Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 7: Chương 7:



Diệp Thư Từ khéo léo gói vịt quay và đưa nó cho Thẩm Tứ bằng cả hai tay:
 
"Cậu mua cho mình sao?"
 
"Bà nội tôi thích ăn." Thoáng chốc sự mất tự nhiên đã dần dần biến mất, Thẩm Tứ uể oải cười một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Thư Từ cong môi: "Nhưng con vịt này có chút béo. Vịt quay mà, mọi người đều thích ăn lớp da giòn, nếu không béo thì ăn không ngon."
 
Thẩm Tứ cười nói: "Ừm".
 
"Đối với người già thì ăn ít sẽ tốt hơn." Trái tim của Diệp Thư Từ đập thình thịch.
 
Khi đối mặt với người mình thích luôn chân thành và đơn giản, không dám nói một lời giả dối nào, thật thà đến mức có chút buồn cười.
 
"Diệp Thư Từ."
 
Giọng nói của Thẩm Tứ dịu dàng như nước, cô bắt gặp đôi mắt trong veo của cô gái, đôi mắt cô tròn xoe, khi không cười có chút lạnh lùng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt này sẽ cảm thấy có chút đáng yêu.
 
Trong tiếng cười của thiếu niên có chút giễu cợt: "Vậy thì cậu không kiếm được tiền đâu".
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tứ vậy mà đã bắt đầu nói đùa với cô rồi.
 
Thiếu niên không hay cười, ngoại trừ thỉnh thoảng nói đùa với Chu Tử Kỳ, rất hiếm khi mất nghiêm túc.
 
Diệp Thư Từ cắn môi.
 
Cô không biết nên làm thế nào, cô chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy một cảm giác phấn khích vô cùng khó hiểu lan khắp đầu, mang đến một cảm giác thần kỳ.
 
Diệp Thư Từ giả vờ mỉm cười hào phóng: "Cậu nghĩ rằng tôi trông giống một người tầm thường thế sao?"
 
Nói xong, cô bắt đầu bối rối như nó chưa đủ thú vị, chưa phù hợp lắm. Cô thực sự muốn thể hiện sự khác biệt trước mặt Thẩm Tứ. Có quá nhiều cô gái thích Thẩm Tứ. Diệp Thư Từ cô, thật bình thường. Khi nào thì đến lượt cô đây?
 
Nhưng nếu cô không nói thế thì cô không biết phải nói gì khác.
 
Bản thân cô không có khiếu hài hước.
 

"Mà này, bà nội ăn cay được không?"
 
Thẩm Tứ gật đầu: "Rất thích."
 
Diệp Thư Từ buông đôi tay đang nắm chặt của mình ra: "Thật ra, ngoại trừ nước chấm tiêu chuẩn, bà nội tôi còn chế biến ra một loại nước sốt cay. Tôi thấy ăn với vịt quay và bánh xèo, thêm chút đường sẽ ngon hơn. Cậu chờ chút, tôi đi lấy một ít cho cậu."
 
Cô gái ngồi xổm xuống, lấy từ ngăn tủ bên cạnh ra một lọ tương ớt lớn, múc mấy muỗng bỏ vào một cái hộp nhỏ.
 
Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi vị mằn mặn say lòng người, nước sốt đỏ au đến mức khiến người ta thèm ăn, Thẩm Tứ nhận lấy rồi nói: "Bình thường mua vịt quay không có tặng cái này."
 
"Quá trình này làm rất phiền phức, bà nội không làm được bao nhiêu nên cũng chỉ làm cho nhà tôi ăn mà thôi."
 
Thẩm Tứ nhàn nhạt cười.
 
Thiếu niên nâng túi nhựa lên, giọng nói trầm ấm dễ chịu phát ra: "Cảm ơn bạn cùng bàn."
 
Anh lại gọi cô là bạn cùng bàn.
 
Diệp Thư Từ vui mừng khôn xiết.
 
Cô nhìn theo bóng lưng Thẩm Tứ, cho đến khi bóng dáng cao gầy của chàng trai trẻ biến mất ở cuối con phố, cô vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ. 
 
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay Thẩm Tứ có chút khác thường.
 
