Tiếng Ngọt

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mạch và Trâu Tinh Thần cùng nhau lau sạch sơn trên tường. Tô Mạch cầm thùng dung môi pha sơn lên nhìn: “Còn một chút, lần tới vẫn dùng được.”

Trâu Tinh Thần lấy cái thùng Tô Mạch cầm và cả giẻ lau của hai người, ném hết chúng vào thùng rác ven đường.

Tô Mạch thò đầu nhìn vào thùng rác: “Lần sau vẫn còn dùng được mà, sao lại vứt đi? Đồ phá của.”

Trâu Tinh Thần xoay người đi về phía cửa nhà: “Sau này không còn dùng tới nữa.”

Tô Mạch theo sau: “Là sao?”

Hai người vào trong nhà, Trâu Tinh Thần nói: “Cảm ơn quà sinh nhật em tặng, là món quà sinh nhật tuyệt nhất anh nhận được từ bé tới giờ.”

Tô Mạch ngửa đầu lên nhìn: “Anh xem rồi à?”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Mai anh ra ngoài một chuyến, em ở nhà một mình nhé.”

Tô Mạch cười: “Thế anh đã nghĩ ra nên cảm ơn em thế nào chưa?”

Trâu Tinh Thần đi lên tầng hai: “Em muốn thế nào?”

Tô Mạch đi theo sau, ôm eo Trâu Tinh Thần ở cửa phòng, dán mặt lên lưng anh: “Anh tha thứ cho em đi, em không lợi dụng tình cảm của anh nữa, chúng ta làm lành nhé được không?”

Trâu Tinh Thần xoay người lại: “Cùng lắm thì đồng ý cho em theo đuổi anh, về chuyện có tha thứ, có làm lành hay không thì phải xem biểu hiện của em.”

Tô Mạch áp tới ôm cổ Trâu Tinh Thần, ngửa mặt lên định hôn anh, anh nghiêng mặt đi, cô hôn hụt.

“Không phải anh nói phải xem biểu hiện của em sao? Sao còn trốn?”

Trâu Tinh Thần kéo Tô Mạch ra khỏi cổ mình, lẩm bẩm: “Ai nói là biểu hiện kiểu này.”

Nói rồi mở cửa đi vào phòng, đang định đóng cửa lại thì Tô Mạch luồn qua dưới cánh tay anh chui vào phòng.

Cô trèo lên giường Trâu Tinh Thần, đá dép đi trên chân xuống đất, xoay lại nhìn anh: “Biểu hiện mặt này của em cũng được lắm.”

Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Muốn một bước lên mây à? Không có cửa đó đâu.”

“Em phải kiên nhẫn theo đuổi anh, cố gắng hết mức thể hiện tình yêu của mình ra ngoài.”

Tô Mạch kéo khóa kéo sau lưng váy: “Đang thể hiện này.”

Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi, giọng hơi khàn: “Không phải thể hiện kiểu này.”

Tô Mạch ngồi quỳ trên giường, dùng cặp mắt ngây thơ vô tội nhìn anh: “Thế là thể hiện kiểu gì?”

Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái, gắng nhẫn nại hết sức: “Tự lên mạng tra đi, xem theo đuổi đàn ông thì làm thế nào.”

Tô Mạch xuống khỏi giường, xỏ dép vào: “Điện thoại của em để ở sô pha dưới nhà, anh chờ em một chút, em đi tra ngay.” Nói rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.

Trâu Tinh Thần đóng cửa, khóa trái lại.

Một lát sau, Tô Mạch lên gõ cửa.

Trâu Tinh Thần ở trong phòng nói với ra: “Đừng gõ nữa, ngủ rồi.”

Tô Mạch đứng trước cửa: “Em chỉ hỏi anh một chuyện thôi.”

Trâu Tinh Thần: “Để mai rồi nói.”

Tô Mạch: “Chuyện này rất quan trọng.”

