Tiếng Ngọt

Chương 53



Trâu Tinh Thần định ngày chính thức phát hành game vào ngày ba mươi tháng Ba, đúng ngày sinh nhật của Tô Mạch.

Chỉ còn hơn nửa tháng nữa.

Cùng với đó, các biện pháp quảng bá cũng được tiến hành gấp rút.

Công ty khoa kỹ Tinh Thần không có tài lực hùng hậu như Khoa kỹ Bắc Đồ, toàn bộ tiền của họ do giám đốc tài chính Chu Bắc lên kế hoạch chi tiêu.

Về mặt cường độ truyền thông thì thua xa Khoa kỹ Bắc Đồ.

Trâu Tinh Thần dường như không hề nôn nóng một chút nào, vẫn dựa theo kế hoạch của mình, bình tĩnh triển khai.

Vụ tranh chấp giữa Tô Mạch và Tiêu Như tình cờ trở nên to chuyện hơn. Nguyên nhân là do Tô Mạch than thở trên weibo, Trịnh Kỳ Lân tiện tay share lại, cộng thêm Trịnh Kinh Kinh, hai người này đều là blogger có trên triệu người hâm mộ.

Đối tượng tiếp theo bị lên sóng chính là công ty đã chọn dùng tranh của Tiêu Như, Khoa kỹ Bắc Đồ, vô tình tăng thêm sức nóng cho công ty này.

Cố Bắc Đồ không lấy gì làm vui vẻ trước chuyện này. Một khi Tiêu Như thua kiện, bị gắn nhãn ăn cắp hay sao chép thì bên bị tổn thất nặng nhất chắc chắn cũng chính là Khoa kỹ Bắc Đồ.

Cố Bắc Đồ hẹn Tô Mạch ra ngoài gặp. Tô Mạch không đồng ý, cô bận làm quảng cáo cho game, bận thưa kiện, bận hưởng thụ cuộc sống về đêm, không rảnh gặp người mình không muốn gặp.

Hôm mở phiên tòa, Tô Mạch không cho Trâu Tinh Thần đi cùng, mình cô đi với luật sư.

Trâu Tinh Thần cùng với các lập trình viên của Khoa kỹ Tinh Thần test game lần cuối.

Lúc ăn trưa, Triệu Thù hỏi: “Thần thú, ông thấy vụ kiện có thắng được không?”

Trịnh Kỳ Lân là người trong giới, anh ta thẳng thắn thật thà nói: “Hiếm. Trước đây chưa phải chưa có vụ tương tự, gần như mười vụ thì chín vụ thua kiện.”

Triệu Thù rất lạc quan: “Thế chẳng phải là vẫn còn một vụ thắng đó sao.”

Anh ta quay qua nhìn Trâu Tinh Thần, người kia đang cầm báo đọc, chẳng hề lo lắng.

Bọn Triệu Thù đều biết chuyện ghẻ ngày trước của Tiêu Như, vì nó mà Khoa kỹ Tinh Thần bị tổn thất mất mấy chục triệu tiền đầu tư.

Trâu Tinh Thần liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Lát nữa tôi đi đón.”

Triệu Thù gật đầu: “Đón về là biết ngay kết quả.”

Chu Bắc: “Nếu lần này tà mà thắng chính thì tôi tự sát cho xong, thời thế thế này không thể sống được nữa.”

Trịnh Kỳ Lân vỗ vai Chu Bắc: “Trên đời còn nhiều chuyện bất công lắm, kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cũng nhiều. Nghĩ thoáng lên.”

Triệu Thù bồi thêm: “Lưới luật pháp tuy thưa mà khó lọt, không phải không bị trừng trị, chẳng qua là chưa tới lúc mà thôi.”

Giờ làm việc buổi chiều, đám người phân tâm chuyện thưa kiện của Tô Mạch nên làm việc không được chuyên tâm.

Vị sếp soi mói Trâu Tinh Thần cũng được hôm phá lệ không thấy chửi người.

Anh nhốt mình trong phòng hút thuốc.

Giữa đám khói thuốc, anh như thấy lại tình cảnh của đêm đó.

Anh lái xe tới dưới công ty của Tô Mạch, Tiêu Như đi từ trong tòa nhà ra, đèn trang trí trên lùm cây ven đường hắt tới làm khuôn mặt cô ta trông như ma quỷ.

