Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 11: Ngoại truyện 1



Tôi tên là Mạc Phi. Nhưng có một điều là bố mẹ tôi đều không mang họ Mạc.

Tôi luôn luôn thắc mắc về cái tên của mình. Mạc Phi - có nghĩa là gì?

Bố tôi vẫn thường nói, cái tên Mạc Phi của tôi chính là tên của “định luật Murphy” nổi tiếng. Tôi đương nhiên không hiểu hàm ý của bố khi nói câu đó, vì thế hồi nhỏ đến phần tập đặt câu có từ “Mạc Phi”, tôi đều viết: “Mạc Phi là một đứa trẻ ngoan.”

Đúng vậy! Mạc Phi là một đứa trẻ ngoan, bố tôi luôn nói như vậy.

Bố luôn yêu thương tôi. Trước khi tôi sáu tuổi, gia đình tôi sinh sống tại một huyện nhỏ cách thành phố rất xa. Nghe bố tôi nói, ông vốn là người gốc thành phố, nhưng vì để có thể ở bên mẹ, ông đã chấp nhận từ bỏ tất cả, từ bỏ chốn đô thị phồn hoa để về miền nông thôn nghèo khó.

Gia đình chúng tôi sống trong một căn phòng nhỏ được cấp trong khu tập thể nơi bố tôi làm việc. Cả một khu nhà có một căn bếp và nhà vệ sinh chung. Điều kiện sống ở đó không tốt nhưng quãng thời gian ở đó lại có nhiều kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.

Hồi đó, trong nhà chúng tôi vẫn chưa có bình nước nóng, mùa đông ở miền Nam rất lạnh, việc tắm rửa vào mùa đông hồi đấy đối với chúng tôi đúng là việc nan giải. Bố tôi thường đun một nồi nước thật lớn, đổ ra một chiếc chậu thật to cho mẹ con tôi. Nước nóng dần khiến những ngón chân tôi trở nên ấm áp, tôi nheo mắt tận hưởng cảm giác hai bàn tay mềm mại của mẹ chăm sóc cho tôi. Cảm giác đó tựa như một sự hưởng thụ cực kỳ cao cấp, có cho tôi làm vua, tôi cũng không cần.

Bố tôi là một trong số ít những người có bằng đại học trong huyện thành. Trên sống mũi cao cao của ông là cặp kính dày, mỗi khi ông cười đều lộ ra hai má lúm đồng tiền và đôi mắt nheo nheo lấp lánh. Mẹ tôi vô cùng xinh đẹp, những bà thím hàng xóm luôn ca ngợi mẹ vừa đảm đang, lại chăm chỉ, hiền lành. Tuy vậy, mỗi lần tôi mắc lỗi, mẹ đều mắng tôi rất gay gắt, nhưng tôi cũng không sợ vì mỗi lần như thế tôi đều chạy đến, núp sau lưng bố.

Bố là người yêu và thương tôi nhất trên đời. Những lúc không phải đi làm, bố bế tôi dạo quanh khu vườn nhà và kể cho tôi nghe những câu chuyện hấp dẫn, truyện trong nước, thậm chí có cả những câu chuyện của nước ngoài. Giọng của bố tôi giống y giọng của người dẫn chương trình trên ti vi, trầm ấm, êm dịu khiến tôi có thể nghe ông kể chuyện cả ngày mà không thấy chán.

Mỗi năm, cứ đến mùa quả hạnh, những cây hạnh trong vườn sai trĩu trịt, vàng ươm. Bố hái cho tôi đầy một túi to, vị chua chua, ngọt ngọt lan dần trong miệng, đúng là thơm ngon vô cùng. Tôi ăn rất nhiều, đến mức bị đau bụng, mẹ la mắng ầm ĩ. Mẹ cất hết quả hạnh đi. Thấy tôi khóc, bố ôm tôi vào lòng, lau nước mắt và dỗ dành, an ủi tôi.

Những hạt hạnh bố tôi đem phơi, hong trên bếp lò, sấy cho thật khô rồi cho tôi ăn. Sau khi đập tan lớp vỏ ngoài, phần nhân hạt thật thơm và bùi. Tôi cứ nghĩ chẳng có món ăn nào ngon hơn thế.

