Lâm Triều Sinh phát hiện, đôi lúc Lục Thần Phong sẽ làm ra vài hành động mà y không thể đỡ được, chẳng hạn như “dựng cổ áo lên” như lần trước hay “kêu đói” như lần này, giọng nói anh mang vẻ thúc giục và ý khẩn khoản, biểu cảm trên mặt lại rất nghiêm trọng.
Nói xong, Lục Thần Phong lia mắt nhìn Lâm Triều Sinh một cái, sợ bị nhìn ra sơ hở gì, vội vội vàng vàng sửa sang tại tay áo rồi lại vòng sang một bên chủ động dắt xe đạp cho y: “Đi thôi.”
Lâm Triều Sinh chăm chú nhìn dáng vẻ Lục Thần Phong dắt xe đạp đi, đôi môi lẫn khóe mắt cong lên nhuốm ý cười, chậm rãi theo sau.
Bữa trưa của Lục Thần Phong do Lâm Triều Sinh nấu, ông chủ Lâm rót một ly nước đưa đến, để lại cho Giản Y một phần cơm. Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi trôi qua, Lục Thần Phong ngồi trong phòng đọc một quyển sách, sau đó hai người gặp nhau trên đài quan sát.
Phía chân trời đã nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, sắc trời tối dần, chuẩn bị bước vào buổi đêm tĩnh lặng ấm áp. Lục Thần Phong đến cạnh Lâm Triều Sinh, cho đến tận hôm nay mới nhận xét một câu rất chân thành: “Cái tên Giai Tịch này rất hợp.”
Mái tóc thiên màu nâu của Lâm Triều Sinh bị ánh trời chiều hắt lên như càng nhạt đi, hàng mi cong rủ xuống mang theo bao nhiêu vạt sáng vỡ. Y nghiêng đầu, khẽ ngước mắt, đáy mắt phản chiếu đường gò má của Lục Thần Phong, đôi ngươi anh u tối sâu thẳm, như chứa đựng bên trong ấy cả một vùng biển rộng.
Thời gian luôn trôi nhanh hơn trong nỗi niềm chờ mong. Lâm Triều Sinh thôi nghĩ ngợi mà nhìn về nơi xa xăm, nhỏ giọng: “Ngày mốt phải đi rồi, anh đã tìm được điểm đến tiếp theo cho mình chưa?”
Lục Thần Phong đáp: “Tôi định trở về Bắc Kinh.”
Lâm Triều Sinh ngạc nhiên: “Anh không đi tiếp nữa?”
Sau vài ngày chung đụng, hai người từ lâu đã không còn xa lạ. Thậm chí Lục Thần Phong còn cảm thấy nếu mình và Lâm Triều Sinh cứ như lúc này cả ngày, cùng đưa mắt về phía khung cảnh ngoài kia, thì dù chẳng nói một lời cũng sẽ không cảm thấy tù túng. Ngược lại còn khiến tâm trạng bốc đồng dậy sóng chậm rãi lắng đọng.
Cho nên Lục Thần Phong nghĩ, nếu Lâm Triều Sinh sống ở Bắc Kinh, hẳn hai người có thể trở thành bạn rất thân.
“Thực tế, tôi biết mình là một người khó dừng lại, từ lâu đã quen với việc lần mò và thực hiện ý nghĩa của cuộc sống trong nhịp độ công việc gấp gáp như vậy. Đó là cách tôi tồn tại.” Lục Thần Phong quay đầu nhìn về phía Lâm Triều Sinh, “Tôi vứt mọi thứ trong tay để đến nơi này lẩn trốn. Dù mọi việc đã ngã ngũ, dù tôi quay trở về chưa chắc đã có thể cứu vãn được gì, nhưng có người đã nói rằng cậu ấy tin tưởng tôi, nên dù sao đi nữa, tôi nghĩ mình cần phải thử lại.”
Lâm Triều Sinh lục tìm hộp kẹo bạc hà trong túi áo, bất giác cắn lấy môi dưới, nở một nụ cười nhạt nhòa, thật lâu sau mới nói: “Tôi luôn tin vào câu nói này, “Người có thể tìm lại dũng khí của bản thân, vậy vận may sau này cũng sẽ không quá kém”.”
Lục Thần Phong mỉm cười: “Thế, tôi mượn lời của ông chủ Lâm nhé.”
Đêm kế cuối, giấc ngủ của Lục Thần Phong rất nông, quá nửa đêm vẫn đang trằn trọc trong trong cơn hoảng hốt khó hiểu. Anh không rõ nguyên nhân, chỉ đành ngồi dậy, lấy xấp giấy vẽ ra đưa vài nét bút trút bầu suy nghĩ.
Khi dòng suy nghĩ gián đoạn, ngòi bút cũng dừng lại, Lục Thần Phong nhìn vào khoảng không tối đen mờ mịt, trong đầu lướt qua vài mảnh ký ức rải rác. Mặc kệ việc rất khó để lấy lại linh cảm, anh đặt tập giấy vẽ xuống, lật tấm chăn mỏng qua một bên, cầm bao thuốc rồi mặc áo khoác vào.
Mở cửa phòng, nhìn không gian ngoài sảnh tĩnh mịch không một ánh đèn đầu tiên, Lâm Triều Sinh không ở đây. Anh chuyển mắt về phía đầu còn lại của hành lang, sát phía cầu thang là một cánh cửa gỗ không có gì đặc biệt, đó là phòng của Lâm Triều Sinh.
