Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 51: “Xem ra vẫn chưa đủ nhỉ.”



Tuy chuyến công tác này có thể kéo dài đến một tuần, nhưng với tần suất một ngày mười mấy cuộc điện thoại qua lại, Lâm Triều Sinh luôn có cảm giác Lục Thần Phong sẽ trở về sớm thôi.

Cuối tháng sáu, Bắc Kinh bước vào giữa hè, công viên Nguyệt Đông tràn ngập hoa cỏ. Thời tiết ở ngoại thành thông thoáng dễ chịu, Lâm Triều Sinh xách máy theo chụp vài tấm hình, người bầu bạn trò chuyện bên cạnh khi là mấy đứa bé, có lúc lại là mấy cụ ông cụ bà.

Ngồi trên ghế đá lọc ảnh, khi lướt đến một tấm chụp Lục Thần Phong mặc đồ Tây chỉnh tề, Lâm Triều Sinh thoáng ngẩn ngơ thẫn thờ trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy hai người đã xa nhau thật lâu.

Lâm Triều Sinh ngẩng đầu nhìn nền trời xanh thẳm trên cao, mím môi mất mát: “Còn hai ngày nữa à.”

Ánh hoàng hôn dần buông, tâm trạng ảnh hưởng đến tiến độ chụp hình khá nhiều, Lâm Triều Sinh chậm rãi thả bước về nhà. Hàng cây ngô đồng và ngân hạnh vẽ ra một lối nhỏ râm mát, cơn gió nhẹ thoảng qua đưa lá cây rơi rụng xuống trên bờ vai, chạm lên đầu ngón tay y.

Chiếc ô tô bên kia đường chạy sượt qua, Lâm Triều Sinh đưa mắt nhìn theo đèn sau xe tắt ngóm. Bỗng nhiên, trong mắt chợt xuất hiện bóng dáng mà y đã nhung nhớ bấy lâu.

Lâm Triều Sinh đứng ở cuối con đường, sững sờ nhìn chằm chằm Lục Thần Phong ở cửa khu dân cư chờ mình về. Người nọ đang trông mắt nhìn khu chợ nông sản phía Tây, vóc người cao lớn, nhưng trông lại chẳng khác gì đứa bé sốt ruột mong ngóng người nhà.

Trong chớp mắt đối diện nhau, Lâm Triều Sinh chạy đến, Lục Thần Phong đón y, cau mày nhắc khẽ “Nào, đừng vội”, rồi ôm lấy người trong vòng tay, an lòng thở nhẹ một hơi.

Lắng nghe nhịp tim rối loạn của người trong lòng, Lục Thần Phong lo lắng hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”

“Vui quá.” Lâm Triều Sinh nhắm chặt mắt lại, cảm nhận niềm vui sướng tột bậc khi được gặp lại anh, “Em thấy mình chạy marathon cũng không vấn đề gì.”

Nheo mắt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bảo vệ, Lâm Triều Sinh kiềm chế tách khoảng cách giữa cả hai ra, lại không tìm thấy hành lý của Lục Thần Phong đâu. Y hỏi: “Anh về nhà rồi à?”

“Ừm.” Lục Thần Phong cầm máy ảnh lên, trả lời: “Phát hiện em không ở nhà nên ra cửa chờ em.”

Lâm Triều Sinh nói: “Anh tưởng em đến chợ nông sản phải không?”

Lục Thần Phong gật đầu: “Thấy thịt xông khói với thịt bò em thích ăn không còn nhiều, thì ra em không đến chợ nông sản mà ra công viên Nguyệt Đông chụp hình.”

Quẹt thẻ vào nhà, cửa phòng còn chưa kịp đóng lại, Lâm Triều Sinh đã chủ động hôn anh. Lục Thần Phong rất thích nghe tiếng thở gấp gáp của y, hưởng thụ những nụ hôn ngày càng trở nên thuần thục. Anh ôm ngang người Lâm Triều Sinh, đè y lên sofa, chuẩn bị lấp đầy mọi sự trống trải trong lòng những ngày dài qua để lại.

Sắc trời tối dần, trán Lâm Triều Sinh đã mướt mồ hôi, vẫn chưa thỏa nguyện ngước lên, chăm chú nhìn Lục Thần Phong không dời mắt.

“Quái lạ.” Lâm Triều Sinh lầm bầm.

“Sao thế?” Lục Thần Phong thắc mắc.

