[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 39



Dạo gần đây giờ vãn thiện của Minh tộc đều muộn hơn nửa canh giờ so với lúc trước. Hiểu Tinh Trần ngồi trước bàn ăn, hơi ngẩn người. Đôi đũa đặt trước miệng bị y vô thức cắn cắn, cũng không biết y đang suy nghĩ chuyện gì. Qua hồi lâu, Hiểu Tinh Trần mới nhẹ buông đũa xuống, gọi hạ nhân đưa cơm đến tối nay vào. Hạ nhân kia là một đại thẩm, tuổi cũng không còn trẻ gì. Y do dự trầm ngâm, khẽ chọc đũa vào mấy món trên bàn, mới hỏi:


- A thẩm, những thứ này...là trù phòng chuẩn bị sao?


Đại thẩm kia nghe vậy, khóe môi liền lộ nét tươi cười, đáp:


- Không phải, những thứ này đều là Tộc Quân chuẩn bị cho người.


- A...


Hiểu Tinh Trần cũng không có mấy kinh ngạc, vì dựa vào mùi vị tự nhiên đã chắc chắn phần nào... Chỉ là không hiểu sao hắn lại đích thân chuẩn bị vãn thiện cho y... Gần ba năm kia ở cạnh nhau, vốn đa phần đều là Tiết Dương nấu cơm, Hiểu Tinh Trần sớm đã quen rồi. Thời gian dài không được ăn, cảm giác có chút hoài niệm... Đại thẩm bên kia tiếp tục luyên thuyên đủ điều:


- Ai, Tộc Quân thật sự rất thương người a! Hắn nhiều việc phải để tâm như thế, vẫn dành thời gian cho người. Hơn nữa, đến chuyện y phục cùng ăn uống đều tự thân giúp người chuẩn bị. Lấy được người như Tộc Quân, thật sự không uổng phí cả đời đâu...


Đại thẩm vừa nói, vừa ám chỉ Hiểu Tinh Trần nên có thái độ tốt với Tiết Dương một chút, nên an phận ở lại nơi này “hưởng phúc”, vì “gặp được hắn chắc chắn là phúc đức tu được kiếp trước của người” như lời lão hạ nhân nào đó. Đối với những lời này, Hiểu Tinh Trần từ chối đáp lại. Kiếp trước y gánh hết xui xẻo của thiên hạ nên gặp phải hắn, tội nghiệp nặng đến không cứu vãn nổi nên kiếp này tiếp tục cùng hắn dây dưa, hẳn kiếp sau lại lần nữa trả nghiệp mà cùng hắn chém giết đi...?! Nhưng hai kiếp đủ rồi, Hiểu Tinh Trần không mong sống thêm một kiếp nữa... Cũng không mong vạn lần luân hồi đều định cùng Tiết Dương oan gia ngõ hẹp, hoặc là ta sống, hoặc là ngươi sống.


Chợt, Hiểu Tinh Trần thầm suy nghĩ lại chuyện hôm nay. Tiết Dương vì sao không cùng y dùng vãn thiện? Chẳng phải bình thường đều là hắn bên cạnh ép y ăn, y không ăn nhất định nổi điên mà tiếp tục đôi co cãi vã, hoặc tỏ ra đáng thương. Hôm nay vì sao tự nhiên chẳng nói một lời, để y tùy ý? Hơn nữa, hình như mấy người hay xuất hiện trong hoa các cũng không thấy đâu. Dự cảm của Hiểu Tinh Trần không tốt lắm...


- A thẩm, Tiết... Tộc Quân hắn đi đâu? Vì sao hôm nay không dùng vãn thiện cùng ta?


Câu hỏi của Hiểu Tinh Trần rất dễ khiến những người chẳng biết chuyện gì như đại thẩm kia hiểu lầm... Là đang cho rằng y nhớ hắn, không có hắn liền cảm thấy không ngon miệng? Đại thẩm cười tủm tỉm, nói:


- Tộc Quân hôm nay đến tìm tiểu cô nương người dắt trong rừng về, còn dặn trù phòng làm cho nàng một bữa ăn thật thịnh soạn. Nghe nói muốn thả nàng đi. Dù sao nàng cũng bị mù, không thể làm tì nữ được.


Nói đến một hồi, nói đi nói lại, nói cho cùng cũng là Tiết Dương hắn tấm lòng nhân hậu, tâm tựa Bồ Tát, một lòng với Hiểu Tinh Trần, không có ý nghĩ xấu xa gì khác với tiểu cô nương xinh xắn kia, còn đặc biệt tiễn nàng rời khỏi Minh tộc. Đám người này, đúng là bị hắn làm cho mê muội điên đảo, chẳng biết đâu trắng đâu đen nữa... Hiểu Tinh Trần vội đứng dậy, gấp gáp rời khỏi hoa các, chạy về phía cánh rừng. Đại thẩm còn muốn nói thêm, bị y làm cho ngơ ngác, lời trôi đi lúc nào chẳng hay. Lòng Tiết Dương độc bao nhiêu, Hiểu Tinh Trần biết. Hắn hận A Tinh như vậy, sao có thể dễ dàng tha cho nàng? Có thể không trực tiếp ra tay giết nàng, để nàng thảm hại như kiếp trước, đối với hắn đã là một loại nhân từ. Nhưng để kẻ khác giết nàng, làm như chuyện không liên quan đến hắn, tay hắn không dính máu của nàng, vậy Hiểu Tinh Trần không có cớ để chỉ trích hắn nữa.


Y phục Minh tộc tương đối phiền phức, chất liệu giày dành cho những người “thân phận tôn quý” trong tộc như Hiểu Tinh Trần đặc biệt, để đi lại ở nơi bằng phằng vô cùng dễ chịu. Nhưng lúc này chạy trên sỏi đá, đất cứng, rõ là một loại cực hình không hơn. Y vội vã như thế, thời gian đâu thay giày?


Xung quanh đuốc được đốt lên, sáng trưng một khoảng, A Tinh bị cột vào một gốc cây, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc theo sống lưng. Biết Tống Lam chắc chắn sẽ đến, nhưng nàng nói không sợ là giả. Ngộ nhỡ chậm một chút thôi, nàng cũng làm mồi cho đám dã lang kia rồi...


Tiết Dương nhìn vào khoảng rừng rậm rạp tối đen phía trước, răng nanh bắt đầu lộ ra, cười quỷ dị cùng đắc ý, xoay người nói:


- Về thôi.


- Vâng.


Theo sau hắn có sáu người, bốn người phụ trách áp giải A Tinh, cầm đuốc soi đường, hai người còn lại một trái một phải, nhẹ nhàng đi cạnh Tiết Dương. Ánh đuốc dần khuất, tiếng bước chân không còn, tiếng sói hú bắt đầu xuất hiện, không biết tiếp theo là chuyện gì xảy ra. Chỉ mong dù thế nào, vẫn sẽ an ổn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.