Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 35: “Tim anh còn đập nhanh hơn em.”



Máy bay xuyên qua các tầng mây, hạ xuống đều đặn. Vài phút sau, lốp máy bay ma sát với mặt đất phát ra tiếng động dữ dội. Lâm Triều Sinh run lên, chậm rãi mở mắt, ánh đèn hắt vào tầm nhìn mơ màng. Y nghiêng đầu nhìn cửa sổ, bên ngoài là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.

Giữa tháng tư, nhiệt độ của Bắc Kinh và Đại Lý không chênh nhau bao nhiêu. Lâm Triều Sinh ra ngoài, xe sân bay đỗ cách đó không xa. Buổi đêm mát mẻ, Lục Thần Phong đứng phía sau phủ thêm lớp áo khoác cho y.

Tại ga T3 của sân bay thủ đô, Lâm Triều Sinh ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài lớp cửa kính, gương mặt nhuốm vẻ uể oải. Lục Thần Phong lo lắng hỏi: “Em thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”

Lâm Triều Sinh kéo kín áo khoác vào ngực, cười đáp: “Em vừa rơi xuống từ độ cao trên mặt nước biển xuống dưới thấp đấy, không sao đâu, anh đừng lo lắng.”

Lấy hành lý xong xuôi, Lục Thần Phong canh giờ gọi xe đến. Vừa ra ngoài đứng không được bao lâu, một chiếc taxi đã lái tới, Lục Thần Phong nhét hành lý của cả hai vào cốp xe, cùng Lâm Triều Sinh ngồi vào ghế sau. Tài xế đạp ga, xe nhanh chóng leo lên đường cao tốc.

Dải đèn phản quang trên đường chiếu vào đôi ngươi Lâm Triều Sinh, y nhìn thành phố ngoài cửa xe với cảm giác tràn đầy mới mẻ. Lần thứ hai đến đây tâm trạng lại thật khác biệt, mọi màu sắc cũng trở nên tươi sáng hơn so với cái ảm đạm của hai năm về trước.

Lần đầu tiên tới thành phố này vì đây là nơi có điều kiện khám chữa bệnh tốt nhất, Lâm Triều Sinh nếm trải mọi mất mát và tuyệt vọng, vừa lẻ loi cô độc vừa bất lực ngồi đợi kết quả kiểm tra.

Lần thứ hai đến thành phố này là vì y yêu Lục Thần Phong. Dù khắp nơi lạ lẫm, song y cảm nhận được sự thân thuộc.

Gương mặt vô tình để lộ biểu cảm lờ mờ, Lục Thần Phong khoác tay lên bệ cửa sổ, siết hờ nắm tay chống bên tai, nghiêm túc ngắm nhìn người bên cạnh thật chăm chú.

Những tòa nhà cao tầng san sát trôi tuột về sau, những phồn hoa chốn thị thành cũng dần tan đi. Xe đổi hướng lái ra khỏi đường vành đai số năm phía Bắc, ngoài kia đột ngột yên tĩnh vắng lặng.

Màn đêm như càng tối tăm hơn, Lâm Triều Sinh quay sang, bắt gặp cái nhìn của Lục Thần Phong: “Nhà anh ở ngoại thành à?”

Lục Thần Phong nở một nụ cười sâu xa, xoay xoay bật lửa kim loại trên tay, lát sau đặt xuống đầu gối: “Ừm, sợ không?”

Lâm Triều Sinh nhíu nhíu mày, nghiêng người kề sát vào Lục Thần Phong, đưa tay xoa cổ tay anh, ngón cái khẽ khàng nhấn vào mạch đập: “Tim anh còn đập nhanh hơn em, anh sợ mình “dẫn sói vào nhà” chứ gì.”

Lục Thần Phong: “…” Anh đang kích động mà.

Taxi dừng lại ở khu chung cư Ngọc Viên, bảo vệ yêu cầu xác nhận thân phận. Lục Thần Phong trả tiền xe rồi lấy căn cước ra, bảo vệ giúp họ lấy hai chiếc vali xuống.

Hai người kéo vali của người còn lại, vali của Lục Thần Phong rất nhỏ, Lâm Triều Sinh còn chẳng cần dùng sức.

Trong khu chung cư chỉ có vài cụ ông cụ bà dắt chó đi dạo, không gian yên tĩnh càng làm tiếng bánh xe lăn trên đất thêm rõ ràng, đám mèo hoang ngủ vùi trong bụi cỏ nghe mà giật mình.