Tới khi anh lao lên tới văn phòng thì thấy Tô Mạch bị dây lưng trói chặt ở ghế. Lúc đó cô không khóc, ánh mắt gan góc. Vừa nhìn thấy anh, liền khóc.

Bọn họ không có chứng cớ, để Tiêu Như và Lý Quảng Toàn thoát được, sau đó là tới lễ đính hôn, sau đó nữa là đào hôn và tái hợp.

Giờ mới có thì giờ quay lại trừng trị bọn cặn bã.

Hút hết điếu thuốc, Trâu Tinh Thần liếc nhìn điện thoại, đứng dậy cầm áo khoác vắt ở lưng ghế đi ra ngoài.

Anh lái chiếc Volkswagen rách của Triệu Thù chạy vào bãi đậu xe gần tòa án.

Lúc xuống xe, trông thấy Cố Bắc Đồ bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce màu đen.

Trâu Tinh Thần hừ một tiếng, không ngầu bằng chiếc Bentley bản số lượng giới hạn của anh.

Dù rằng đã bị anh bán.

Cố Bắc Đồ chủ động chào Trâu Tinh Thần: “Đàn anh.”

Thời đại học của Cố Bắc Đồ luôn khuất dưới cái bóng của Trâu Tinh Thần. Trâu Tinh Thần như một ngọn núi lớn khó lòng vượt qua nổi. Hễ là cuộc thi tin học có sự xuất hiện của Trâu Tinh Thần thì không có chỗ cho những người khác thể hiện.

Tới hôm nay, Cố Bắc Đồ mang theo game của mình muốn quyết một trận tử chiến với kẻ thù cũ.

Trâu Tinh Thần bước chậm lại, ừ một tiếng.

Cố Bắc Đồ đi theo: “Nghe nói game của anh sắp phát hành.”

Trâu Tinh Thần gật đầu, không nói thêm gì.

Mãi tới tận cửa tòa án, hai người đứng dưới tán cây, Trâu Tinh Thần mới quay qua hỏi: “Cậu đợi Tiêu Như à?”

Cố Bắc Đồ: “Không. Tôi đang đợi kết quả phán quyết.”

Trâu Tinh Thần mỉm cười: “Chờ phán quyết mà cần tới tận đây à?”

Cố Bắc Đồ bị nhìn thấu tâm tư, cũng không giấu nữa: “Tôi có lời muốn nói với Tô Mạch.”

Trâu Tinh Thần nhìn đối phương với vẻ bất thiện: “Cậu có gì phải nói với bạn gái tôi?”

Cố Bắc Đồ ngẩng đầu liếc nhìn cửa tòa án: “Mấy bữa gần đây tôi mới tra rõ những chuyện Tiêu Như từng làm với cô ấy, nếu biết sớm thì tôi đã không dùng tranh của Tiêu Như.”

Trâu Tinh Thần cười khẩy: “Cho dù cậu giải thích rõ ràng rồi thì sao?”

“Tổn thương và lừa dối cậu với Tiền Viện từng gây cho cô ấy cậu quên hết rồi sao?”

Cố Bắc Đồ: “Tôi chưa từng lừa dối cô ấy. Lúc ban đầu là vì thua cược nên tôi mới theo đuổi cô ấy nhưng về sau tôi đã thực sự thích cô ấy. Nếu không phải mẹ tôi nhúng tay…”

Anh ta còn chưa nói hết lời, nắm đấm của Trâu Tinh Thần đã vung tới như một cơn gió xoáy, mạnh mẽ, dứt khoát, không nương tay, bình tĩnh, lạnh lùng như một mũi tên băng.

Cố Bắc Đồ lảo đảo, phải chống vào thân cây mới không ngã. Anh ta sờ thử khóe môi, ngón tay dính một vệt máu.

Cố Bắc Đồ đứng yên tại chỗ nhìn Trâu Tinh Thần: “Tôi chấp nhận một đấm này, là do tôi lừa tình cảm của người ta khi trước. Nhưng, vậy không có nghĩa là tôi nhận thua.”

