[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 36



Vốn dĩ Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần cũng chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn, chỉ là không hiểu sao cơ thể y vẫn hơi nhức mỏi. Còn có...cảm giác không đúng lắm. Mới hôm qua đó thôi, tự nhiên cảm thấy trong cơ thể có một tầng linh lực yếu ớt đặc biệt lưu động. Nhưng thử một chút, vẫn không sử dụng được. Hiểu Tinh Trần thở dài. Lúc này muốn lấy lại linh lực phải dựa vào Tiết Dương, có điều...hắn nguyện ý giúp sao?


Giữa chính sảnh Minh tộc, Tiết Dương bộ dáng cao ngạo ngồi lên vị trí Tộc Quân, bên dưới không nhiều người, chỉ có mấy vị trưởng lão hôm trước. Còn lại đều bị hắn đuổi đi hết rồi. Tiết Dương tùy tiện chỉ một lão già tóc bạc trắng hết, tay chống gậy gỗ. Lão chậm chậm đi lại, còn chưa kịp nói gì, Tiết Dương đã hỏi trước:


- Linh lực bị dồn ép, thế nào mới khôi phục lại được?


Bốn người kia nghe xong thoáng kinh hãi. Hắn không phải định giúp vị kia chứ? Cũng không sợ y chạy mất hay sao? Tiết Dương nhíu mày, biết bọn chúng đang nghĩ gì, lạnh lạnh nói tiếp:


- Chỉ cần trả lời.


Trưởng lão khi nãy bị Tiết Dương gọi hỏi hơi mấy máy môi, dường như sinh ra chút kinh sợ với vị Tộc Quân mới kia, do dự đáp:


- Chuyện này...


Lão lấy ra một cái lọ nhỏ màu xanh ngọc, đưa cho Tiết Dương, tiếp tục:


- Đây là Bích Lộ, chỉ cần uống vào một giọt, linh lực trong khoảng 3 ngày sẽ hồi phục như cũ.


Tiết Dương xem xét kĩ càng một hồi, thấy Bích Lộ vẫn còn khá nhiều, liền cất đi. Một vị trưởng lão bên dưới nãy giờ đấu tranh nội tâm vô cùng mãnh liệt, cuối cùng nhịn không được vẫn hỏi:


- Tộc Quân...y là người tu tiên, nếu giúp y hồi phục linh lực, ngộ nhỡ y trốn đi...


Tiết Dương cau mày, lạnh nhạt liếc về phía đó, người kia vội câm miệng. Hắn chưa định giúp Hiểu Tinh Trần hồi phục linh lực ngay, vì còn Tống Lam và A Tinh ở đây cản đường. Lúc này không trừ lúc nào trừ? A Tinh thì không cần lo lắng quá, có điều Tống Lam cũng đâu dễ đối phó. Nghĩ đến đây, hắn chợt hỏi:


- Nếu vậy, làm thế nào để đè nén linh lực kẻ khác?


Minh tộc đâu phải ai cũng biết chuyện này, hắn hỏi xem như cũng là bình thường thôi. Hơn nữa, hắn là Tộc Quân, hắn có quyền được biết. Bên dưới to nhỏ một hồi, nói:


- Thực ra chuyện này vốn là thiên phú... Không thể học.


Tiết Dương hơi trầm ngâm. Là thiên phú sao? Không học được thì hơi khó đối phó Tống Lam rồi. Linh lực hắn còn chưa hồi phục hoàn toàn, để Tống Lam tự do tự tại trong Minh tộc thì đêm dài lắm mộng, ngộ nhỡ Hiểu Tinh Trần biết càng không tốt.


- Trong tộc có kẻ bên ngoài xâm nhập, muốn cướp Tộc Quân phu nhân. Các ngươi không muốn quản?


Giọng Tiết Dương càng nghe càng thấy nghiêm trọng, mấy trưởng lão bên dưới âm thầm toát mồ hôi. Rõ ràng hắn cũng chưa nói gì hay làm gì quá đáng, nhưng không hiểu sao đối với người này, bọn họ đều có cảm giác sợ hãi khó diễn tả. Đặc biệt là ánh mắt kia... Cứ thử nghĩ nếu không may chọc giận hắn mà xem, có phải thi thể cũng không toàn vẹn luôn? Nhưng mà...


- Có kẻ xâm nhập?! Làm sao có thể?!


Hơn nữa Tộc Quân phu nhân, chỉ có kẻ ngu mới nổi ý định cướp y đi... Chọc giận toàn bộ Minh tộc, đạp vào tín ngưỡng trong lòng họ, sao có thể để yên?


- Vậy...chúng ta phải làm gì?


Tiết Dương phất phất tay áo đứng dậy, nói:


- Gọi mấy kẻ biết đè ép linh lực đến, còn lại để ta sắp xếp.
Vốn đã định rời đi, lại nhớ ra chuyện gì đó, Tiết Dương nói:


- Bảo hạ nhân may mấy bộ y phục bình thường bên ngoài hay mặc đi, chỉ cần may bạch y là được rồi.


Tiết Dương cũng không thích y phục của Minh tộc, nên từ sớm đã tự chuẩn bị y phục thường hay mặc của mình rồi. Là sai người đi mua bên ngoài.


Đám người kia có chỗ không vừa lòng vì chuyện y phục, cũng không dám nói. Chỉ thấy lạ, vì chúng mặc niệm nghĩ Tiết Dương là người Minh tộc, lại thích mặc y phục của đám “dị nhân” bên ngoài? Có điều, vẫn là không dám ý kiến nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.