Đi ngang qua mấy hàng ghế nghỉ chân và bồn hoa, bên tay phải là tòa chung cư năm tầng, bức tường sơn đã thoáng loang màu, khung cửa sổ đã sắp rỉ sét, thoạt trông đã qua được nhiều năm.

Mỗi hộ gia đình ở tầng trệt đều được kèm theo một khoảnh sân nhỏ hình chữ nhật rộng khoảng ba mươi mét vuông, được rào cẩn thận. Tuy diện tích nhỏ hẹp nhưng cũng đủ đặt cái ghế cái bàn, còn có thể trồng một vài loại rau cỏ hay hoa trái.

Lâm Triều Sinh rất thích kiểu không gian độc lập thế này. Lúc vừa đi ngang qua, y còn nhìn thấy bên trong hàng rào là mấy quả hồ lô to nhỏ không đều, đáng yêu cực kì.

Ánh mắt Lục Thần Phong vẫn dán trên người Lâm Triều Sinh, mọi biến hóa rất nhỏ trên gương mặt cũng bị anh bắt được. Ôm cứng Lâm Triều Sinh trước cửa căn hộ thứ tư ở tầng trệt, Lục Thần Phong nhét thẻ và chìa khóa vào tay y, chọc chọc cằm y nói nhỏ: “Không cần hâm mộ, chúng ta cũng có.”

Mở cửa phòng số 101, bất chợt ngửi thấy hương hoa mộc thoang thoảng chưa tan. Lục Thần Phong có thói quen dùng trầm hương trong nhà, trước đây anh thường dùng trầm hương Kalimantan[1], bây giờ thì anh thích trầm Lão Sơn Đàn Hương[2] hơn.

[1] [2]

Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách và một khoảnh sân nhỏ bên ngoài, tổng cộng một trăm hai mươi mét vuông. Nội thất và cách bài trí trong nhà đơn giản trang nhã với tông màu truyền thống của tường trắng gỗ nâu. Lục Thần Phong xách hành lý của hai người vào, dẫn Lâm Triều Sinh đến phòng vệ sinh rửa tay trước rồi nói: “Anh sống ở đây từ nhỏ, trước đây anh là chủ nhà. Nhưng bây giờ em là người có tiếng nói nhất.”

Nóng lòng giao lại quyền sở hữu xong, Lâm Triều Sinh nhìn quanh bốn phía, chỉ vào phòng khách trống trải, rồi chỉ đến khoảnh sân đìu hiu nọ: “Em làm gì cũng được đúng không?”

Lục Thần Phong gật đầu: “Em thích là được.”

Dọn dẹp phòng mình để Lâm Triều Sinh ở, Lục Thần Phong định chuyển sang phòng cha. Anh đang chuẩn bị thay chăn gối, Lâm Triều Sinh đã nói: “Không cần phiền đâu anh, em không ngại.”

Lâm Triều Sinh rất hài lòng với môi trường sống thế này, nhưng chẳng biết vì lý do gì, y vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bàn chải đánh răng là loại dùng một lần, trong tủ quần áo đa số là móc trống, ngoài sân rỗng tuếch không có cây xanh. Lúc Lâm Triều Sinh rửa tay, y để ý phải mở vòi được vài giây nước mới chảy ra.

Lục Thần Phong không thường ở đây. Lâm Triều Sinh đoán, hẳn anh có chỗ ở khác.

Đèn trần tỏa ra ánh sáng êm dịu ấm áp, Lâm Triều Sinh treo quần áo vào tủ, như vô ý hỏi: “Phòng làm việc của anh ở đâu thế?”

Lục Thần Phong báo cáo: “Tòa nhà văn phòng Phương Thảo.”

Lâm Triều Sinh tìm trên điện thoại, nằm ở đường vành đai hai phía Đông. Nếu như y nhớ không lầm, vậy trước khi xuống cao tốc y đã từng thấy trên bảng chỉ đường, hình như là vòng qua đường vành đai năm quận Hải Điến.

Y lại hỏi: “Anh ở đây không phải xa phòng làm việc lắm à?”

Lục Thần Phong đáp: “Anh lái xe.”

“Giờ cao điểm sáng tối ở Bắc Kinh em cũng biết rồi.” Là một người quan trọng công việc, Lâm Triều Sinh biết rõ thời gian với Lục Thần Phong quý giá bao nhiêu. Y cởi áo phao lông ra: “Lái xe còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.”

“Anh đâu phải đi chín giờ về năm giờ.” Lục Thần Phong tựa người vào khung cửa, chăm chú nhìn Lâm Triều Sinh bận bịu sắp xếp, “Lúc đi làm tránh được giờ tắc đường.”