“Tôi sẽ thắng anh. Sức nóng của “Phiêu miểu chi lộ” thua xa “Mộng cảnh chi uyên”. Các anh đã thua ngay từ bước đầu tiên rồi, càng về sau khoảng cách sẽ càng ngày càng nới rộng thêm.”

Trâu Tinh Thần cười một tiếng như thể nghe thấy một chuyện gì đó rất nực cười: “Cố Bắc Đồ, cậu cũng là người trong nghề, ở trong giới này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không biết phát triển game luôn luôn phải nói chuyện bằng thực lực à? So cái trò của giới giải trí đó làm cái quái gì.”

Cố Bắc Đồ: “Khi thực lực ngang nhau, chẳng lẽ không phải là phải nói chuyện với nhau bằng độ hot hay sao.”

Trâu Tinh Thần cười một tiếng: “Thực lực ngang nhau, cậu so với tôi hả?”

Cửa lớn của tòa án mở, Tô Mạch và luật sư đi ra, đi đằng sau là Tiêu Như và luật sư của cô ta.

Trâu Tinh Thần chỉnh lại cổ tay áo, đi về phía cửa lớn.

Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần tới, mỉm cười với anh.

Anh hiểu, cô thắng rồi.

Tiêu Như đi lên trước mặt Tô Mạch, run giọng hỏi: “Cô kiểu gì cũng nhất định phải làm tuyệt tình như vậy à?”

Tô Mạch nhìn Tiêu Như một cái: “Chẳng lẽ không phải là tự cô muốn chết à.”

Trâu Tinh Thần đi tới kéo tay Tô Mạch: “Về thôi.”

Tiêu Như gọi Tô Mạch lại: “Nể tình bạn nhiều năm, tôi xin cô một chuyện cuối cùng, đừng đăng kết quả phán quyết lên mạng.”

Cố Bắc Đồ đi tới nhìn Tô Mạch.

Một khi kết quả phán quyết được phát tán lên mạng, Tiêu Như bị xác thực tội danh sao chép, công ty Khoa kỹ Bắc Đồ cũng sẽ chịu liên lụy, ảnh hưởng không tốt tới tên tuổi.

Còn đối với Tiêu Như, hễ là công ty tử tế một chút thì sẽ không nhận một nhà thiết kế có vết nhơ sao chép mà còn đã bị nhận phán quyết của tòa án.

Tô Mạch gạt tay Tiêu Như khỏi người mình, nhìn lại cô ta: “Muộn rồi, đã đăng tải rồi.”

Trâu Tinh Thần kéo Tô Mạch đi sang bên kia đường.

Tiêu Như đứng im tại chỗ, quay qua cầu cứu Cố Bắc Đồ: “Tôi không ăn cắp cũng không sao chép, là cô ta hãm hại tôi.”

Cố Bắc Đồ lạnh lùng nhìn người phụ nữ cố gắng giãy giụa trước lúc chết: “Cô nên cảm thấy may mắn vì chuyện vẫn chưa tới mức không thể vãn hồi.”

Từ lúc Tô Mạch phát hiện tác phẩm của mình bị sao chép chỉnh sửa đã liên hệ ngay với Cố Bắc Đồ. Cố Bắc Đồ đã cho người gỡ quảng cáo xuống trước nên giờ không đến nông nỗi vẫn còn trên mạng cho người ta bàn tán.

Nếu bị gây ra tổn thất nhất định nào đó thì Khoa kỹ Bắc Đồ sẽ đâm đơn kiện Tiêu Như.

Cố Bắc Đồ nói lời cuối: “Tự giải quyết cho xong đi.”

Tiêu Như đứng ở cửa tòa án nhìn Tô Mạch nép mình cạnh Trâu Tinh Thần dần dần đi khuất.

Điện thoại của cô ta đổ chuông, là ả tình nhân của Lý Quảng Toàn gọi tới khiêu khích cô hoa tàn cỏ héo, bảo cô ly hôn với Lý Quảng Toàn.

Còn gã đàn ông kia thì đang ở ngay bên cạnh tình nhân, không ứ hử một tiếng nào.

Trâu Tinh Thần đưa Tô Mạch về rồi dẫn mọi người trong công ty ra ngoài ăn.

Ăn lẩu mừng thắng kiện.

Đang ăn dở thì Trâu Tinh Thần ra ngoài gọi điện thoại.

