Trâu Tinh Thần tắm rửa sạch sẽ ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Mạch đang ngồi trên giường ai điếu chiếc quần chữ T của cô.
“Anh xé rách mất của em rồi, lần sau còn mặc thế nào được nữa?”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống giường, vừa lau tóc vừa đáp: “Ai bảo tự em nhào vào nòng súng của anh.”
Hai chữ nòng súng dùng thật xuất sắc.
Tô Mạch ngồi dịch dịch lại: “Giám đốc Trâu nói năng đen tối nhé, không được đâu nhé.”
Cô quỳ trên giường ôm anh từ đằng sau: “Nói em nghe, hai hôm nay làm sao thế?”
Trâu Tinh Thần vứt khăn xuống tủ đầu giường, không lau tóc nữa, xoay người lại nói: “Em còn hỏi anh à?”
Tô Mạch mổ một cái lên môi Trâu Tinh Thần: “Em thực sự chỉ từng hôn mình anh.”
Cô hôn xong lại cắn thêm mặt anh một miếng: “Thật đấy.”
Trâu Tinh Thần sờ sờ môi mình, đứng dậy đi sang phòng bên lấy laptop, mở một tấm ảnh, xoay màn hình lại cho Tô Mạch xem.
Tô Mạch nhìn một hồi, lại hồi tưởng thêm một hồi nữa rồi ngẩng mặt lên nói: “Đây chẳng phải là em sao?”
“Một hôm hết buổi tự học buổi tối, anh ta hẹn em ra đây gặp.”
Trâu Tinh Thần xị mặt, muốn nói nhưng lại không nói ra.
Tô Mạch săm soi bức ảnh: “Không phải quý ngài nghĩ là hai người này đang hôn nhau đấy chứ?”
Cô ôm bụng cười phá lên: “Hình này rõ ràng là cố ý chọn góc chụp để gây hiểu nhầm, thực tế bọn em chẳng làm gì hết.”
Cô sáp tới chọc chọc ngực anh trêu: “Anh nghĩ đi đâu thế?”
Trâu Tinh Thần hất tay Tô Mạch ra: “Bọn em?”
Anh lấy lại máy tính, phóng to hình lên, cuối cùng cũng nhìn rõ là do góc chụp.
Ghen tuông làm người ta mất sạch lý trí lẫn khả năng phán đoán.
Tô Mạch lại đặt tay lên người anh: “Cái ảnh này của anh ở đâu ra thế? Là tình địch nào của em gửi? Vừa nhìn là biết ngay kẻ đó cố ý muốn phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Trâu Tinh Thần xốc chăn lên chui vào: “Không phải người ta gửi, là tự anh tìm thấy, trong máy tính của kẻ chủ mưu đứng sau.”
Tô Mạch rúc vào lòng Trâu Tinh Thần: “Anh còn chưa nói với em kẻ đứng sau là ai. Không phải là Cố Bắc Đồ thật đấy chứ? Không thì làm sao máy lại có cái ảnh này được.”
Trâu Tinh Thần nói với người con gái có suối tóc dài nằm trong lòng mình: “Không phải cậu ta.”
Tô Mạch nghĩ ngợi một chốc rồi ngửa mặt lên hỏi: “Tiền Viện à?”
Trâu Tinh Thần gật đầu.
Với cá tính kiêu ngạo của Cố Bắc Đồ, anh ta muốn được tỷ thí quang minh chính đại với Trâu Tinh Thần chứ không thèm dùng những chiêu trò vớ vẩn khuất tất này.
Nhưng Tiền Viện thì không ngồi yên được, bèn ra tay hộ anh ta.
“Người Tiền Viện để ý nhất là Cố Bắc Đồ, cô ta quá quan tâm anh ta, sắp phát điên tới nơi rồi.” Tô Mạch nghĩ rồi nói tiếp, “Em nghĩ mà không hiểu. Hồi đó cô ta có địch ý với em, vậy tại sao lại đi chụp một tấm ảnh mập mờ gây hiểu nhầm như vậy chứ? Thế không phải là tự đâm dao vào tim mình sao?”
Trâu Tinh Thần kéo chăn lên cho Tô Mạch: “Khỏi nghĩ, suy nghĩ của đồ điên ai mà hiểu được.”
Tô Mạch hỏi thử: “Hay là… em hỏi Cố Bắc Đồ thử?”
Trâu Tinh Thần với tay lấy điện thoại của Tô Mạch để ở tủ đầu giường, mở khóa, lật danh bạ, xóa luôn số điện thoại của Cố Bắc Đồ.
Tô Mạch thò tay ra cướp lại điện thoại của mình: “Sao anh lại xóa đi, lỡ như có chuyện cần liên lạc, trao đổi thì đi đâu tìm người chứ.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Em có gì phải trao đổi với cậu ta?”
Tô Mạch cười nịnh nọt: “Là sợ lỡ như thôi.”
Bỏ qua quan hệ cá nhân thì Khoa kỹ Tinh Thần và Khoa kỹ Bắc Đồ hiện tại đang cạnh tranh quyết liệt, khó tránh có lúc sẽ cần trao đổi. Ví dụ như chuyện sao chép lần trước, nhờ Tô Mạch liên lạc với Cố Bắc Đồ mới biết được chắc chắn là do Tiêu Như làm.