Đôi mắt Lâm Triều Sinh như hai vầng trăng khuyết cong cong: “Rõ ràng anh đã ở ngay trước mắt em, thế mà em vẫn cứ nhớ anh mãi thôi.”

Lục Thần Phong cười, lần thứ hai áp lấy cánh môi y: “Xem ra vẫn chưa đủ nhỉ.”

Điều hòa kêu “tít” một tiếng, luồng khí mát lạnh rót vào không gian nóng nực oi nồng. Tám giờ, một thau khoai tây, một rổ bắp cải tím, nửa trái bầu và hai trái cà tím đặt trên bàn bếp; Lục Thần Phong hái mấy quả ớt nhỏ trong vườn, Lâm Triều Sinh xắt miếng thịt bò cho vào nồi hầm, bữa cơm ba người lại được hai người càn quét sạch sẽ.

Căn phòng tối tăm có chiếc đèn chùm treo trên cao, họ chen nhau dưới ánh đèn mờ, Lục Thần Phong nói: “Có tin tốt muốn báo cho em.”

Lâm Triều Sinh đặt chén đũa xuống, ngồi lại nghiêm chỉnh: “Anh nói đi, em hứa sẽ cười nhỏ thôi.”

Lục Thần Phong không nhịn được cười: “Chúng ta có thu nhập rồi, anh định nộp hết lên đây.”

Lâm Triều Sinh mím mím môi: “Vậy em nhận, xem như đây là việc mình phải làm thôi.”

Tràng cười ngắn ngủi qua đi, Lục Thần Phong múc súp đậu vào chén cho Lâm Triều Sinh, hỏi: “Gần đây em muốn mua gì không?”

Lâm Triều Sinh trả lời rất nhanh: “Đúng là có một thứ.”

Y chỉ vào hai bức ảnh chụp trên tủ TV, một tấm là ảnh cả gia đình của Lâm Triều Sinh với cha mẹ, một tấm là ảnh kết hôn của cha mẹ Lục Thần Phong. Lâm Triều Sinh đưa mắt nhìn chúng: “Anh có cảm giác ở đó thiếu thiếu gì không.”

Lục Thần Phong hiểu ý tiếp tục: “Thiếu một tấm hình của chúng ta.”

“Em cố tình để trống một cái móc treo là vì bức hình chụp chung của hai đứa mình đó.” Lâm Triều Sinh nói, “Em không muốn cái bình thường, phải là nghiêm túc chính thức ấy.”

Lục Thần Phong hiểu rất rõ thứ Lâm Triều Sinh muốn mua: “Chúng ta còn thiếu một bộ đồ Tây.”

Tầm xế chiều, trong cửa hàng thời trang cao cấp ở tầng hai của trung tâm thương mại Phương Thảo, nhân viên khoác trên tay bốn, năm loại áo vest và sơ mi khác nhau. Từ khi mở cửa hàng tới nay đây là lần đầu tiên gặp được móc áo di động đích thực, đồ của cửa hàng họ luôn cực kỳ kén cười mặc, nhưng lại cực khó tìm thấy chút khuyết điểm nào khi mặc trên vóc người của Lâm Triều Sinh.

Lục Thần Phong ngắm nghía, bị hớp hồn mấy lần, anh mở mẫu trong tạp chí ra, thưởng thức dáng người của Lâm Triều Sinh. Em ấy mặc đồ đơn giản như sinh viên đại học đã mê người lắm rồi, nay khoác trên người trang phục thế này khiến anh suýt thì thở không ra hơi.

Lục Thần Phong mặc màu lam đậm, Lâm Triều Sinh lại chọn màu xám bạc. Hai người đứng cạnh nhau làm mấy nhân viên kích động âm thầm nháo nhào với nhau cả lên, suýt nữa quên chào hỏi khách hàng vừa tới.

Lâm Triều Sinh không hỏi ý kiến Lục Thần Phong, người này luôn nhìn y qua rất nhiều lớp kính lọc. Y cũng không hỏi nhân viên, mỗi phụ kiện trong lời chào mời của các cô đều rất tuyệt vời. Vừa lúc có con trai của chủ cửa hàng ngồi trên sofa, mắt nhìn của trẻ em luôn đi đúng trọng tâm nhất. Lâm Triều Sinh lại gần, nghiêm túc tham khảo ý kiến của cậu bé.

Nhìn người trước mắt một lượt thật tỉ mỉ, cậu bé giả vờ trưởng thành sờ sờ cằm như đang tư lự tìm lời nhận xét, nhưng lại không tìm ra lỗi, vì vậy khen ngợi bật ngón cái với Lâm Triều Sinh.