Trâu Tinh Thần mở cửa, nhìn cô từ trên cao xuống: “Chuyện gì?”

Tô Mạch hơi do dự: “Anh, anh với Trịnh Kinh Kinh, hai người đã ngủ chưa?”

Trâu Tinh Thần tựa vào cạnh cửa, nhìn cô gái trước mặt đầy hứng thú: “Em thấy sao? Ngủ thì sao mà không ngủ thì sao?”

Tô Mạch ngẩng đầu lên nhìn: “Em thấy là hai người chưa ngủ.”

Trâu Tinh Thần: “Thế em còn hỏi.” Nói rồi đóng cửa lại.

Tô Mạch trở về phòng của mình. Hiện thực và dự tính của cô không được giống nhau cho lắm. Cô tưởng rằng anh xem video xong sẽ lao tới ôm chặt cô rồi cảm động nói: “Mạt Lị, em là cứu tinh của anh!”

Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm. Anh chịu xuống nước đồng ý để cô theo đuổi anh cũng là một kết quả không tồi.

Nhận được sự đồng ý của anh, ít nhất có thể nói lên rằng anh không ghét cô, vậy thì cô có thể mạnh dạn hơn, không cần quá rụt rè nữa.

Hôm sau, lúc Tô Mạch rời giường, Trâu Tinh Thần đã đi ra ngoài.

Lúc ấy mới bảy giờ ba mươi.

Anh thường xuyên thức đêm, cuối tuần không ngủ tới mười giờ là chưa thể dậy được.

Trâu Tinh Thần mua một bó hoa ở cửa hàng hoa gần biệt thự, bắt xe đi công viên nghĩa trang.

Anh đặt bó hoa bách hợp trước bia mộ Chu Thấm Nhã.

Anh đứng yên trước ngôi mộ một lúc lâu nhưng không nói câu nào.

Hai tiếng đồng hồ sau, Trâu Tinh Thần xuất hiện ở một bệnh viện tư của thành phố Tây Quỳnh. Ông ngoại của Chu Thấm Nhã, cũng chính là cha của Lý Thư Tình, ông Lý Kiến Nghiệp đang nằm trong bệnh viện này.

Trước khi Chu Thấm Nhã mất, mỗi lần ông tới nhà họ Chu đều thích chơi cờ với Trâu Tinh Thần.

Về sau, Trâu Tinh Thần chưa từng gặp lại ông.

Địa chỉ này Trâu Tinh Thần phải hỏi xin từ chỗ Chu Thụ Bân.

Trâu Tinh Thần gõ cửa vào phòng.

Lý Kiến Nghiệp thấy Trâu Tinh Thần vào, giật mình một chút rồi mới nhớ ra là ai, ông thoải mái nói: “Cháu tới rồi.”

Trâu Tinh Thần tới trước giường bệnh: “Phải tới thăm ông từ lâu rồi mới phải.”

Lý Kiến Nghiệp là một cụ ông hiểu lý lẽ, năm đó ông đã từng trách Trâu Tinh Thần, nếu không phải vì cậu ta từ chối, đứa cháu gái ngoại duy nhất của ông đã không tự sát. Sau này dần dà ông cũng nghĩ thông, căn bản không thể nói là Trâu Tinh Thần sai.

Vậy nhưng, tóm lại thì Chu Thấm Nhã cũng đã chết vì Trâu Tinh Thần.

Lý Thư Tình vì vậy phải chịu cú sốc lớn, trạng thái tinh thần trở nên bất ổn.

Lý Kiến Nghiệp từng nhiều lần muốn dẫn Lý Thư Tình rời khỏi thành phố Tây Quỳnh thương tâm này nhưng Lý Thư Tình không chịu, nhất quyết phải phá rối cuộc sống của Trâu Tinh Thần.

Trâu Tinh Thần đưa video Tô Mạch tình cờ quay được cho Lý Kiến Nghiệp xem.

