Lúc Lục Thần Phong mở mắt, bầu trời ngoài kia âm u giăng kín mây đen. Thời tiết Nhĩ Hải khó lường, ứng dụng trên điện thoại dự báo tháng bốn không có mưa, nhiều lắm chỉ có vài cơn mưa phùn chóng tạnh.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lục Thần Phong xếp gọn áo khoác và quần áo thể thao vào một cái túi, tút tát vẻ ngoài đẹp trai nhã nhặn, đi một đôi giày thể thao để leo núi.
Lên sân thượng cảm nhận nhiệt độ bên ngoài, Lục Thần Phong chỉ cần một lớp áo là đủ, nhưng Lâm Triều Sinh thì không được, nhất định phải mặc dày một một chút. Nghĩ đoạn, anh lấy điện thoại ra nhắn cho Lâm Triều Sinh ba chữ “Em dậy chưa”. Vài giây sau, y nhanh chóng trả lời, cũng là ba chữ khác “Nhìn sang phải”.
Cách một màn sương mịt mù, cảnh vật phía xa không nhìn được bao nhiêu, nhưng lại vừa vặn thấy rất rõ bóng dáng Lâm Triều Sinh. Lục Thần Phong thấy y ngồi trên đài quan sát vẫy vẫy tay với mình, gương mặt dần trở nên ôn hòa, ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt.
Lục Thần Phong ấn vào số điện thoại của Lâm Triều Sinh, luôn để người kia vào trung tâm tầm nhìn. Cuộc gọi kết nối, giọng nói điềm đạm mà mềm mại truyền đến từ đầu dây bên kia: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Lục Thần Phong hỏi, “Túi đồ của em còn chỗ trống nào không?”
Lâm Triều Sinh đáp: “Anh nói trước đã.”
“Một bộ quần áo.” Lục Thần Phong đáp, “Không chiếm diện tích bao nhiêu.”
Lâm Triều Sinh: “Được, để tôi đến chỗ anh lấy.”
Cuộc gọi kết thúc. Lục Thần Phong trở về phòng mình, ước chừng khoảng cách từ ngoài kia đến đây rồi mở cửa. Lâm Triều Sinh xuất hiện, vẫn giữ tư thế chuẩn bị gõ cửa, Lục Thần Phong đưa áo khoác cho y: “Em cứ nhét đại vào đi, không sợ nhăn đâu.”
Lâm Triều Sinh nhận lấy bằng hai tay, ôm vào lòng.
“Còn một chuyện.” Lục Thần Phong nói tiếp, “Tôi muốn gửi hành lý ra sảnh trước, gần đây homestay nhiều người ghé đến, tôi không ở cũng không chiếm phòng làm gì.”
“Anh sắp xếp xong chưa?” Lâm Triều Sinh nhìn vào trong phòng.
Lục Thần Phong tránh người khỏi cửa: “Ừm, bây giờ đưa cho Giản Y?”
“Tôi giữ giúp anh.” Lâm Triều Sinh nói dứt câu, bước vào trong rút tay cầm rồi kéo vali ra hành lang, “Để ở chỗ tôi đi.”
Lục Thần Phong theo sau, tầm mắt rơi trên áo len trắng của Lâm Triều Sinh, nghĩ ngợi không biết phòng của em ấy được bày trí thế nào. Anh không ngạc nhiên, không gian phía sau cánh cửa ấy không khác bao nhiêu so với tưởng tượng.
Căn phòng trống rỗng, đồ nội thất và trang trí rất tối giản, không có quá nhiều màu. Bốn bức tường trắng xóa, chỉ có chiếc chậu hoa nho nhỏ đặt trên tủ đầu giường là nổi bật, nó ở ngay bên giường của Lâm Triều Sinh, lúc nằm chỉ cần đưa tay là chạm được đến.
Lục Thần Phong hỏi: “Em ở một mình chỗ này sao?”