Ngay sau đó, Lục Thần Phong ngắt ngang lời Lâm Triều Sinh định nói, khoanh tay: “Anh biết em muốn hỏi gì, đúng là anh không thường ở đây.”

“Đây là nhà của cha anh.” Lục Thần Phong nói, “Năm năm trước anh có mua một căn hộ ở Vạn Quốc Thành, nằm rất gần phòng làm việc.”

Tiền chữa bệnh thuốc thang của Lâm Triều Sinh, cùng với tiền vốn phòng làm việc, chi tiêu sinh hoạt của cả hai không phải những khoản nhỏ. Trên đường về Lục Thần Phong đã lên kế hoạch rất kỹ càng, anh định bán căn hộ ở Vạn Quốc Thành đi.

Quyết định này không cần thiết để Lâm Triều Sinh biết, nhưng suy nghĩ của em ấy kín đáo cẩn thận đến mức không thể giấu được tròn một buổi tối.

Lâm Triều Sinh nhận ra được ý định của Lục Thần Phong, đóng cửa tủ lại với tâm trạng rối bời phức tạp: “Khoản để dành của em đủ để phẫu thuật.”

Lục Thần Phong nói: “Việc làm ăn của anh cũng cần tiền.”

Lâm Triều Sinh cau mày: “Em có thể bán lại Giai Tịch.”

“Em nghĩ kiểu gì thế?” Lục Thần Phong bước đến gần Lâm Triều Sinh, thở dài, “Cho em bán homestay của mình đi, lại không cho anh bán nhà?”

“Giai Tịch chỉ có một, nơi bây giờ không chỉ chứa hồi ức của cha mẹ em.” Lục Thần Phong nghiêm túc, giọng trầm xuống: “Đâu phải chúng ta không có chỗ ở, trong thành phố ồn ào không bằng ngoại thành yên tĩnh, cũng tốt cho sức khỏe của em nữa.”

Lâm Triều Sinh đuối lý ngập ngừng: “Nhưng mà…”

Lục Thần Phong bất đắc dĩ ôm lấy Lâm Triều Sinh, dùng cái ôm này chặn kín y: “Ngày đầu tiên về nhà đã cau mặt cau mày như thế rồi, làm anh có cảm giác thất bại đó.”

Khi hai người yêu nhau bắt đầu dồn sức liều mạng nghĩ cho người kia, tình cảm đã bén rễ rất sâu rồi.

“Lâm Triều Sinh, anh thấy mình rất đầy đủ.” Lục Thần Phong vỗ nhẹ lưng y, cách một lớp vải cũng không ảnh hưởng đến hơi ấm truyền qua nhau, “Chỉ cần nghĩ đến mình có thể làm chút gì đó cho em, anh thật sự vui lắm.”

Giọng anh mềm đi: “Đừng bận tâm nữa, nghe lời nào.”

Lâm Triều Sinh im lặng nghĩ ngợi một hồi, miễn cưỡng “ừm” một tiếng: “Hôm bán nhà anh phải đi cùng em.”

“Được.” Lục Thần Phong đáp, “Không còn sớm nữa, em nên nghỉ ngơi rồi.”

Lâm Triều Sinh thỏa hiệp, y lấy khăn mặt đi vệ sinh cá nhân, sau đó thay đồ ngủ nằm lên giường, đắp chăn thật kín… Nhưng vẫn không nỡ chợp mắt.

Lục Thần Phong lẳng lặng ngồi bên giường, Lâm Triều Sinh lướt qua bả vai anh nhìn những vì sao ngoài cửa sổ. Y nghe Lục Thần Phong nói: “Đêm đầu tiên anh muốn nhìn em ngủ.”

Lâm Triều Sinh chứng tỏ bản thân: “Em đâu phải con nít, không ngủ lạ giường đâu.”

Lục Thần Phong đành nói thật: “Không phải vì em, mà là anh muốn ở cùng em.”

Đôi mắt Lâm Triều Sinh cong cong, hơi thở dần nhẹ lại, chậm rãi nhắm mắt.

Rèm cửa sổ phất phơ theo cơn gió ngoài kia, ánh trăng bàng bạc trải trên mặt đất, vài đốm sáng le lói rơi trên lớp đệm giường. Dưới chăn dần ấm lên, ẩn giấu đôi bàn tay đan siết, đường vân tay vừa vặn áp lên nhau. Đêm đầu tiên ở nhà Lục Thần Phong, Lâm Triều Sinh đã có một giấc ngủ yên lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.