Đây là lần đầu tiên Diệp Thư Từ cảm nhận được thời gian trôi qua rõ ràng như vậy.
Một nỗi đau tê tái rõ ràng như khắc sâu vào các khớp xương.
Cô lại không có cách nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ đi đến bên cửa sổ, cô có thể nhìn thấy ánh đèn và đèn neon ở phía xa, những bức tường màu xám, mái nhà cũ kỹ và thậm chí cả khói bếp ở phía xa.
Cô chỉ biết nhìn thời gian trôi đi từ tám giờ đến chín giờ, mười giờ, đến mười một giờ tối mới nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra.
Cô đã ngây người trong phòng, nghe thấy tiếng khóa cửa cũng không có bất kỳ dao động nào.
Diệp Thư Từ lặng lẽ đứng dậy, tê liệt như người máy, nhẹ nhàng bước đến phòng làm việc, quỳ xuống và nhìn chiếc điện thoại di động đã bị vỡ nát.
Màn hình bị vỡ, pin thì không biết đã văng đi đâu đó, cô tìm rất lâu, sau khi ráp lại thì không bật lên được.
Vài giọt gì đó nóng hổi rơi xuống cánh tay cô, là nước mắt của cô, nóng đến gần như đốt cháy da thịt.
Sáng hôm sau, Đường Tiếu chuẩn bị bữa sáng cho cô như thường lệ, nhưng bà phớt lờ cô, tiếng gọi "Mẹ" đang mắc kẹt trong cổ họng Diệp Thư Từ, không thể thốt nên thành lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ đeo cặp đến trường.
Cô không biết phải đối mặt với Thẩm Tứ như thế nào.
Nhà hàng đã được Thẩm Tứ đặt trước, là một nhà hàng lẩu khó đặt chỗ, cô thích ăn lẩu nên anh mời cô đi ăn lẩu.
Kế hoạch hay ho thế mà lại hỏng bét.
Giáo viên dạy văn đến rất sớm, bọn họ lớn tiếng đọc to, tiếng đọc vang khắp trường.
Diệp Thư Từ làm thế nào cũng không học vào được, cô nhiều lần muốn vươn tay vỗ vai Thẩm Tứ để giải thích cho anh về việc lỡ hẹn.
Diệp Thư Từ cắn môi, làm thế nào cũng không thể hạ tay xuống.
Cô có can đảm từ bỏ kỳ thi và bảo vệ thiếu niên mình yêu, nhưng lại không đủ can đảm để giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Rõ ràng là cô chịu ấm ức.
Cuối cùng cũng kìm được đến hết tiết, Thẩm Tứ cầm ly đi lấy nước, Diệp Thư Từ dùng hết sức lực gọi anh lại: "Thẩm Tứ."
Thẩm Tứ đảo mắt, cười nhẹ và nói "có chuyện gì" như thường lệ
Anh không chủ động hỏi cô về việc lỡ hẹn ngày hôm qua.
"Xin lỗi, ngày hôm qua, tôi…" Diệp Thư Từ do dự, nhưng vẫn là nghĩ không ra lời giải thích thích hợp.
Làm sai thì phải tự mình gánh lấy hậu quả, cô ghét nhất những kẻ biện minh, nhưng lúc này, cô thực sự đang nghĩ nên bao biện như thế nào.
Dứt khoát nói sự thật đi.
Nhưng Thẩm Tứ có lẽ sẽ rất hối hận, cho dù có làm lại bao nhiêu lần, cô cũng sẽ không hối hận về quyết định của mình.
Thẩm Tứ nhướng mày, thản nhiên cười nói: "Nhất định là đã có việc gấp khiến cậu lỡ hẹn, không sao cả."
Những lời đơn giản và dứt khoát của thiếu niên đã giải quyết được sự bối rối của cô.
Diệp Thư Từ gật đầu và không nói nhiều.
Nhưng khi nghĩ lại, cô cảm thấy mình có lỗi với Thẩm Tứ.
Việc cấp bách lớn đến đâu cũng không phải là lý do để cho người leo câu, thời buổi hiện đại, việc liên lạc với người khác rất tiện lợi, chẳng lẽ cả điện thoại di động còn hỏng.
Thật không may, điện thoại của cô hỏng thật.
"Tiểu Từ, tớ đã nhìn thấy mẹ của cậu." Khương Hiểu hoảng sợ tìm thấy Diệp Thư Từ: "Cậu học tốt như vậy, thầy Trần cũng không cần gọi phụ huynh cậu chứ, chuyện gì vậy?"