“Lúc trước Giản Y cũng ở phòng này.” Lâm Triều Sinh kéo vali đến cạnh tủ, ấn tay kéo trở về, “Kết quả đứa nhóc này đúng là một con cú đêm, cứ đêm đến là mặc kệ có buồn ngủ hay không, hết nghịch điện thoại đến nghịch máy tính, thức cả buổi để chơi game. Sau đó nhóc ấy sợ phiền tôi nghỉ ngơi, lon ton đi quét dọn sạch sẽ phòng chứa đồ bên cạnh làm thành phòng ngủ, một mình một phòng cũng tự do hơn.”
Balo của Lâm Triều Sinh rất rộng, dư sức đựng quần áo của cả hai. Hai người ăn bữa sáng ngoài sảnh xong xuôi, Lâm Triều Sinh ăn hết hai bát canh gà hầm Giản Y dậy sớm làm, Lục Thần Phong đeo balo, kiếm tra lần cuối xem còn sót gì hay không, cuối cùng chuẩn bị xuất phát.
“Anh…” Giản Y gục đầu xuống kéo một tràng dài, mắt kính rơi cả xuống mũi.
“Hai ngày nữa anh về.” Lâm Triều Sinh kéo hết dây kéo áo khoác, bẻ cổ áo ra ngoài, đeo camera lên, “Chuyện lớn chuyện nhỏ trong homestay giao cho em. Ông chủ Giản, cực khổ rồi ha.”
Giản Y sốt ruột nói: “Anh không ở đây đầu em cứ loạn cào cào lên ấy.”
Lâm Triều Sinh đưa tay bóp bóp vai cậu, động viên: “Thế nào cũng phải làm quen thôi, Giản Y, sớm muộn gì cũng phải để homestay này lại cho em.”
“Anh cứ thế mãi!” Siết tay đến độ nổi cả gân xanh, Giản Y thật sự rất giận, “Anh còn dám nói nữa!”
Lục Thần Phong đứng bên cạnh lắng nghe, điếu thuốc trên môi không đốt, lẳng lặng không lên tiếng.
“Rồi rồi.” Lâm Triều Sinh kéo cánh tay giơ lên của Giản Y, dịu giọng, “Ngoan nào, để anh đi.”
Tất cả những cảm xúc bị đè nén cuối cùng bất lực xoắn lại với nhau thành một cục, Giản Y bất đắc dĩ thở thật dài, tiễn hai người ra cổng rồi đưa mắt nhìn đến khi bóng cả hai khuất xa.
Cơn mưa phùn không ngớt trên chuyến xe từ Song Lang đến Hỉ Châu, Lục Thần Phong lên kế hoạch vào trấn mua lều bạt và mấy thứ đồ lặt vặt. Mà cửa hàng cách khá xa, nhiệt độ lại lạnh lẽo, đi bộ được nửa đường anh dứt khoát để Lâm Triều Sinh ở dưới mái hiên nghỉ ngơi.
“Anh đi đâu?” Lâm Triều Sinh phủi mấy hạt mưa rơi trên vai, hỏi.
Lục Thần Phong đưa mắt nhìn phần cổ áo Lâm Triều Sinh học bẻ ngoài ra theo mình, cười cười, kiếm tiền mặt cất trong túi: “Mua ít đồ để em ăn cho ấm người, vừa ra lò đây, còn nóng hổi.”
Bên kia đường là một quán đặc sản rất nổi tiếng, bán bánh Phá Tô*, lúc nào cũng đông nghịt khách đến mua, ngay cả ngày mưa dầm dề như hôm nay cũng có một hàng dài chờ đợi.
(*) Bánh Phá Tô
Lâm Triều Sinh trú dưới mái hiên khô ráo, không nhúc nhích chăm chú nhìn Lục Thần Phong đang che ô xếp hàng. Anh cao hơn người đứng trước một cái đầu, chiều cao nổi bật càng dễ gây chú ý.