Dường như là lưu luyến bóng dáng đứa cháu gái, ông cụ ngồi xem rất lâu, cuối cùng chùi chùi nước mắt.

Thực ra lúc đó họ đều biết, với tính cách của Chu Thấm Nhã thì không có vẻ giống một người vì thất vọng trong chuyện tình cảm mà tìm tới cái chết.

“Bao năm qua, Thư Tình luôn chìm trong nỗi đau mất con gái, chưa thoát ra được. Nó càng ngày càng cực đoan hơn, còn tiếp tục thế này, nó sẽ điên mất.”

“Chờ sức khỏe ông khá lên, ông sẽ dẫn nó sang Mỹ trị liệu tâm lý.”

Cuối cùng Lý Kiến Nghiệp vẫn không nói xin lỗi với Trâu Tinh Thần nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là Trâu Tinh Thần không còn phải gánh cái quá khứ nặng nề làm người ta không thở nổi này nữa.

Trâu Tinh Thần rời khỏi bệnh viện. Ánh mặt trời ngoài trời chói mắt, hắt lên bóng cây loang lổ. Anh như lại về với thời niên thiếu.

Sáng sớm vừa đánh răng vừa hát vừa soi gương rồi đạp xe đạp chở em gái đến trường.

Anh ngẩng đầu, ánh mặt trời trắng xóa.

Dường như anh lại nhìn thấy cô bé hiền lành mặc váy trắng cầm bài kiểm tra bị điểm kém cúi đầu nghe Chu Thụ Bân dạy dỗ, vụng trộm nghiêng đầu nhìn anh, nhoẻn cười tinh nghịch.

Cô quấn lấy bà nội, giọng rất êm tai: “Bà ơi, anh không có bà nội, bà phải tốt với anh thêm một chút nhé.”

Anh vẫn luôn coi cô như em gái ruột, luôn luôn như vậy.

Lúc Trâu Tinh Thần về tới nhà thì trời đã chiều. Tô Mạch đang ngồi vẽ trên sô pha, để laptop trên bàn trà, tay ôm bảng vẽ.

Vì ghế sô pha với bàn trà cao gần ngang nhau nên cô ngồi làm cực kỳ mệt.

Trâu Tinh Thần đi tới: “Để bảo người ta thêm cho em một bộ bàn làm việc ghế dựa.”

Tô Mạch ngẩng đầu lên: “Giai cấp tư sản bọn anh từ lúc nào lại lương thiện thế?”

Trâu Tinh Thần: “Không cần thì thôi.”

Tô Mạch bỏ bảng vẽ xuống, đứng dậy: “Cần, cần, cần, tất nhiên là cần.”

Cô mềm giọng, chan chứa tình cảm nhìn Trâu Tinh Thần: “Cả ngày hôm nay anh đi đâu vậy? Em nhớ anh muốn chết.”

Trâu Tinh Thần cạn lời nhìn cô: “Cách theo đuổi người khác của em thế này hơi thiếu chiều sâu, trình độ diễn xuất hời hợt.”

Tô Mạch liếc xem giờ: “Sắp tới giờ cơm tối rồi, anh muốn ăn gì?”

Trâu Tinh Thần: “Ngoại trừ mì tôm, mì dương xuân, mì trứng cà chua, em còn biết nấu gì nữa?”

“Để anh nấu cho.”

*mì dương xuân (阳春面): mì suông chan nước thêm nước tương, hành lá; mì trứng cà chua (番茄鸡蛋面): bác trứng, thêm cà chua vào xào rồi thêm nước, gia vị, cho mì đã trụng vào. Đều là những loại mì đơn giản nhất.

mì dương xuân

mì trứng cà chua

Tô Mạch mỏi mắt ngóng trông, thậm chí bụng đói sôi lên vẫn không nỡ lấy đồ ăn vặt lấp tạm.

Tối hôm đó họ ăn bánh trôi.

Bánh trôi mùi hoa mạt lị.