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong lòng Diệp Thư Từ, trái tim của Diệp Thư Từ đập dữ dội.
Đường Tiếu đang ngồi đối diện với thầy Trần, trên bàn có một tách trà.
"Mẹ Diệp Thư Từ, tôi rất hiểu cảm giác của bà và cũng hiểu rằng với tư cách là một bậc cha mẹ, bà sẽ lo lắng khi con mình học lớp mười hai, nhưng bà cũng biết rằng giáo dục là không ngừng, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, chuyển trường cũng không có ý nghĩa gì, huống chi bà đã cân nhắc ý kiến của con mình chưa?"
Diệp Thư Từ đứng ngoài cửa, trong đầu lóe lên một tia sáng, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là sắp ngã xuống.
Đường Tiếu thực sự muốn chuyển cô đến một trường khác.
Đường Tiếu có thái độ kiên quyết: "Thầy Trần, tôi là mẹ của Tiểu Từ và tôi chắc chắn rằng bất kỳ chuyện gì cũng xuất phát từ góc độ của con bé. Gần đây, năng lượng học tập của đứa trẻ rất thấp, tôi cũng đã nói với thầy về chuyện cuộc thi rồi."
Là một giáo viên lâu năm, thầy đương nhiên đã gặp qua hết các kiểu phụ huynh.
Thầy Trần bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là cảm thấy hành động của Diệp Thư Từ không sai, hơn nữa con bé cũng không có ảnh hưởng đến kỳ thi. Tôi đã dạy đứa nhỏ này mấy năm, cũng biết rất rõ tính cách của con bé, con bé có vẻ dịu dàng, nhưng thật ra rất có chính kiến."
"Tôi tin đứa nhỏ này sẽ không đi lầm đường."
Giọng nói của thầy Trần trầm và mạnh mẽ, khiến mũi Diệp Thư Từ nhức nhối.
Mẹ cô không hiểu cô, nhưng thầy có thể hiểu cô bất hạnh và may mắn như thế nào.
"Nhưng thầy ơi, tôi đã nghĩ phải chuyển trường khác cho con bé rồi."
"Mẹ, con không đồng ý chuyển trường." Diệp Thư Từ đè nén sự nhức nhối trên mũi, sải bước đi tới, ánh mắt bướng bỉnh, giọng nói cũng bướng bỉnh, lưng cô gái thẳng tắp: "Ở đây có giáo viên và bạn học mà con thích, con không muốn đến trường khác."
Đường Tiếu không ngờ rằng cô sẽ công khai chống lại bà, bà chỉ vào cô: "Con."
Giọng điệu của Diệp Thư Từ rất mạnh mẽ: "Mẹ, con sẽ không đi đâu. Nếu mẹ nhất quyết bắt con chuyển trường, điều đó sẽ chỉ ảnh hưởng đến kết quả thi vào đại học của con hơn thôi."
Chuyện này đã kết thúc.
Sau khi chuông tan học buổi chiều vang lên, thầy Trần đột nhiên đến chỗ ngồi của Diệp Thư Từ, nhẹ nhàng nói: "Hai em và bàn của Tưởng Đại Lực đổi chỗ cho nhau đi."
Vị trí của Tưởng Đại Lực là ở đầu phía nam của lớp học, vị trí của Diệp Thư Từ là ở cuối phía bắc.
Giáo viên yêu cầu không thể không nghe, Lâm Tuyết Nguyên cũng không phản đối, sau khi đổi chỗ ngồi, cô ấy kỳ lạ hỏi Diệp Thư Từ: "Tại sao thầy chỉ đổi chỗ hai chúng ta?"
Diệp Thư Từ mím chặt môi, không thể nói nên lời.
Bây giờ cô cách Thẩm Tứ rất xa, một nam một bắc, như bị vực sâu ngăn cách, giữa những mái đầu tăm tối, cô cần vươn cổ ra mới có thể nhìn rõ phương hướng của thiếu niên.
Diệp Thư Từ thậm chí còn không ăn tối, cô đi thẳng đến văn phòng của thầy Trần, đôi mắt của cô gái quật cường: "Thầy ơi, em có thể hỏi tại sao thầy lại muốn thay đổi chỗ ngồi của em không?"
Thầy Trần thở dài một hơi, thật sâu nhìn Diệp Thư Từ nói: "Diệp Thư Từ, thành tích của em ổn định, thật ra em ngồi ở chỗ nào cũng vậy."
Dường như trong đôi mắt của thầy Trần có chút thương yêu.
