[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 10



Trấn Kim Kê xuất hiện yêu tà cách đây một tháng. Cứ nửa đêm, mọi người vừa chợp mắt nằm xuống, đều sẽ nghe thấy tiếng khóc than thê lương. Bình thường không hại đến ai, nhưng mỗi lần trong trấn có hỉ sự, trời đột nhiên sẽ phủ mây đen, gió thổi mạnh đến mức hỉ đường tan tác. Sau đó tự nhiên nghe giọng nói kia đọc lên một bài thơ:


“Phù dung bất cập mĩ nhân trang
Thủy điện phong lai châu thúy hương
 Khước hận hàm tình yểm thu phiến
 Không huyền minh nguyệt đãi lang quân ”
     
              [ Tây Cung Thu Oán ]
              [ Vương Xương Linh ]


Vừa dứt, tân lang tự nhiên trở nên điên dại không biết gì, được ba ngày sẽ chết. Tân nương cũng treo cổ tự tử. Tháng trước Lộ gia tổ chức hôn sự cho nhi tử, gặp phải cảnh này. Hỉ sự hóa tang sự, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau thương không kể hết.


Hiểu Tinh Trần nghe bà lão kể, khẽ ngẫm ra chỗ mấu chốt. Khi tổ chức hỉ sự mới có người chết? Ba ngày? Treo cổ?  Tiết Dương lại thấy chuyện này khá nhạt nhẽo. So ra thì ác linh kia lương thiện hơn hắn rồi.


Rời khỏi nhà bà lão, hai người đi hỏi thăm những người khác, nhưng nghe nhắc ai cũng sợ hãi, không dám kể nhiều. Miễn cưỡng mới có một chủ sạp bán nước chịu kể chi tiết cẩn thận lại. Cũng giống y hệt lời bà lão.


Tiết Dương đẩy chén nước sang phía Hiểu Tinh Trần, y cũng không đụng đến, vẫn hướng phía chủ sạp hỏi chuyện. Hắn bỗng nhíu mày, trừng mắt nhìn gã kia. Gã đang định nói tiếp, người bỗng lạnh toát, mồ hôi đổ ra, vội câm miệng. Hiểu Tinh Trần khó hiểu, hỏi:


- Sao thế?


Chủ sạp lắc mạnh đầu, run run nói:


- Đạo trưởng, ngươi...ngươi uống nước trước đi.


- Ta...


- Đạo trưởng, ngươi nói nãy giờ cũng khát rồi. Chủ sạp mời ngươi uống, ngươi cũng không nên thất lễ.


Tiết Dương chống tay lên cằm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hiểu Tinh Trần. Y bất đắc dĩ uống nước trước, nếu không hắn lại tìm cách đập tiệm người ta mất... Nhưng đúng là hơi khát thật. Sắc mặt Tiết Dương lúc này mới dịu đi, nhạt nhạt kêu chủ sạp kể chuyện tiếp.


Hiểu Tinh Trần đang hỏi về chuyện của Lộ gia, tiếp tục lắng nghe.


Lộ gia xem như hào phú trong trấn, chỉ có một nhi tử duy nhất, tên Lộ Phục. Trước kia gã vốn là hoa hoa công tử, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, sau đó có một thời gian bị mất tích, khoảng hai năm. Gần đây không hiểu sao đột nhiên trở về, Lộ gia vui vẻ không thôi. Từ khi quay lại, tính tình Lộ Phục cũng tốt hơn, không còn trăng hoa nhiều nữa, nghe theo sắp xếp của phụ mẫu, đồng ý cưới tiểu thư Ngô gia. Hai nhà môn đăng hộ đối, đã định ngày tốt thành thân, cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy.


Lộ phủ ở phía Nam trấn, rời khỏi sạp nước, Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đã theo chỉ dẫn mà đến đó ngay. Kì thực là Hiểu Tinh Trần vội, chứ Tiết Dương hắn vốn không muốn làm việc tốt thế đâu. Nghe nói sau khi hôn sự gặp tai ương, Lộ Phục chết, Ngô tiểu thư treo cổ tự vẫn, Lộ phủ oán khí nặng nề. Người Lộ gia không ngày nào ngủ yên giấc, đều mơ thấy những điều kì quái, cảm giác chân thực vô cùng, nên đã mời đạo sư khắp nơi, nhưng ai cũng sợ hãi bỏ chạy.


Mấy dặm quanh Lộ phủ vắng tanh, đại môn đóng chặt, gió thổi lạnh buốt sống lưng, trước cửa còn treo mấy tầm bùa trừ tà. Tiết Dương tiện tay giật xuống, thả cho gió cuốn đi. Nhìn là biết của mấy tên lừa đảo giang hồ vẽ ra. Hiểu Tinh Trần gõ cửa, chờ mãi bên trong mời có hạ nhân đến.