Trâu Tinh Thần vứt điện thoại của Tô Mạch qua tủ đầu giường, ấn cô vào trong lòng mình: “Ngủ.”
Cùng với sự phát triển không ngừng của Khoa kỹ Tinh Thần, họ cũng cần thông báo tuyển dụng thêm nhiều nhân tài hơn. Chu Bắc dạo này đang tìm trụ sở làm việc mới.
Giám đốc Trâu yêu cầu phải gần chỗ hiện tại một chút, không được xa quá. Điều kiện làm việc tất nhiên phải tuyệt vời.
Trâu Tinh Thần ra lệnh cho Chu Bắc: “Trong vòng hai tháng phải hoàn thành xong việc chuyển văn phòng.”
Chu Bắc hỏi: “Hai tháng, gấp thế cơ à.”
Vương Tử Hoài: “Tôi thấy làm ở biệt thự bên này cũng tốt mà, ấm cúng như ở nhà.”
Triệu Thù nhặt một quyển sách lần lượt đập đầu Chu Bắc với Vương Tử Hoài, mỗi tên một đập: “Ngu thế.”
“Biệt thự bên này là nhà của giám đốc Trâu, hiểu không?”
Chu Bắc hỏi nhỏ: “Nhà cưới vợ?”
Triệu Thù đứng tựa vào cạnh bàn, nghiêm mặt phân tích: “Tôi thấy chuyện tốt chắc là cận kề rồi, nếu không thì đã chẳng giục vội chúng ta chuyển đi chỗ khác như thế.”
Tô Mạch thấy mọi người túm tụm lại to nhỏ bèn lại nghe ké rồi bật cười: “Các anh nghĩ đi đâu thế!”
Giám đốc Trâu của các anh còn chưa cả cầu hôn, lấy đâu ra mà đòi kết hôn.
Hơn nữa giờ là lúc phát triển sự nghiệp, mở rộng công ty, là thời điểm bận rộn nhất.
Trâu Tinh Thần cầm cốc nước đi tới: “Triệu Thù nói cũng không sai.”
Tô Mạch ngoác miệng: “Hả?”
Cô kéo Trâu Tinh Thần sang một bên: “Cái gì thế?”
Trâu Tinh Thần: “Nhà bên này cần phải tân trang lại, tân trang xong còn phải để một thời gian cho bay mùi.”
Tô Mạch: “Không phải, em đang hỏi là ai bảo sẽ cưới anh hả?”
Trâu Tinh Thần cười một tiếng, cúi xuống nhìn Tô Mạch, cười nhếch mép: “Sao? Em không bằng lòng à?”
Tô Mạch đỏ mặt: “Bằng lòng! Bằng lòng!”
Trâu Tinh Thần: “Thế là được rồi còn gì.” Nói rồi định quay lưng bỏ đi.
Tô Mạch giữ anh lại: “Ý gì đấy, vừa rồi là cầu hôn hả?”
Trâu Tinh Thần gật đầu, tỏ ra rất đương nhiên: “Ừ.”
Mặt Tô Mạch như bị sét đánh, gắt lên: “Cái trò gì thế!”
Trâu Tinh Thần vừa đi vừa mỉm cười, đầu hơi cúi, nụ cười trông rất yêu chiều.
Triệu Thù ôm ngực ra vẻ tổn thương, rên rỉ: “Nuốt phải một mồm đồ ăn cho chó không kịp phòng.”
Tô Mạch nói với vẻ không có gì là giận: “Anh từng thấy thứ đồ ăn cho chó nào không có tí lãng mạn nào vậy chưa?”
Triệu Thù: “Chắc vừa rồi cô không thấy cái điệu cười như hâm của ông ấy rồi.”
Tô Mạch quả thực không thấy, cô chỉ nhìn thấy lưng của anh.
“Tự dưng chiếm không được một cô vợ, chẳng lẽ lại không vui.”
Trâu Tinh Thần về phòng, mở ngăn kéo lấy một chiếc hộp trang sức xinh xẻo, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương. Viên kim cương được chế tác cẩn thận sáng lấp lánh dưới ánh đèn tựa ánh mặt trời trong trẻo sau mưa.
Anh cẩn thận cất hộp nhẫn vào lại ngăn kéo khóa lại.
Tô Mạch ôm máy tính ngồi trên sô pha, rốt cuộc cũng hoàn hồn sau màn “cầu hôn” của Trâu Tinh Thần. Cô bỏ máy tính xuống, chạy lên tầng hai, mở cửa vào phòng anh.
Trâu Tinh Thần ngẩng đầu: “Có việc gì à?”
Tô Mạch đóng cửa lại: “Em thu hồi lại câu nói lúc nãy dưới tầng. Em không bằng lòng.”
Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Sao, không bằng lòng gả cho anh à?”
Tô Mạch không có chí tiến thủ vội xua tay ngay: “Không phải.”
Trâu Tinh Thần: “Vậy em thu hồi cái gì?”