Không cần phải nói, cô lập tức hiểu rằng đây không phải là ý của thầy Trần, mà là yêu cầu của Đường Tiếu, Đường Tiếu lo lắng rằng cô thực sự có gì đó với Thẩm Tứ, vì vậy bà đã đặc biệt yêu cầu giáo viên tách họ ra.
Diệp Thư Từ sụt sịt, run giọng hỏi: "Thầy ơi, em thật sự đã làm sai sao?"
Thầy Trần thở dài, vỗ vỗ bả vai gầy của cô gái: "Em không sai."
Chỉ là mọi người có quá nhiều bất lực.
Trưa ngày hôm sau, Diệp Thư Từ chủ động dùng bữa với Khương Hiểu, Chu Tử Kỳ và Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ đãi khách.
Mấy người họ đến căn tin lầu ba gọi mấy món chiên, Chu Tử Kỳ cảm thán, nói: "Diệp Thư Từ, làm sao vậy, lần này hào phóng thế."
Diệp Thư Từ cụp mắt xuống, hớp một ngụm cơm, nghiêng đầu nhìn, thấy góc nghiêng của Thẩm Tứ, sống mũi cao, khóe mắt và lông mày tràn đầy nhiệt huyết, trong lòng nhất thời khó chịu vô cùng.
Cô ngẩng đầu giả vờ thoải mái, gượng cười nói: "Sau này buổi trưa có lẽ không thể cùng các cậu ăn cơm nữa rồi."
Động tác gắp thức ăn của Thẩm Tứ hơi dừng lại, đôi mắt đen láy đột nhiên nhướng lên.
Khương Tiếu kích động nhất: "A, Tiểu Từ, làm sao vậy?"
Chỉ cần bọn họ không có việc gì khác thì bốn người họ luôn ăn cùng nhau và là bạn thân của nhau.
Diệp Thư Từ chớp mắt, cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng: "Mẹ tớ sẽ đưa đón tớ mỗi ngày, nói rằng để tớ ăn uống đầy đủ, bổ sung dinh dưỡng và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, một ngày tớ sẽ phải ăn ba bữa ở nhà."
Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Đường Tiếu là một nhân viên lâu năm của một cửa hàng bách hóa, những năm qua bà đã làm việc chăm chỉ, vì vậy không khó để xin nghỉ một thời gian dài.
Diệp Thư Từ mím môi và cười chế giễu.
Chu Tử Kỳ nói: "Tại sao người lớn lại kỳ cục như vậy, nhà ăn của trường chúng ta rõ ràng là rất tốt cho sức khỏe và bổ dưỡng."
Thẩm Tứ mím chặt môi, không nói gì.
Diệp Thư Từ nhún vai và trấn an mọi người: "Mẹ nhất định là muốn tốt cho tớ."
"Chỉ là thời gian này, bốn người chúng ta phải thành ba người, tớ có chút không nỡ."
"Không sao, Tiểu Từ, tay nghề của mẹ cậu rất tốt, còn đưa đón, dù sao cũng thoải mái hơn nhiều so với tự chạy xe đạp như trước đây, đúng không. Cậu phải nghĩ tích cực lên."
Trong mắt Diệp Thư Từ chỉ nhìn thấy thiếu niên mình yêu.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống mặt đất, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên như được dát một lớp vàng, mái tóc ngắn gọn gàng của anh tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Thẩm Tứ đặt đũa xuống, giọng nói trong trẻo dễ nghe như nước suối: "Diệp Thư Từ, dốc hết sức học tập thật tốt, tôi tin tưởng cậu."
Thiếu niên có đôi mắt trong veo, nơi đó tràn ngập ánh nắng. Giọng nói có chút lười biếng, khiến người ta tê dại cả người.
Diệp Thư Từ dường như cũng được tiếp thêm sức mạnh, cô nặng nề gật đầu, cổ họng khô khốc, cô muốn nói điều gì đó, nhưng không thể.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Úy và những người bạn của cô ta đi ngang qua, cô ta mỉm cười chào Thẩm Tứ: "Thẩm Tứ, cuối tuần đừng quên đến nhà tớ nhé."
Thẩm Tứ gật đầu.
Lâm Úy không nói nhiều, chỉ thoảng liếc nhìn Diệp Thư Từ rồi bước đi.
Diệp Thư Từ bị ánh mắt của cô ta làm cho khó chịu.
Cuối tuần này Thẩm Tứ có đến nhà Lâm Úy sao? Sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, mọi người nóng lòng muốn tranh thủ từng khắc một, họ đang làm gì vậy?
Như vô tình nhét một quả chanh vào tim, trong lòng Diệp Thư Từ buồn không chịu nổi.
