
Nghe xong câu đó, ai nấy đều hít vào một hơi kinh ngạc.
“Cô có biết tôi là ai không? Đồ nhà quê, dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi
thấy cô không muốn sống nữa rồi!” Cô gái tức giận chỉ thẳng mặt Trần Mộc
Miên, lớn tiếng quát.
Trần Mộc Miên đã thấy cả quỷ, thì còn gì mà phải sợ. “Thế cô có biết tôi là ai
không? Nếu không xin lỗi chồng tôi, cô có tin tôi khiến cả nhà cô gặp họa
không!”
Nghe vậy, khóe miệng Đàm Thuần Chi khẽ nhếch lên, dường như anh thấy lại
hình ảnh cô đứng chắn trước mặt mình, bảo vệ anh không chút sợ hãi.
Cô gái nghe vậy, giận đến phát điên: “Cô dám đối đầu với nhà họ Lưu, có tin tôi
sẽ bảo cha tôi chặt đầu hai người ngay bây giờ không?”
Trần Mộc Miên cười khẩy: “Khua môi múa mép, thử nhìn cái trán đen kịt của
cô xem, vận xui ngập tràn, sắp gặp họa lớn đến nơi rồi. Nếu tôi là cô, tôi sẽ tìm
chỗ mà tránh nạn, kẻo đến lúc chết còn chẳng biết vì sao.”
Từ nhỏ đến giờ, cô gái chưa từng thấy ai ngạo mạn hơn mình, vậy mà một con
nhà quê này dám nguyền rủa mình như vậy. Làm sao cô ta có thể nhịn được.
Giận quá mất khôn, cô ta cầm ngay bình hoa bên cạnh ném về phía Trần Mộc
Miên. Ai cũng nghĩ rằng cô sẽ bị thương, nhưng không ngờ Đàm Thuần Chi lại
dễ dàng đón lấy bình hoa.
Cảnh tượng đó khiến tất cả đều sững sờ.
Quản lý không khỏi thán phục: “Thật là một thân thủ đáng nể!” Rồi vội vàng
tiến đến can ngăn: “Cô Lưu, xin cô bớt giận, chiếc váy đó sẽ sớm về hàng. Khi
đó chúng tôi sẽ mang đến tận nhà cho cô.”
“Không được! Ta chỉ muốn chiếc váy này thôi. Nếu các người không giao ra,
hôm nay không ai được phép rời khỏi đây!” Nói rồi, cô ta gọi một tiếng ra
ngoài.
Trần Mộc Miên thấy mười mấy người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng bao
vây lấy họ.
Quản lý lo sợ đến mất hồn, nhưng không dám để xảy ra chuyện. Ông ta quay
sang năn nỉ Trần Mộc Miên: “Thưa cô, đây là tiểu thư nhà họ Lưu, cành vàng lá
ngọc của ông trùm Thanh Bang. Ở Thượng Hải này, không ai dám động đến cô
ấy. Mong cô nhường cô ấy chiếc váy, bằng không cô ấy sẽ giết người thật đấy.”
“Chỉ có thể giết thân, chứ không thể nhục! Đòi váy thì đòi, dựa vào đâu mà chê
chồng tôi là trai bao. Nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không xin lỗi, thì ai gặp
họa chưa biết được đâu!” Trần Mộc Miên căm ghét khi người khác xúc phạm
Đàm Thuần Chi.
Dù biết anh đẹp trai thật, lại còn phóng túng vô độ, nhưng đó là chồng cô, ai
cho phép người khác sỉ nhục anh chứ?
Lưu Tuyết Kỳ hừ lạnh: “Đồ nhà quê, tôi nói hắn là trai bao đấy! Trai bao! Trai
bao! Làm gì được tôi nào? Nếu có gan thì đánh tôi đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.