Loại mà ở siêu thị cũng không có bán.

Tô Mạch ngồi trước bàn ăn, cúi xuống hít hà: “Em thèm món này mãi, thèm lâu lắm rồi, cứ tưởng là cả đời này cũng không được ăn nữa.”

Trâu Tinh Thần: “Đừng ra vẻ khổ sở nữa, mau ăn đi, để nhão mất.”

Thế là Tô Mạch vui vẻ ngồi ăn bánh trôi.

Trâu Tinh Thần rửa bát, không dùng máy rửa bát, rửa bằng tay.

Tô Mạch đứng bên Trâu Tinh Thần: “Nghĩ gì mà tự dưng chủ động làm việc nhà thế?”

Trâu Tinh Thần ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa sổ nhá nhem tối: “Đây không gọi là làm việc nhà, đây gọi là nồng nàn yêu cuộc sống.”

Vòi nước xối nước lên chiếc bát sứ trắng Tô Mạch mới mua sáu đồng một chiếc, bọt xà phòng nổi lên, phản quang đủ mọi màu sắc dưới ánh đèn, trông thật đẹp.

Tô Mạch cười: “Một khi quý ngài đã nồng nàn yêu cuộc sống như thế thì lát nữa tự thay luôn ga giường đi.”

Trâu Tinh Thần: “Anh là người có người giúp việc, xin em hãy luôn ghi nhớ điều này.”

Tuy anh nói vậy nhưng vẫn thay ga giường giúp Tô Mạch một tay.

Tô Mạch bỏ ga giường bẩn vào máy giặt, đi lên tầng nói: “Em có một kiến nghị rất bảo vệ môi trường, rất tiết kiệm tiền, không biết có thể thực hiện được không.”

“Anh xem đó, ga giường của anh phải thay, của em cũng phải thay, thay tới thay lui, giặt này giặt kia, thật lãng phí tài nguyên nước. Không bằng chúng ta dùng chung một bộ đi.”

Trâu Tinh Thần ngước nhìn: “Dùng chung thế nào?”

Tô Mạch ngồi xuống mép giường của Trâu Tinh Thần, ngửa mặt lên nhìn anh: “Hai người cùng chung một giường.”

Trâu Tinh Thần tựa vào cạnh bàn, nhoẻn miệng cười, vẫn câu nói cũ: “Em tưởng hay lắm.”

Lần thứ n bị từ chối, Tô Mạch xuống giường, chuẩn bị lăn về phòng mình ngủ.

Trâu Tinh Thần gọi cô lại: “Lại đây.”

Tô Mạch xoay người, như thể quyết sống chết bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân: “Anh bảo em lại là em lại à?”

Hắn ngước mắt: “Có lại không?”

Tô Mạch: “Lại. Lại đây.”

Cô đi tới chỗ anh, được anh kéo vào lòng.

Cô không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, sợ cựa người làm anh giật mình, anh sẽ không ôm cô nữa.

Anh im lặng một lúc thật lâu, chỉ ôm chặt lấy cô, cuối cùng mới nói: “Cám ơn em, Mạt Lị.”

Sau một thời gian dài, anh lại một lần nữa gọi cái tên này của cô.

Tô Mạch cọ cọ trong lòng Trâu Tinh Thần: “Anh muốn cảm ơn thật thì làm bạn trai của em đi.”

Trâu Tinh Thần buông Tô Mạch ra: “Chờ em cai hẳn thuốc rồi nói sau.” Nói rồi nhốt cô ở ngoài cửa.

Tô Mạch cào cào bên ngoài cửa: “Được, người được theo đuổi thì to rồi.”

Lại mạnh miệng một câu: “Tốt nhất là đừng để rơi vào tay em, không là anh xong đời!”

Tác giả có chuyện muốn nói: tôi thấy hơi ngòn ngọt, mọi người cũng thấy ngọt chứ? Ngọt nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.