Năm tôi lên sáu, bố được thăng chức. Cả gia đình chuyển khỏi khu nhà chật chội đông đúc trước đây đến một ngôi nhà khang trang trong thành phố. Tại đây, tôi làm quen với các bạn mới và cũng nhận một người làm mẹ nuôi.

Tôi không thích mẹ nuôi, vì mỗi lần nhìn thấy tôi, bà đều nắm tay tôi rất chặt và vuốt má tôi. Nhưng bố tôi nói: “Phi Phi, mẹ nuôi làm vậy là vì rất yêu con đấy!”

Tôi cũng không muốn để tâm, từ nhỏ đến lớn tôi đều như vậy, nếu ban đầu gặp đã không thích ai thì sau này, cho dù như thế nào cũng không bao giờ có thể thay đổi suy nghĩ, và ngược lại, nếu tôi đã thích ai thì cho dù người ấy có biến thành xấu xa thế nào tôi cũng vẫn thích.

Ví dụ như Cố Bình An.

Cô ấy là con gái của mẹ nuôi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã có một cảm giác thích thú. Cô ấy tết bím tóc rất xinh xắn, trên đầu là một chiếc kẹp nhỏ hình bươm bướm. Mỗi khi cô ấy cử động, những cánh bướm lại rung rinh, nhìn vô cùng sinh động. Cô ấy giống như cô công chúa nhỏ, có rất nhiều người vây quanh cô ấy, cô ấy cũng có rất nhiều váy đẹp, mỗi ngày diện một bộ.

Cố Bình An không thích tôi. Mặc dù tôi có một chút thất vọng nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì đến việc tôi thích cô ấy.

Mỗi lần cô ấy miễn cưỡng chiều theo ý người lớn chơi chung với tôi, cô ấy đều nhăn nhó bĩu môi, rút từ trong túi áo ra một nắm kẹo, vừa đưa vừa nói với tôi: “Này! Cho cậu. Kẹo này là chú Thẩm An Bình đi nước ngoài công tác mang về đấy.”

Lần nào tôi cũng nheo mắt cười, vui vẻ đưa tay nhận lấy. Kẹo mà Cố Bình An đưa, tôi đều cất giữ, không dám ăn. Kẹo từ nước ngoài mang về, nghe nói lương cả tháng của bố tôi không đủ mua chỉ vài hộp.

Ngày sinh nhật năm tôi sáu tuổi, mẹ nuôi mua tặng tôi một bộ váy. À! Tôi quên mất chưa nói, tôi và Cố Bình An sinh cùng ngày, nghĩa là chúng tôi sinh cùng ngày, cùng tháng cùng năm.

Đó là một bộ váy voan trắng rất đẹp, trên đó còn đính những hạt ngọc trai sáng long lanh.

Tôi rất thích, rất thích bộ váy đó, tôi cứ đứng trước gương ngắm đi ngắm lại. Nhưng có một điều, khi ra khỏi phòng, tôi đã không mặc bộ váy đó. Vì sao ư? Vì trước đó, khi tôi thể hiện rằng mình rất thích bộ váy đó, tôi đã nhìn thấy thoáng chút thất vọng trên khuôn mặt của mẹ tôi.

Mẹ không thích mẹ nuôi, mặc dù không nói ra nhưng tôi biết mẹ không thích nhìn thấy tôi tiếp xúc quá thân mật với mẹ nuôi.

Giữa Cố Bình An và tôi hoàn toàn không phải là một tình bạn bền chặt, đại loại cũng là do chuyện liên quan đến chiếc váy voan đó. Ngày hôm đó, Cố Bình An đi theo mẹ nuôi đến thăm nhà tôi, nhìn thấy chiếc váy, Cố Bình An tức giận đến mức xé tan nó, dường như mọi phẫn uất đều trút lên chiếc váy đó vậy. Lúc đó, tôi tiếc chiếc váy đến mức không kìm được, bật khóc nức nở. Mẹ nuôi thấy vậy quay sang quát mắng Cố Bình An. Cô ấy nhìn tôi vẻ căm phẫn, rất nhiều năm sau đó, ánh mắt của cô ấy khi đó vẫn khiến tôi thấy sợ hãi.