Trớ trêu thay, cô bị mẹ kiểm soát chặt chẽ và buộc phải tránh xa thiếu niên mà cô phải lòng, nhưng Lâm Úy lại liều lĩnh tiến lại gần vào thời điểm này, cô không thể làm gì được.
Thẩm Tứ nhìn Diệp Thư Từ, bất đắc dĩ nói: "Dì Lâm nói với tôi rằng nền tảng toán học của Lâm Úy còn yếu, nên tôi sẽ giúp dạy kèm."
Giọng nói của Thẩm Tứ không có gì dao động, rất nhẹ nhàng.
Khương Hiểu bĩu môi: "Sao không đi luyện thi?"
Thẩm Tứ thấp giọng nói: "Dì Lâm đã dặn dò rồi, tôi phải nể mặt Dì Lâm."
Diệp Thư Từ im lặng cúi đầu ăn, cô không dám nhìn Thẩm Tứ, cô quá buồn bã, sợ sẽ để lộ ra suy nghĩ của mình.
Chu Tử Kỳ vỗ vai Thẩm Tứ: "Thẩm Tứ thực sự là một người tốt."
Thẩm Tứ trêu chọc cười: "Hay là tôi cũng kèm cho cậu."
Cổ họng của Diệp Thư Từ dường như bị thứ gì đó chặn lại, cô không thể nói được lời nào.
Sau bữa ăn, Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu đi mua văn phòng phẩm, nhưng tâm trí của Diệp Thư Từ quá bối rối, vì vậy cô đã tìm một cái cớ trốn đi.
Cô đến sân vận động đi dạo, vừa lên lầu thì đột nhiên bị Thẩm Tứ chặn lại, thiếu niên đút một tay vào túi, nghiêng đầu cười, đưa một chiếc túi nhựa cho Diệp Thư Từ: "Giúp tôi mang cái này đưa cho Chu Tử Kỳ."
Trong đó có vài lon co ca, cô gật đầu.
Thẩm Tứ nhìn cô chăm chú, do dự một chút, dường như muốn nói gì đó, anh mấp máy môi: "Chai trà chanh hoa quả phía dưới là cho cậu."
"Được."
Diệp Thư Từ đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, khóe môi miễn cưỡng cong lên mang theo một chút suy sụp, không nói lời nào, cô nhanh chóng chạy đi, vẻ mặt không cảm xúc đi qua anh đều là giả vờ.
Cô dường như đang trốn tránh điều gì đó, nhưng cô không thể nói rõ ràng.
Rõ ràng cô nên vui vẻ, không uổng công ngồi cùng bàn nửa năm, Thẩm Tứ nhớ cô thích ăn tôm, thích mì, thích trà chanh hoa quả, cô còn có gì không hài lòng?
Nhưng tại sao, dù thế nào cô cũng không thể vui vẻ lên được.
Đường Tiếu bắt đầu đưa đón Diệp Thư Từ mỗi ngày, trong xe hai mẹ con hầu như không nói một lời nào, khi họ về đến nhà, Đường Tiếu bày thức ăn đã chuẩn bị sẵn, Diệp Thư Từ ăn xong im lặng vào phòng học bài.
Diệp Thư Từ không thể đồng ý với cách làm của Đường Tiếu, giống như một con chim bị gãy cánh, nhưng vẫn cố gắng học cách bay.
Kể từ tháng tư, mạng đã bị cắt hoàn toàn và niềm hạnh phúc duy nhất của Diệp Thư Từ là được đến nhà bà nội vào chủ nhật.
Cho dù Đường Tiếu có kiểm soát cô như thế nào, bà cũng không thể ngăn cản mối quan hệ máu mủ giữa cô và bà nội.
Tuy nhiên, điều mà Diệp Thư Từ không ngờ tới là trên đường đến nhà bà nội, cô đi ngang qua một quán mì và vô tình nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân vẫn lấy công việc bận rộn làm cái cớ và hiếm khi về nhà.
Diệp Thư Từ có thể hiểu được những nỗ lực khó khăn của cha mẹ cô, cô quyết định thẳng thắn nói với cha mẹ mình sau kỳ thi tuyển sinh đại học rằng cô chấp nhận cuộc ly hôn của họ và sẵn sàng chúc phúc cho họ.
Lúc này.
Diệp Thanh Vân cẩn thận lau khóe miệng của một thiếu nữ, hai người cười vui vẻ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hóa ra như Đường Tiếu đã nói, cha thực sự đã có tình yêu mới.
Cuộc sống của cô thực sự vô cùng tồi tệ.