Tô Mạch ngồi xuống: “Ý em là, màn cầu hôn của quý ngài không khỏi quá qua loa. Ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có.”
Trâu Tinh Thần nâng ngón tay Tô Mạch lên: “Không phải đã có từ trước rồi sao.”
Trên ngón tay cô là chiếc nhẫn ngọc lục bảo của cụ Chu.
Tô Mạch nói: “Dù sao cũng không được, anh phải cầu hôn lại, ít nhất cũng phải quỳ xuống trước mặt em.”
Trâu Tinh Thần: “Rồi dập đầu hai cái?”
Tô Mạch nghĩ ngợi mất một chốc: “Không cần dập nhưng anh phải cầu xin em, ra sức cầu xin em.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, kéo Tô Mạch đi ra ngoài: “Họp thôi.”
Tô Mạch vẫn canh cánh trong lòng chuyện Trâu Tinh Thần cầu hôn quá sơ sài. Cô hạ quyết tâm hôm nay không cho anh ngủ ở phòng mình.
Ăn xong cơm tối, Trâu Tinh Thần bỏ bát đũa vào máy rửa bát, Tô Mạch đi lên tầng.
Cô khóa trái luôn cửa phòng lại.
Trâu Tinh Thần dọn xong bếp đi lên tầng, không mở được cửa, phải gõ: “Mở cửa.”
Tô Mạch ngồi trong phòng nói: “Không mở, hôm nay tâm trạng bà đây không tốt, muốn có không gian riêng tư.”
Trâu Tinh Thần cười một tiếng: “Được, em cứ thư thả cho thoải mái, anh ở ngay phòng bên, có việc thì gọi anh.”
Tô Mạch nghe thấy tiếng chân ngoài cửa đi xa. Không ngờ anh lại cứ vậy bỏ đi luôn, không vỗ về trái tim tổn thương của cô lấy một chút à?
Cô mở cửa ra, đột nhiên bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cô đá đá anh: “Anh làm gì đấy!”
“Bỉ ổi!”
Trâu Tinh Thần cúi xuống hôn một cái lên tóc người con gái trong lòng, vào được phòng đúng như ý.
“Em nóng tính như thế làm sao lại tìm được một người bạn trai hoàn mỹ như vậy nhỉ?”
Tô Mạch: “…”
“Anh tránh ra, tức khắc, lập tức, ngay bây giờ.”
Trâu Tinh Thần cười: “Vẫn còn tức à.”
Anh vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây ngồi.”
Tô Mạch không nhúc nhích.
Trâu Tinh Thần xuống giường, ra đứng kề cửa sổ, nhìn nhìn ra ngoài rồi quay đầu lại gọi: “Lại đây, ngắm sao.”
Tô Mạch lại. Chỉ xem bầu trời đêm thôi, mặc kệ tên đứng bên cạnh.
Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch, kéo vào lòng mình xoa xoa: “Đùa em thôi, chuyện cầu hôn anh sẽ làm cẩn thận.”
Tô Mạch ấy vậy mới vui lên một chút. Cô chỉ chỉ ngôi sao nằm cạnh mặt trăng: “Em muốn có ngôi sao kia, anh hái cho em nhé?”
Trâu Tinh Thần vươn tay về phía ngôi sao đó hái một cái, nắm chặt bàn tay lại rồi từ từ mở ra cho Tô Mạch xem.
Một chiếc kẹo dẻo mùi mạt lị.
Tô Mạch lấy kẹo: “Em còn tưởng là anh sẽ biến ra một chiếc nhẫn kim cương chứ.”
Cô bóc vỏ kẹo, đưa cho Trâu Tinh Thần: “Anh đút cho em ăn.”
Trâu Tinh Thần cầm kẹo, lấy kẹo ra khỏi vỏ, đưa tới bên môi Tô Mạch.
Cô mím môi không chịu, ngoảnh mặt đi: “Đút bằng miệng.”
Trâu Tinh Thần cười, khẽ nói: “Buồn nôn thế.”
Nói rồi bỏ viên kẹo vào miệng ngậm, một tay giữ cằm Tô Mạch, môi hôn lên môi cô, cạy miệng, đưa đầu lưỡi vào trong quét một vòng, chuyền viên kẹo dẻo sang.
Môi lưỡi quấn quýt, viên kẹo dẻo ở giữa thơm dìu dịu mùi hoa mạt lị lan trong miệng tựa như đang chạy giữa cánh đồng vào mùa xuân.
Tới lúc viên kẹo tan hết thì nụ hôn này mới kết thúc.
Trâu Tinh Thần ôm ngực Tô Mạch, môi kề bên tai cô hỏi khẽ: “Lãng mạn chứ?”
Tô Mạch đang định đáp thì nghe thấy biệt thự nhà đối diện rúc rích tiếng cười hết tràng này tới tràng khác.
Trịnh Kinh Kinh và đám bạn của cô ấy đang đứng chen bên cửa sổ nhìn thẳng sang bên này. Có người còn í ới reo hò: “Thêm lần nữa, thêm lần nữa đi.”
Biết họ không có ý xấu, không ai cầm điện thoại quay chụp, chỉ í ới đùa chơi.