"Dọa chết con rồi." Diệp Thư Từ ôm ngực.
 
Không biết bà nội xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, bà cụ tóc đã bạc từ lâu nhưng nhuộm đen nên trông rất có sức sống, bà luôn híp mắt cười vô cùng hiền hòa.
 
"Đó là bạn học của Tiểu Từ nhà ta sao."
 
Diệp Thư Từ gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
 
Bà nội Diệp trầm ngâm nói: "Bà đã từng nhìn thấy đứa trẻ đó."
 
Bà nói đến đây Diệp Thư Từ lập tức cảm thấy tò mò. 
 
"Cách đây ít lâu, bà nội đi bán gia vị. Ở đây có chợ đầu mối lớn, nghe nói mua ở đó rẻ hơn nên bà qua đó. Chỗ đó rộng quá, làm bà mơ hồ không biết đường đi, nhưng mà khách mua không nhiều, đi hai vòng cũng không biết nhờ ai giúp đỡ, lúc đó đứa nhỏ này đã chủ động giúp đỡ bà, thằng bé tốt bụng lắm."
 

Khuôn mặt của bà nội Diệp tràn đầy sự khen ngợi và cảm kích.
 
Diệp Thư Từ có thể tưởng tượng cảnh Thẩm Tứ giúp đỡ bà nội, cô đung đưa đầu vô cùng vui vẻ, mái tóc đuôi ngựa của cô cũng đung đưa theo, trên mặt không kìm được nụ cười.
 
Cô không dám bộc lộ quá nhiều suy nghĩ của bản thân, vì sợ để lộ trái tim đã rung động và tình cảm của mình.
 
"Thẩm Tứ trong lớp bọn con cũng đươc lắm, tính tình tốt, học lực tốt. Còn đứng nhất nữa."
 
Bà nội Diệp sờ mặt Diệp Thư Từ, bà cụ nói đùa: "Vậy không phải sẽ cướp đi hạng nhất của Tiểu Từ nhà ta sao?"
 
"Bà nội." Diệp Thư Từ nũng nịu nói: "Con kém hơn người ta nhiều lắm. Cả mười Tiểu Từ cũng không thể so sánh với Thẩm Tứ."
 
Bà nội Diệp vuốt mũi cô: "Tính cách Tiểu Từ của chúng ta rất kiêu ngạo, nếu có thể nhận thua như vậy thì có thể biết là đứa nhỏ đó xuất sắc cỡ nào rồi."
 
Diệp Thư Từ cười ngượng ngùng.
 
"Đứa trẻ này không chỉ có nhân cách tốt mà còn học giỏi nữa." Bà nội Diệp nói: "Thằng bé cũng đẹp trai nữa. Chắc là có rất nhiều cô gái thích đúng không."
 
Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, đôi mắt đen của thiếu niên hiện lên trong tâm trí cô.
 
Nhiều, có rất nhiều người thích anh.
 
"Vậy Tiểu Từ của chúng ta thì sao?"
 
Dây thần kinh của Diệp Thư Từ đông cứng lại, phút chốc đứng thẳng ngay lên ngay. Giọng nói của bà nội chậm rãi truyền đến bên tai, làm rối loạn nhịp tim của Diệp Thư Từ.
 
Nếu cô thực sự không thích, chắc chắn cô sẽ không có phản ứng gì với, thậm chí còn cảm thấy phản cảm. Nhưng cô lại rất thích, thích vô cùng. 
 
Diệp Thư Từ mím môi, cảm thấy như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, cô căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, cô nhanh chóng nghĩ cách âm thầm lảng đi.
 
May mắn thay, bà nội không bận tâm đ ến vấn đề này, bà chỉ mỉm cười: "Tiểu Từ, nếu bạn học của con lại đến mua vịt quay, con phải cho thằng bé một suất miễn phí, có thể coi như bày tỏ lòng biết ơn của bà nội với thằng bé."
 
Bà nội Diệp trở lại vào nhà để tiếp tục ướp vịt, Diệp Thư Từ ngồi một lúc, những câu đề trước mặt dường như đã trở thành kinh sách trên trời.
 
Tâm trí cô toàn là gương mặt tươi cười, nhàn nhã của thiếu niên.
 