Chín tuổi, cuộc sống của tôi bất ngờ ngoặt sang một ngã rẽ mà tôi không hề mong đợi.

Bố tôi bị bắt vì tội tham nhũng. Trơng phút chốc, cuộc sống của gia đình tôi bị xáo trộn đến cực điểm.

Mẹ tôi cả ngày khóc lóc, đứng ngồi không yên, chạy đi chạy lại đôn đáo lo lót quà cáp khắp nơi để cầu người cứu bố tôi ra khỏi nhà giam. Nhưng gia đình tôi không có quan hệ, không có ô dù, cầu trời trời không đáp, lạy đất đất không hay.

Mẹ hoàn toàn như biến thành con người khác, ánh mắt nhìn tôi ngày một lạnh nhạt, xa lạ. Một hôm, cả một ngày trời không ăn cơm rồi, tôi mới khẽ hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Khi nào mẹ nấu cơm vậy? Con đói...”

Lúc đó đột nhiên mẹ tôi như phát điên, bà không giữ được bình tĩnth, vừa quát mắng vừa khóc lóc: “Đều là tại con! Tại con hết rõ chưa! Cả nhà con không được ai tốt đẹp hết! Bà nội con đưa con cho ta, vậy mà còn không cam tâm muốn đòi lại! Chúng ta vốn chẳng hề muốn đến nơi này, bố con vốn là người đọc sách hiền lành, sao mà ông ấy ứng phó được với cái lũ tham quan mặt người dạ thú đó? Giờ thì sao đây! Bọn chúng có ô có dù bảo vệ, mọi tội lỗi đều trút lên đầu bố con! Ông ấy...”

Mẹ khóc lóc thảm thiết, tôi sợ hãi nép nép vào mẹ liền bị mẹ đẩy mạnh ra. “Cút đi! Cút đi! Đồ sao Chổi! Ai bảo bà nội nhà mày nghe lời thầy bói nói mày là sao Chổi, là hung thần phải đem đi cho nhà người khác nuôi.”

Nét mặt của mẹ lúc đó rất lạnh lùng. Rồi bố tôi đã đi mấy ngày liền không thấy về nhà, tôi sợ hãi khóc thét lên: “Bố! Bố ơi! Con muốn bố. Bố về với con đi!”

Tiếng khóc thét của tôi lúc đó như khiến mẹ tôi bừng tỉnh, mẹ khẽ ôm tôi vào lòng. “Mạc Phi, con có muốn cứu bố con không? Muốn cứu bố con, con đến cầu xin mẹ nuôi con đi! Bố nuôi con chức cao vọng trọng, chỉ có ông ấy mới cứu được bố con...”

Không hiểu sao mẹ nuôi vốn yêu thương tôi là vậy mà nhất định không đồng ý cứu bố tôi.

Khi tôi mang tin này về nói lại với mẹ, mẹ tôi lại một lần nữa nổi trận lôi đình, mẹ chỉ tay vào mặt tôi, quát: “Mạc Phi, tao nói cho mày biết, mày vốn không phải là con của vợ chồng tao. Mày là đứa bé bị Cố gia ruồng bỏ. Mày có biết mẹ nuôi của mày là ai không? Bà ấy chính là mẹ ruột của mày! Mày nghĩ bà ấy có đối xử tốt với mày không? Từ trước đến giờ bà ấy đều không cần mày! Cố Bình An là em gái mày! Bọn họ chỉ cần em gái của mày chứ không cần mày. Chỉ có chúng tao mới mang cái đứa không ai muốn nhận như mày về. Mày có biết không hả? Có biết không hả?”

Bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi vẫn không thể quên được từng sự việc của buổi tối ngày hôm đó, tất cả tựa hồ như cơn ác mộng, và tôi trong cơn ác mộng ấy đột nhiên từ thiên đường sa xuống địa ngục.

Chín tuổi, đối mặt với bí mật phũ phàng, đau thương ấy, tôi vô cùng đau khổ.