Trả tiền, cắt mác áo, Lâm Triều Sinh mặc luôn đồ vừa mua, cất đồ mặc lúc vừa tới đây vào túi. Y ngồi vào ghế phó lái, nhìn kính chỉnh trang cà vạt, tay đặt trước ngực bị đầu Lục Thần Phong ngả xuống áp lấy, lưng ghế chịu trọng lượng của cả hai người.

Vốn chỉ mất phí gửi xe chưa đến ba mươi phút, cuối cùng lại thành ra một tiếng đồng hồ. Mặt Lâm Triều Sinh đỏ lựng, dựa vào đến nhàu nhĩ cả hai chiếc áo sơ mi cho huề nhau, nghiêm khắc phê bình Lục Thần Phong có nhiều tiền cũng không được đắc ý tỏ vẻ. Lục Thần Phong tỏ ý mình đã hạn chế lắm rồi, không thì phí đỗ xe phải tốn gấp đôi chỗ này.

Trở về khu dân cư Ngọc Viên, ánh mặt trời rọi vào nhà không còn bao nhiêu, độ sáng không quá lý tưởng. Lâm Triều Sinh lấy đèn bàn trong phòng ra, dựng giá đặt máy ảnh rồi canh chỉnh góc độ phù hợp nhất.

Lâm Triều Sinh chỉ huy Lục Thần Phong: “Anh đứng ra đó cho em xem thử.”

Lục Thần Phong cài cúc áo vest, đứng thẳng người. Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Triều Sinh phía sau máy ảnh, lòng anh bất chợt dâng lên nỗi xúc động khó tả, khoang mũi cay cay.

Lâm Triều Sinh khom người quan sát biểu cảm của Lục Thần Phong qua ống kính, cũng bất giác mím chặt môi, ổn định cảm xúc rồi nói với anh: “Thần Phong, anh cười một cái xem.”

Lục Thần Phong đưa tay xoa xoa cánh mũi, trịnh trọng hắng giọng, sau đó thả lỏng cơ thể, nở nụ cười với Lâm Triều Sinh.

Lâm Triều Sinh nhấn vào nút chụp, bức ảnh lập tức hiện lên. Y chạm tay lên gương mặt của Lục Thần Phong trên màn hình, thì thào: “Tốt lắm, đây là hiệu quả mà em muốn.”

Chỉnh thời gian chụp ảnh, Lâm Triều Sinh hạ vai hít sâu một hơi, đến cạnh Lục Thần Phong. Anh bắt được bàn tay buông thõng giữa không trung, hai người chỉnh lại quần áo cho nhau, cùng hướng mặt về ống kính.

Đối diện với chiếc máy ảnh trơ trọi bên kia, Lục Thần Phong thành kính cất tiếng: “Anh bằng lòng.”

Lâm Triều Sinh trang trọng lặp lại: “Em bằng lòng.”

Hai lòng bàn tay dán chặt lấy nhau ướt mồ hôi, gương mặt hai người đỏ bừng đến tai, nhịp tim tăng nhanh, như thể đang cùng nhau làm chuyện hệ trọng nhất đời người. Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ tràn vào rõ mồn một, thật lâu vẫn chưa thấy ánh đèn nháy, Lục Thần Phong nhếch khóe môi đã căng cứng lại, hỏi: “Em đặt sai thời gian rồi à?”

Lâm Triều Sinh nhẩm ngược thời gian trong lòng, y nói: “Chuẩn bị —— “

Trên da cảm nhận được cái chạm dịu dàng, Lâm Triều Sinh kiễng chân hôn lên môi Lục Thần Phong. “Tách”, bức ảnh chụp lại nụ cười hớn hở của anh. Sau đó, tấm ảnh vô cùng thiếu đứng đắn này được Lâm Triều Sinh chọn lấy trong một xấp ảnh dày, bỏ vào khung ảnh, đặt trên bệ cửa sổ cạnh chậu hoa nhỏ.

Tháng bảy trời sáng sớm hơn bình thường, trước khi tràn vào phòng ngủ, ánh bình minh luôn rót no đầy khung ảnh vừa chụp treo trên vách tường kia. Mỗi lần nhìn lên nó, Lục Thần Phong lại càng thấu hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của hai chữ “gia đình”. Sự tồn tại của Lâm Triều Sinh không chỉ để bầu bạn cùng anh qua những tháng năm dài đằng đẵng về sau, mà là từ khi có y, cuộc sống này mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.