Âm báo của điện thoại lại vang lên.

 
Trần Thanh Nhuận: Còn đó không?
 
Diệp Thư Từ gãi đầu, lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình quên trả lời tin nhắn.
 
Diệp Thư Từ trả lời: Tối nay có việc rồi.
 
Cho dù không có, cô cũng thật sự không muốn đi.
 
Bởi vì cô cảm thấy Trần Thanh Nhuận không thích Thẩm Tứ.
 
Phương Du Nhiên đã mua vé xem phim trước đó, Diệp Thư Từ không về nhà và định gặp Phương Du Nhiên trực tiếp tại rạp chiếu phim.
 
Khi Đường Tiếu gọi, trái tim của Diệp Thư Từ run lên: "Mẹ."
 
"Tiểu Từ, sao con còn chưa về? Bữa tối mẹ đã nấu xong, đang đợi con về đây."
 
Diệp Thư Từ nghe thấy một chút mệt mỏi từ giọng nói của mẹ cô.
 
Cô mím môi: "Du Nhiên rủ con tối nay đi xem phim, sáng nay con đã gửi tin nhắn WeChat cho mẹ rồi."
 
"Ồ." Giọng điệu của Đường Tiểu nhanh chóng lạnh băng: "Tiểu Từ, không phải mẹ dội gáo nước lạnh lên người con đâu. Con không giống với Du Nhiên, sức khỏe Du Nhiên không tốt, cha mẹ con bé cũng không có kỳ vọng gì nhiều vào thành tích của nó, nhưng con thì khác, tất cả hy vọng của mẹ đều đặt vào con."
 
"Mẹ, con đã rất cố gắng rồi, điểm số cũng liên tục tiến bộ." Diệp Thư Từ bình thản cắt ngang lời của bà và nói: "Hôm nay con đã học cả ngày, buổi tối xem phim hai tiếng rồi về nhà sớm thôi."
 
Đường Tiểu nhíu mày, biết con gái đã lớn, cũng có suy nghĩ riêng của mình rồi, bà nói: "Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của con vừa gửi thông báo vào nhóm lớp, nói tuần sau sẽ tổ chức kỳ thi hàng tháng."
 
Khi Diệp Thư Từ đi đến lối vào của rạp phim Tín Hội, Phương Du Nhiên đang đợi cô, cô ấy một chiếc túi hình heo dễ thương trên lưng.
 
"Tiểu Từ, tớ ở đây."
 
Diệp Thư Từ hơi lơ đễnh vì kỳ thi hàng tháng.
 
Rất hiển nhiên, bởi vì Diệp Thư Từ ra ngoài xem phim, mẹ của cô có chút không vui bây giờ vẫn nhịn không nổi giận, nhưng nếu như cô thi trượt kỳ thi tháng, Đường Tiếu nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
 
Thật ra lòng Diệp Thư Từ cũng không có điểm dừng.
 
Học kỳ này không giống như trước, cô và Thẩm Tứ trở thành bạn cùng bàn, trái tim từng chỉ có mỗi chuyện học tập ít nhiều gì cũng sẽ phân tâm. 
Phương Du Nhiên kéo cánh tay của Diệp Thư Từ, mùi xiên nướng từ từ bay tới, mùi thì là thơm và ớt được trộn lẫn với nhau, Phương Du Nhiên ra sức khịt mũi: "Tiểu Từ, tớ muốn ăn quá, chúng ta đi mua vài xiên nào."
 
Diệp Thư Từ lập tức kéo cô ấy lại, lo lắng cau mày nói: "Tớ đã hứa với dì sẽ trông chừng cậu không được ăn hàng quán ven đường rồi."
 
Phương Du Nhiên thở dài, cong môi, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy chúng ta đi vào thôi."

 
Hai người còn chưa kịp đi lên, đã thấy phía sau có hai ba cô gái đi tới, xì xào bàn tán cái gì đó.
 
Chỉ trong vài giây, hai cô gái mặc váy ngắn đi tới: "Cô là Diệp Thư Từ phải không?"
 
Diệp Thư Từ bối rối gật đầu.
 