Đưa mắt nhìn một lúc, Lục Thần Phong quay người, đưa tay xoa xoa mặt mình. Rồi anh dừng lại, quay đầu đếm hết các khung ảnh trên tường, chần chừ bước đến gần phòng Lâm Triều Sinh, quan sát bức ảnh treo phía trên.
Chẳng biết có thêm một tác phẩm mới lúc nào, nội dung cũng không còn là phong cảnh thiên nhiên như mọi lần, mà là một chiếc xe đạp và một chiếc xe điện đỗ cạnh nhau trong sân Giai Tịch.
Bóng đêm ngoài phòng vắng vẻ cô tịch, Lục Thần Phong đứng lặng trước bức ảnh này thật lâu, hết thảy mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ. Chỉ có ánh đèn mờ trên hành lang hắt mấy tia sáng le lói chiếu xuống chiếc khung ảnh, đến cả cảnh tượng Lâm Triều Sinh ngồi ngắm ống kính máy ảnh một mình khi nãy, cũng khắc sâu vào tâm trí.
Lục Thần Phong ám đầy mùi khói thuốc trên người trở về phòng, trời hửng nắng anh mới bắt đầu ngủ, lúc thức dậy đã là bốn giờ chiều. Anh xuống giường đánh răng rửa mặt, đầu nặng trịch, mơ mơ màng màng cảm giác mình quên mất điều gì. Nước trong ấm điện sôi sùng sục, lúc mở túi trà ra, Lục Thần Phong mới chợt ngẩng đầu, chết thật, món quà.
Anh lo lắng nhìn đồng hồ, chạy vội ra ngoài, lúc lướt qua quầy tiếp tân Giản Y còn nhiệt tình chào to “Chào buổi chiều anh Lục nhé”. Anh gật gật đầu, nhanh chân ra khỏi khách sạn, chạm mặt ngay Lâm Triều Sinh vừa đi ngắm hoa nở về.
Lâm Triều Sinh hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên y thấy Lục Thần Phong sốt ruột đến mức ấy, vội hỏi: “Sao thế?”
“Cái gì?” Tốc độ nói nhanh, Lâm Triều Sinh không nghe kịp, y lập tức đi theo Lục Thần Phong, sốt ruột hỏi lại, “Anh quên gì? Hay là mất? Anh có để mất gì không?”
Lục Thần Phong thấy Lâm Triều Sinh ngày càng đi xa homestay, như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng mình, liên tục hỏi mấy câu như “Có quan trọng lắm không”, “Anh để quên chỗ nào rồi”, “Tôi đi tìm với anh”. Lục Thần Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, khổ sở khai báo thành thật: “Tôi có làm một thứ, bây giờ muốn đi lấy.”
“À, ra vậy.” Lâm Triều Sinh đã đi song song Lục Thần Phong, hai người đứng cạnh nhau, cũng cùng một nhịp bước, y nói, “Thế vừa lúc tôi muốn đi dạo một chút, tôi đi với anh, kẻo anh lạc đường.”
Lục Thần Phong: “…”
Ngoài chợ, các sạp hàng đang được dọn dần vào trong. Lục Thần Phong có cảm giác về phương hướng rất mạnh, đã quen đường quen nẻo với xưởng gốm kia. Sau khi bước vào và chào hỏi ông cụ, Lục Thần Phong theo hướng được chỉ tìm thấy cái hũ đất to to mình làm.
Chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, ai ngờ đâu vừa quay mặt lại đã va phải đôi mắt cười cong cong của Lâm Triều Sinh. Lục Thần Phong quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa, nghiêng đầu về phía giá đựng, nhẹ giọng nói: “Đi lấy quà cho cậu.”
Lâm Triều Sinh đi đến giá chất đủ loại gốm sứ đẹp mắt phía trước, thực ra y đã có cảm giác, nhưng cũng không định vạch trần Lục Thần Phong, đưa mắt hỏi anh: “Cái này đúng không?”
Lục Thần Phong đáp: “Cậu đoán xem.”
Lâm Triều Sinh mân mê cằm mình nghĩ ngợi chốc lát, sau đó chỉ chỉ cái chính giữa: “Là cái này nhỉ? Chậu hoa nhỏ, đúng không?”
Lục Thần Phong vốn không có bao nhiêu tự tin vào tay nghề mình, nhưng nghe thấy đáp án của Lâm Triều Sinh, tâm trạng chợt tươi sáng hơn rất nhiều, còn nhếch nhếch môi: “Đúng.”
Lâm Triều Sinh cẩn thận cầm nó lên, dung tích không bao lớn, nhưng cũng đủ trồng cây thủy tùng hay bạc hà nho nhỏ. Lục Thần Phong nhìn chăm chú vào khóe mắt cong lên như vầng trăng khuyết của Lâm Triều Sinh, trong lòng nghĩ ngợi, hẳn là cậu ấy… thích nhỉ?
“Có hơi trống trải.” Lâm Triều Sinh nhỏ giọng lầm bầm một câu, quay người hỏi ông cụ đang mài phôi bên cạnh lò nung, “Chào ông, cho cháu hỏi chỗ ông có gì để lên màu cho gốm không ạ?”
Ông cụ gác lại việc trong tay, đưa hai người đến kho sau của xưởng. Trên bàn gỗ cạnh bệ cửa sổ là mấy hộp màu, không phong phú nhưng cũng xem như đủ.
Lâm Triều Sinh xắn tay áo lên, lấy cọ chuẩn bị vẽ lên chậu hoa nhỏ mình được tặng. Sau vài giây do dự, y chợt ngồi thẳng người dậy, nhét cọ vào tay Lục Thần Phong, nói với giọng điệu đầy mong đợi: “Giao cho anh đó.”