Gọi cho Chu Thụ Bân cảm ơn ông tìm giúp luật sư.

Vụ kiện này đòi hỏi luật sư phải có chuyên môn rất giỏi, nếu là một luật sự khác thì chưa chắc đã thắng được.

Trâu Tinh Thần cúp điện thoại, quay người lại thì thấy Tô Mạch: “Sao lại ra?”

Tô Mạch đến gần, hơi ngửa đầu lên: “Nhớ anh mà.”

Trâu Tinh Thần cúi xuống ngửi ngửi thử miệng cô: “Đã uống rượu đâu nhỉ.”

Tô Mạch vuốt tóc, bật cười: “Không uống rượu thì không được nhớ anh à?”

Trâu Tinh Thần véo mũi cô một cái, nói khẽ: “Tối về sẽ thỏa mãn em.”

Tô Mạch cúi đầu: “Ai muốn nói với anh chuyện đó.”

Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch kéo cô vào lòng mình xoa xoa: “Em muốn ở trong nhà vệ sinh à?”

Tô Mạch đạp anh một đạp.

Trâu Tinh Thần tiếp tục trêu cô: “Chẳng lẽ là ở ban công?”

Tô Mạch ngửa mặt lên lườm anh.

Trâu Tinh Thần thanh toán hóa đơn, dẫn Tô Mạch về, đám còn lại vẫn còn đang ăn.

Triệu Thù gọi: “Sao lần nào liên hoan hai người cũng về trước cả thế.”

Trâu Tinh Thần quay đầu lại: “Bởi vì các ông toàn là chó độc thân.”

Vương Tử Hoài đứng dậy cầm áo khoác lên: “Không bao gồm tôi, tôi cũng về đây, ở nhà có phụ nữ đang chờ.”

Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch ra khỏi nhà hàng. Hai người đi dọc theo vỉa hè về biệt thự.

Trong khu biệt thự có một vườn hoa rộng, bóng cây lắc lư dưới trăng, cảnh rất đẹp.

Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần: “Cám ơn anh nhé.”

Trâu Tinh Thần: “Cảm ơn anh chuyện gì.”

Tô Mạch: “Luật sư ấy, nếu không có anh chưa chắc đã thắng được.”

Trâu Tinh Thần: “Đó là nhờ quan hệ của nhà họ Chu.”

Tô Mạch tựa vào vai Trâu Tinh Thần: “Từ trước tới nay không phải anh không dùng của nhà họ Chu một đồng một cắc nào sao?”

Trâu Tinh Thần ngập ngừng trong thoáng chốc rồi chầm chậm nói: “Lý Thư Tình chết rồi, nhảy sông tự sát ở Mỹ.”

Tô Mạch im lặng một thoáng, không nói gì.

Trâu Tinh Thần nói tiếp: “Mấy năm nay anh quá khép mình, tự biến mình thành kẻ cô độc, lẻ loi, thực ra không cần phải vậy.”

“Cuối tuần về nhà với anh một chuyến ăn cơm với mẹ và chú, mẹ với chú còn chuẩn bị hồng bao cho em nữa.”

Tô Mạch ngẩng đầu: “Hồng bao gì thế?”

Trâu Tinh Thần vuốt tóc cô: “Giả vờ cái gì, không phải sắp sinh nhật em rồi à, muốn quà gì, Thần ca thỏa mãn cho.”

Tô Mạch nhoẻn cười tinh ranh: “Gì cũng được à?”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Tất nhiên.”

Tô Mạch ghé vào tai Trâu Tinh Thần thì thầm ước nguyện sinh nhật của mình.

Anh nghe xong liền như mèo xù lông, nói đanh thép: “Không được.”

Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần lắc lắc: “Có gì mà không được, cái này còn không tốn tiền, quá được.”

Trâu Tinh Thần: “Anh thà rằng tiêu tiền, toàn bộ tiền của anh cho em hết.”

Tô Mạch dừng bước, ngẩng đầu, mắt sáng như sao: “Anh nói đi, có thể thỏa mãn một ước nguyện nhỏ nhoi của người có sinh nhật không?”

Trâu Tinh Thần xoa xoa tóc Tô Mạch, nửa bất đắc dĩ nửa yêu chiều: “Thôi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.