Hai cô gái dè dặt nhìn cô gái trang điểm đậm đằng sau, cô gái đó có mái tóc đen dài buộc cao, đi một đôi bốt màu đen, trông rất ngầu và ngổ ngáo.
 
Cô gái mặt tròn nhỏ giọng nói: "Người phía sau là chị Nhiễm của chúng tôi, giúp chúng tôi một việc được không?"
 
Diệp Thư Từ thắc mắc: "Sao thế?"
 
"Chị Nhiễm của chúng tôi thích bạn cùng bàn của cô.Vừa nhịn ăn vừa trốn học. Chị ấy chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy. Bạn có thể giúp chị Nhiễm theo đuổi bạn cùng bàn của cô không?"
 
Diệp Thư Từ nhìn sang Tiết Vị Nhiên một lần nữa.
 
Cô ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu trầm ngắn cũn cỡn, để lộ chiếc bụng săn chắc, bên trái bụng có thể lờ mờ nhìn thấy hình xăm hoa hồng dại màu đen, uốn lượn xuống dưới, bí ẩn và quyến rũ, chiếc quần bút chì ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, đôi bốt màu đen có hình bướm khổng lồ. 
 
Vấn đề là cô ta trông kiêu hãnh, lạnh lùng và ngổ ngáo, thật khó để tưởng tượng rằng một cô gái như vậy lại bỏ ăn, bỏ học vì người mình thích.
 
Diệp Thư Từ kiên quyết lắc đầu: "Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp mấy người chuyện này đâu."
 
Xét về mặt lễ độ mà nói, cô chỉ là bạn cùng bàn của Thẩm Tứ, thậm chí còn không phải là bạn, cho nên giúp người ta theo đuổi có phần hơi quá mức bình thường. Từ góc độ ích kỷ thì chuyện này lại càng không thể.
 
Diệp Thư Từ có thể có thành tích tốt hơn nhiều so với Tiết Vị Nhiên, nhưng Tiết Vị Nhiên hút mắt và xinh đẹp, gợi cảm và muôn màu muôn vẻ, vẻ ngoài ưa nhìn của Diệp Thư Từ thuộc kiểu ngọc trong nhà, giống như một viên ngọc trai bụi bặm hơn.
 
Hai cô gái lập tức nắm lấy cánh tay của Diệp Thư Từ: "Xin cô đó, Diệp Thư Từ. Dù sao thì bạn cùng bàn của cô cũng độc thân, cô giúp chị Nhiễm của chúng ta theo đuổi đi. Nếu thực sự thành công, cô muốn thù lao bao nhiêu chúng tôi cũng đưa."
 
Cô gái mặt tròn thấy Diệp Thư Từ cố chấp nên đánh chiêu bài tình cảm: "Chị Nhiên có chút cố chấp, cô cũng không hy vọng nhìn thấy chị ấy xảy ra chuyện đúng không?"
 
"Thôi mà năn nỉ đó, Diệp Thư Từ, tôi biết cô là người tốt nhất mà."
 
Cô gái mặt tròn liều mạng lấy một xấp nhân dân tệ và nhét vào túi của Diệp Thư Từ: "Hay là như vậy đi, cô chỉ cần phụ trách giao đồ uống cho Thẩm Tứ mỗi ngày giúp chị Nhiễm được không, mỗi ngày cô đặt một ly trà xanh mà Thẩm Tứ thích uống trên bàn của anh ấy, rồi giúp viết một ghi chú tình yêu lên đó."
 
"Tại sao mấy người không tự đi mà đưa."
 
"Không thể tùy tiện vào lớp học đâu, hơn nữa Thẩm Tứ không vui thì sẽ phản tác dụng.Cô giúp chúng tôi đặt nó lên bàn mà không bị ai phát hiện là được. Qua một thời gian rồi nói với Thẩm Tứ là do chị Nhiễm đưa, nếu như vậy thì bên Thẩm Tứ sẽ hình thành thói quen."
 
Diệp Thư Từ không thể tách bọn họ ra, cô nhìn Phương Du Nhiên một cách bất lực.
 
Phương Du Nhiên chậm rãi đi tới: "Tôi thay mặt Tiểu Từ hứa với mấy người."

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.