Tôi một mình bước đi trong đêm cả tiếng đồng hồ để đến nhà mẹ nuôi. Tôi hét gọi một tiếng “mẹ”. Bà ôm tôi vào lòng. Bà khóc, tôi cũng khóc... Tôi hỏi bà có thể cho tôi về nhà không. Bà không trả lời, chỉ khóc.

Tôi hiểu, chín năm trước, bà lựa chọn từ bỏ tôi thì bây giờ cũng vẫn là như vậy.

Bố tôi tự sát trong nhà giam. Khi nghe tin ấy, tôi vẫn đang ở trường. Lúc ấy là tiết toán. Mẹ tôi vừa chạy vừa khóc, kéo tôi chạy thẳng đến bệnh viện.

Bố ở trong phòng giam bẻ gẫy chiếc bàn chải đánh răng rồi đâm vào động mạch cổ. Bố nằm bất động, không còn thở nữa, tuy vậy chút máu đỏ vẫn chảy ra từ chỗ vết đâm. Màu máu đỏ thẫm từng mảng, từng mảng.

Tôi cứ nghĩ rằng bố chỉ đang ngủ thôi. Tôi nắm chặt tay bố, bàn tay bố đã lạnh ngắt, hoàn toàn không giống bàn tay ấm áp trước đây vẫn vỗ về tôi.

Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ khóc thật nhiều, nhưng sự thật không phải vậy. Tôi không hề khóc. Tôi phủ một mảnh vải trắng lên khuôn mặt bố tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu cái chết là như thế nào.

Người bố hằng ngày vẫn gọi tôi: “Phi Phi, lại đây nào!”, tôi bắt đầu tin rằng bố tôi không phải đang trốn chạy, chỉ là ông cảm thấy cuộc đời quá mệt mỏi nên nhắm mắt, ngủ một giấc thật dài mà thôi.

Sau khi bố qua đời, mẹ tôi hoàn toàn biến thành con người khác. Trước đây, mẹ không bao giờ nhận bất cứ vật gì, dù là tiền hay quà cáp từ mẹ nuôi thì giờ mẹ đúng là người phụ nữ thực dụng, mẹ cay nghiệt nói với tôi: “Không nhận thì tiền đâu nuôi con. Con ăn, mặc, học hành chẳng lẽ không cần đến tiền sao?”

Thế nhưng tôi hiểu, chỉ là vì cuộc sống của mẹ quá khổ sở mà thôi.

Không ít lần tôi thấy mẹ đứng trước di ảnh của bố tôi, cứ như vậy đến vài tiếng đồng hồ.

Mẹ khóc. Mẹ nghẹn ngào nói: “Anh hứa sẽ chăm sóc mẹ con em đến cuối cuộc đời, vậy mà giờ anh ra đi một mình, để lại mẹ con em mẹ góa con côi như thế này sao?”

Tôi không hề trách mẹ vì sự hà khắc của mẹ đối với tôi. Mẹ mắng tôi, đánh tôi, tôi đều không để trong lòng.

Vì tôi hiểu, mẹ đã phải chịu biết bao khổ cực.

Vì tôi hiểu, mẹ đã phải chịu biết bao thương đau.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cướp đi bất cứ thứ gì trong cuộc đời của Cố Bình An.

Cho đến buổi tối tổ chức lễ tốt nghiệp tiểu học.

Giáo viên chỉ đạo hội trường trước đó đã nói với tôi rằng tôi sẽ làm người dẫn chương trình cho lễ tổng kết. Hằng ngày về nhà, tôi đều cố gắng dành thời gian để viết lời dẫn và luyện tập.

Thế nhưng, cuối cùng, giáo viên đó lại nói với tôi: “Mạc Phi, từ trước đến nay em đã làm người dẫn chương trình cho nhiều hoạt động rồi, hay là lần này thay đổi một chút, em thể hiện tài năng một chút, đến đội văn nghệ biểu diễn, được chứ?”

Tôi không nói gì, chỉ cười cười gật đầu. Trước khi bước vào văn phòng, tôi đã nghe thấy câu chuyện giữa các thầy cô giáo.

“Anh trai tôi muốn lên chức, nhất định phải nhờ đến nhà họ Cố.”