Có chút khác so với vẻ trầm ổn nhã nhặn thường ngày, quần áo thể thao trên người làm nhạt đi tuổi tác của Lục Thần Phong, thậm chí nhuốm vẻ sôi nổi trẻ trung của thiếu niên. Không vì lý do gì, Lâm Triều Sinh bất chợt nảy sinh ảo giác cả hai đều còn là học sinh.
Chờ nửa tiếng đồng hồ cũng đến lượt Lục Thần Phong, cụp ô đứng trước quầy bán không tới hai giây đã chạy về cạnh Lâm Triều Sinh, giọng khá gấp gáp: “Em ăn bánh không nhân hay thêm trứng thịt?”
Lâm Triều Sinh nhìn lên chóp mũi phủ một tầng mồ hôi mỏng của anh, chút chuyện nhỏ nhặt này mà còn cần hỏi ý kiến của mình ư?
Trong lòng ấm lên, y trả lời: “Giống anh là được.”
“Ừm, tôi phải thêm trứng thêm thịt.” Lục Thần Phong nhanh chóng gật đầu, sải bước nhanh chóng về nói với ông chủ, chờ miếng bánh nóng hổi đến tay.
Tay trái cầm bánh, tay phải cầm một ly trà sữa nóng, Lâm Triều Sinh chưa ăn được hai miếng Lục Thần Phong đã ăn xong xuôi. Cửa hàng nằm ở con ngõ tiếp theo, Lâm Triều Sinh đi trước, Lục Thần Phong đi sau vén tấm màn cửa suốt lên cho y, gật đầu chào chủ tiệm.
“Trong này ấm nhưng hơi có mùi, tôi đi nhanh, em cứ ở đây chờ tôi.” Lục Thần Phong nhỏ giọng dặn hai ba câu, nhanh chóng đi tới mấy gian hàng chọn lều tự động dày, thêm cả một bộ khăn trải giường.
Phiền chủ tiệm buộc lều vào sau balo, Lục Thần Phong hoàn thành nhiệm vụ. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn nhiều thời gian. Lâm Triều Sinh uống trà sữa, hai người thong thả tản bộ trong thị trấn nhỏ đã dứt cơn mưa. Lúc đi ngang qua gốc hòe cổ thụ đầu hẻm, cả hai nhìn thấy một người đang hát, một người đánh ghi ta, khúc dân ca nhẹ nhàng mà xa xôi vang vọng bên tai.
Trong đám đông đến xem có người hút thuốc, Lục Thần Phong cũng hơi thèm, định lấy bao thuốc cất trong túi ra làm một điếu. Nhưng vừa lấy bật lửa, anh nghe tiếng bọc nhựa cọ vào nhau, nghiêng đầu nhìn chợt thấy Lâm Triều Sinh đang bóc một que kẹo, vị cam.
“Hút ít thuốc một chút vẫn hơn.” Lâm Triều Sinh nói, “Anh ăn một cây kẹo cho đỡ đi vậy.”
Lục Thần Phong nhận lấy bằng miệng, sau đó hỏi: “Em mua lúc nào?”
Lâm Triều Sinh trả lời: “Hôm qua bổ sung đồ cho homestay, tôi nhờ người tiện tay mua giúp.”
Lục Thần Phong cố ý hỏi: “Có phải chỉ mua vị cam tôi thích ăn không?”
Rõ rành rành ra đó, Lâm Triều Sinh không đáp, hút một ngụm trà sữa rồi hỏi ngược lại: “Suốt đường đi anh không để tôi làm gì cả, chỉ ngồi yên để anh chăm sóc, còn nghe lời đến mức không hút thuốc lá, anh có ý gì?”
“Em không cần đoán.” Lục Thần Phong đảo kẹo trong miệng sang một bên, “Tôi làm tất cả vì em là có tính toán của riêng mình, em cứ nghĩ lệch đi là được.”