Vừa nhìn thấy y mù lòa, đã tỏ thái độ, muốn đuổi đi nhanh, cứ như sợ y ăn hết phần của gã. Cửa dần khép lại, Tiết Dương bỗng vươn tay giữ, môi cong lên nụ cười tà ác. Gã hạ nhân càng sợ hơn, vội chạy vào trong nhà gọi tổng quản. Lúc chạy còn vấp mấy lần. Hiểu Tinh Trần khẽ lắc đầu, biết thừa vẫn hỏi:


- Ngươi làm gì thế?


Tiết Dương vô tội nói:


- Không có gì. Có lẽ gã đột nhiên suy nghĩ lại thôi.


Nếu Tiết Dương không có hành động gì, làm sao gã suy nghĩ lại? Hiểu Tinh Trần không biết, y cứ dung túng mấy hành động này của hắn, đến cùng là đúng hay sai. Nhưng hắn cũng chưa có gây tội ác...


Tổng quản Lộ phủ vốn là người hiểu chuyện, dù thấy Hiểu Tinh Trần mù lòa, nhưng nhìn khí chất của y, đã biết y không giống những tên đạo sĩ từng đến trước kia. Chỉ là...bên cạnh y có một kẻ cứ như ôn thần vậy. Ánh mắt, nụ cười, cử chỉ,...đều không nhìn ra chỗ nào thiện lương.


Lão gia Lộ phủ sau chuyện hôn sự trở bệnh nặng, chỉ có thể nằm liệt giường, giao lại mọi chuyện cho tổng quản. Y và hắn được sắp xếp ở hai gian phòng sát nhau, được ngăn đôi bằng bình phong. Hiểu Tinh Trần không muốn ở lại đây lâu, nếu được sẽ hành động hôm nay ngay. Oán khí nơi này nặng nề, hẳn một phần do vị Lộ công tử kia, còn một phần...có hơi kì lạ.


Vừa qua giờ Tuất, Tiết Dương bên cạnh đột nhiên chạy sang gõ cửa phòng Hiểu Tinh Trần. Y đang thoát xiêm y, còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã tự đẩy cửa bước vào.


- Đạo tr...


Vai trần trắng mịn, không một vết tích. Hiểu Tinh Trần vội vã kéo y phục lên, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, cũng không quay mặt lại nhìn Tiết Dương. Hắn bên kia ngơ ngác một hồi, hầu kết chuyển động, mới lấy lại ý thức.


Tiết Dương cười cười, bước nhanh mấy bước về phía Hiểu Tinh Trần, gọi:


- Đạo trưởng.


Hiểu Tinh Trần bất giác lùi lại, tay vẫn kéo chặt y phục, hơi run hỏi:


- Ngươi...có chuyện gì? Vì sao không chờ ta mở cửa...?


Thấy y cố ý né tránh như thế, Tiết Dương càng ép sát hơn, ép đến Hiểu Tinh Trần mơ hồ không biết gì, lưng đụng phải vách tường, hắn mới dừng lại.


- Nơi này oán khí nặng, ta ngủ một mình không được. Hơn nữa, đạo trưởng cũng muốn hành động nhanh, ở gần ngươi, ta có thể nghe ngươi sắp xếp một chút.


Ác linh còn chưa bị hắn dọa chạy mất là may, oán khí gì đó, hắn sợ sao? Lừa một người trọng sinh như Hiểu Tinh Trần, y mà tin mới lạ. Thế nhưng cũng đâu thể vạch trần. Đúng là nếu xét thân phận Tiết Dương hiện tại, ở cạnh y mới là an toàn nhất thật.


Hiểu Tinh Trần chỉnh lại y phục, vẫn chưa muốn nói chuyện này, đuổi Tiết Dương ra ngoài trước:


- Ta muốn thay y phục, ngươi ra ngoài trước đã...


Tiết Dương nhướng mày, nhìn bộ dáng cứ như sắp bị khinh nhục đến nơi của y, bất giác muốn trêu chọc nhiều một chút. Hắn khẽ liếm môi, nói:


- Đều là nam nhân, đạo trưởng ngại gì chứ. Ta đứng trước cửa phòng ngươi giờ này, để ngươi khác thấy không hay. Về phòng ta, ra ra vào vào cũng không tiện. Hay thế này, ta quay mặt đi, không nhìn. Để ngươi thay y phục.


Hắn lí do toàn những chuyện vô lí. Hai phòng sát nhau, ra ra vào vào có chỗ nào không tiện? Hơn nữa, Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, lúc thay y phục, ai biết hắn có quay đầu lại nhìn không?!


-----------------------------------------


Câu cuối bài thơ là “Không huyền minh nguyệt đãi lang quân”, thực chất bản gốc là “quân vương”, nhưng tôi thấy không hợp nên sửa lại chút.


Các cô đừng hi vọng gì vào mấy tình tiết yêu ma quỷ quái trong truyện nhé =))) Tôi viết mấy tình tiết này không ổn đâu. Muốn tập trung đến diễn biến quan hệ của Tiết Hiểu thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.