Một giáo viên khác lên tiếng: “Mạc Phi cũng được đó chứ, nghe nói con bé là con nuôi nhà họ Cố đấy!”

“Con nuôi hơn con đẻ hay sao? Tôi đổi vị trí dẫn chương trình cho Cố Bình An rồi, sau này nói chuyện với bố mẹ con bé cũng dễ hơn...”

Ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, cho dù tôi có cố gắng như thế nào, có xuất sắc, tài giỏi đến đâu, cũng không thể bằng có được bố mẹ tốt.

Mười bốn tuổi, một người con trai bước vào thế giới của tôi: Thẩm An Bình.

Cái tên này tôi luôn nhớ rõ. Anh với Cố Bình An thân thiết như thế nào, tôi cũng hiểu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có bất kỳ mối quan hệ gì với anh.

Mây trên trời cao với bùn dưới mặt đất thì sao có thể chạm vào nhau? Tôi luôn hiểu rõ vị trí của mình và tôi càng rõ hơn mình nên giữ khoảng cách an toàn với anh như thế nào. Tôi không hề nghĩ rằng có một ngày anh lại chủ động xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Đó là vào một buổi chiều mùa đông. Tan học, tôi tình cờ bắt gặp mẹ nuôi đến đón Cố Bình An.

Mẹ nuôi giữ tôi lại, dúi vào tay tôi một nắm tiền. Tôi không buồn nhìn, ném tất cả xuống đất.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh: “Cố Bình An đang báo cáo, một chút nữa sẽ xong.”

“Mạc Phi!” Mẹ nuôi nghẹn ngào. “Con là con của mẹ.”

“Con biết! Rồi sao?”

Tôi cố tỏ ra thật lạnh lùng. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn luôn khao khát, ước mong mẹ nuôi có thể đối với tôi giống như đối với Cố Bình An, giá như thời gian có thể quay lại lúc ban đầu, giá như mẹ đừng bỏ rơi tôi, giá như tôi có thể giống như Cố Bình An - là một cô công chúa. Thế nhưng tôi biết, thời gian giống như lưỡi dao vô cùng ngọt ngào mà sắc lẹm, vết thương mà nó gây ra vĩnh viễn không bao giờ có thể lành, chỉ là thời gian dần trôi, chúng ta cũng dần quên đi cảm giác đau đớn mà thôi.

“Lúc mẹ từ bỏ con, liệu mẹ có nghĩ con là con của mẹ không? Bây giờ mẹ hối hận, mẹ muốn bù đắp, nhưng liệu mẹ có nghĩ con có muốn nhận sự bù đắp đó của mẹ không?” Tôi ngước nhìn bầu trời, ép những giọt nuớc mắt chảy ngược vào trong. “Đừng có đối với con tốt quá, con không chịu được!”

Tôi một mình bước đi. Tôi ngồi khóc nức nở trong quảng trường trung tâm thành phố. Hoàng hôn nhuộm đỏ rực đằng chân trời. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua càng khiến tôi cảm thấy cô đơn, nước mắt chảy dài trên gò má.

Thẩm An Bình không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau lưng tôi, một tay ôm trái bóng rổ, một tay cầm khăn giấy, hướng về phía tôi. “Đừng có khóc ở đây, muốn khóc thì phải tìm chỗ nào vắng vẻ chứ!”

Thẩm An Bình không hề hỏi tôi tại sao lại khóc. Lúc đó, tôi ngây thơ đến mức nghĩ đó chính là phong thái của anh. Bây giờ nghĩ lại tôi mới biết, lúc đó là do anh hoàn toàn không quan tâm.

Vì Thẩm An Bình, tôi đã đánh mất rất nhiều bạn bè.

Nữ sinh trung học thường bốc đồng và ghen tuông một cách mù quáng. Thậm chí có lần, một bạn còn đến trước mặt, chỉ thẳng vào mặt tôi mà nói: “Cậu nghĩ cậu là công chúa sao? Hay là do cậu xem phim truyền hình nhiều quá? Cậu nghĩ Thẩm An Bình thật sự thích cậu à?”

Lúc đó, tôi tỏ ra cứng đầu, cố chấp, luôn tin rằng Thẩm An Bình thật sự không phải là một kẻ đùa giỡn với tình cảm của người khác, anh thật lòng với tôi.

Sự xuất hiện của Thẩm An Bình khiến cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn, thậm chí tôi có thể tự nhiên nói chuyện với mẹ nuôi.

Tất cả những khó khăn trong cuộc sống, những khúc mắc... đối với tôi đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Tôi cố gắng để mình hoàn thiện hơn, ưu tú hơn. Tôi muốn thu hẹp khoảng cách giữa tôi và Thẩm An Bình.

Tôi không thể nghĩ rằng lý do anh ấy đến bên cạnh tôi lại kinh khủng đến vậy.

Khi anh rời bỏ tôi, tôi vẫn còn ngốc nghếch hỏi anh: “Từ trước đến giờ anh đã bao giờ thích em chưa?”

Anh bước đi, không hề quay đầu lại. “Chưa từng.”

Chỉ có hai từ, hai từ ấy đã khiến tôi cảm nhận được thế nào gọi là “bi ai”.

Bắt đầu từ đó, sự yêu thích, ngưỡng mộ lúc bé tôi dành cho Cố Bình An biến thành sự thù hận.

Một cô công chúa cành vàng lá ngọc, đường đường ngồi ở trên cao sao lại có thể dùng cách đó để đối phó với một người bình thường như tôi? Tại sao tôi đã cố gắng không động chạm đến cô ấy mà cô ấy vẫn cứ kiếm cớ gây chuyện với tôi cơ chứ?

Cô ấy hận tôi cái gì cũng muốn lấy mất của cô ấy, nhưng tôi thật sự không hiếu, tôi muốn tôi ngày càng tốt đẹp là sai sao? Tôi muốn dựa vào năng lực của chính mình để cạnh tranh cũng là sai sao?

Không! Tôi không hề sai.

Tôi không muốn mình phải đau khổ thêm nữa.

Tôi bắt đầu học cách lấy lòng mẹ nuôi. Tôi biết điều mà Cố Bình An lo sợ nhất chính là tôi cướp đi mẹ của cô ấy. Mỗi lần cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy uất hận, tôi chẳng hề cảm thấy đắc ý, ngược lại, tôi thấy cô ấy thật đáng thương.

Con người, khi đối diện với người mà mình quan tâm nhất thì IQ thường tụt về con số 0.

Tôi không biết mẹ nuôi yêu thương, chiều chuộng tôi đến đâu nhưng mỗi khi nhìn thấy bà quát mắng Cố Bình An, tôi lại cảm thấy đó mới là hành động của một người mẹ.

Nhưng Cố Bình An, cô ấy không hiểu được điều đó. Cô ấy luôn cho rằng cả thế giới này đang nợ cô ấy, cũng giống như tôi luôn cho rằng toàn nhân loại đang bất công với tôi.

Mặc dù tôi không hề muốn chấp nhận nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi và cô ấy quá giống nhau.

Ngày tôi lên đường đi du học, mẹ nuôi hỏi tôi, liệu tôi có quay trở về không. Tôi lắc đầu.

Bà buồn bã bật khóc.

Thực ra, tôi lắc đầu là bởi tôi không biết rõ câu trả lời, chứ không phải tôi thực sự không muốn quay về.

Máy bay ở độ cao năm nghìn mét so với mực nước biển, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây trắng muốt bồng bềnh như kẹo bông.

Đột nhiên tôi nhớ đến bố.

Trước khi tự sát, bố đã thừa nhận hết những hành vi phạm tội. Tôi không thể biết được khi ở trong phòng giam, bố đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, để đến khi ra đi rồi, bố vẫn không thể xóa được những điều tiếng xấu xa. Nghe nói, có người lấy mẹ và tôi ra đe dọa nên ông mới nhận tội như vậy.

Trong bức di thư để lại, bố chỉ nói với tôi một dòng ngắn ngủi:

“Mạc Phi, bố đi đây!”

Tôi khóc. Thời gian sao trôi nhanh quá, đã mười năm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.