[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 46: Lấy Lòng



Giá nến thắp xung quanh đã cháy gần hết, ánh sáng chỉ len lói chút ít, soi không rõ sắc mặt Tiết Dương lúc này. Hiểu Tinh Trần cũng im lặng, nhìn thế nào cũng không thấy giống y trước kia... Đến khi tưởng giữa hai người sẽ kết thúc, không thể thỏa hiệp, Tiết Dương mới chậm rãi nói:


- Thả gã? Vậy đạo trưởng lấy lòng ta đi.


Hiểu Tinh Trần kinh ngạc, tóc có mấy sợi hỗn loạn. Tiết Dương nheo mắt, cảm xúc chẳng rõ ràng mà chờ câu trả lời. Môi Hiểu Tinh Trần liên tục mấp máy, do dự hỏi:


- Ngươi...muốn thế nào?


Dường như giọng Tiết Dương mỗi lúc một lạnh hơn. Hắn hay cười, cười đến chẳng có gì tốt đẹp, biếng nhác đáp lại:


- Ta vừa nói rồi, là lấy lòng ta. Dùng thân thể ngươi lấy lòng ta. Ta mà vui, biết đâu sẽ đáp ứng ngươi.


Toàn thân Hiểu Tinh Trần đều chấn động, tay chân run rẩy, sắc mặt bị dọa chuyển đổi liên tục, xanh trắng hay đỏ đen cũng có. Tiết Dương dường như thích hưởng thụ biểu cảm y lúc này, khẽ liếm môi, chân hơi đong đưa.


Hiểu Tinh Trần giận nhưng không thể phát tiết, mãi mới “nhả” ra được mấy từ:


- Ngươi...ngươi...


Đôi răng nanh của Tiết Dương lại lần nữa lộ ra, tay hắn vô cùng có nhịp điệu mà gõ gõ.


- Đạo trưởng còn do dự không quyết, ta cũng chẳng biết sẽ làm gì Tống Lam nữa đâu!


Tiết Dương vươn một tay, kéo cả người Hiểu Tinh Trần ngã vào lòng hắn. Y không kháng cự... Hoặc có thể là kháng cự nhỏ đến mức người khác chẳng kịp nhận ra. Ánh mắt Tiết Dương tối đi. Hắn nghiêng đầu, một tay khẽ luồn vào bên trong y phục Hiểu Tinh Trần, song hôn xuống hõm cổ y.


Xiêm y của Hiểu Tinh Trần mỏng, bị Tiết Dương kéo kéo, đã trượt xuống gần nửa lưng. Nhưng y lúc này cứ như khúc gỗ, căn bản chỉ có cam chịu, một chút phối hợp cũng không có. Tay Tiết Dương bên trong y phục Hiểu Tinh Trần lần mò một hồi, tìm đến điểm hồng nhạt hơi nhô lên trước ngực y, cười tà, xoa mạnh. Cảm giác nhói nhói đau bất chợt khiến Hiểu Tinh Trần giật mình, miệng vô thức phát ra tiếng than khẽ. Tiết Dương để Hiểu Tinh Trần cúi thấp đầu, song nhanh chóng hôn lên môi y. Không ngoài dự đoán, Hiểu Tinh Trần nghiêng nghiêng tránh đi. Nhưng lại bị hắn cố định phần gáy, ép y cùng hắn phối hợp.


Môi Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương cắn mút một hồi, đã sưng đỏ lên. Lưỡi hắn nhanh chóng xông vào khoang miệng, càn quấy bên trong, liên tục quấn lấy lưỡi y. Hiểu Tinh Trần biết, y không quay đầu được nữa...cũng chỉ có thể cam chịu mà thôi. Quyền quyết định vốn không phải ở y...


Dưới thân dường như có vật gì hơi nhô lên, chọc chọc vào phần đùi non, khiến Hiểu Tinh Trần càng mất tự nhiên hơn. Tiết Dương lại vì thế mà nụ cười càng thêm tà tà khó đoán. Hắn tạm rời khỏi môi Hiểu Tinh Trần, bắt lấy tay y, nói:


- Hiểu đạo trưởng, ngươi biết tay và miệng còn dùng làm gì không?


Nói Hiểu Tinh Trần sợ những suy nghĩ này của Tiết Dương cũng không quá đáng... Y lắc lắc đầu, tỏ ý không muốn hiểu. Tiết Dương khẽ cắn vành tai Hiểu Tinh Trần, thì thầm:


- Vậy để ta dạy ngươi nhé...


Cũng chẳng biết thế nào, Hiểu Tinh Trần đã quỳ bên dưới ghế da hổ. Hai tay Tiết Dương thoải mái đặt trên tay vịn, hơi cúi đầu nhìn y:


- Ngươi biết làm gì tiếp không? Chẳng lẽ muốn ngồi quỳ ở đó đến sáng? Hay muốn ta trực tiếp nói ra ngươi phải thế nào?


Từng ngón tay Hiểu Tinh Trần đều run rẩy mãnh liệt, chậm chạp di chuyển từ trên đùi Tiết Dương. Đến khi chạm đến phần hơi nhô lên khi nãy, y vội vã rút tay về. Nhưng đến giữa chừng, đã bị Tiết Dương kéo đặt lại vị trí cũ, song chính hắn dùng tay y, tự kéo tiết khố xuống. Vật kia cứ thế lộ ra ngoài, đã hơi ngẩng đầu lên. Tiết Dương cười cười, nói:


- Phiền đạo trưởng giúp rồi.


Nếu lúc này Hiểu Tinh Trần nhìn thấy vật trước mặt mình, nhất định sẽ càng xấu hổ hơn. Phân thân nam nhân mới cứng lên một chút, cũng chưa bị kích thích đến hoàn toàn. Hiểu Tinh Trần bị nhiệt độ của ngọc căn trong tay làm khó chịu, vẫn phải cắn môi nhịn xuống.


Hiểu Tinh Trần vụng về xoa nắn, liên tục lộng cao thấp, vật kia của Tiết Dương hình như mỗi lúc một sưng to hơn, cũng nóng hơn. Y có lẽ còn cảm nhận rõ từng đường gân nổi lên... Tiết Dương hơi ngả đầu về phía sau, phát ra tiếng thở dốc nhỏ. Qua một lúc, phần đầu ngọc căn sưng to đã xuất hiện ít bạch trọc, Tiết Dương liền cản tay Hiểu Tinh Trần lại. Y vốn tưởng hắn muốn tha cho y, nhưng đâu dễ dàng thế. Giọng Tiết Dương trầm khàn, nói:


- Ngậm lấy.


Hiểu Tinh Trần cả kinh, cơ thể cũng nóng lên không ít, sợ chính mình nghe nhầm:


- Ngươi nói...ng...ngậm?


Tay Tiết Dương luồn qua tóc Hiểu Tinh Trần, ép đầu y cúi thấp xuống, khiến môi y cùng phần đầu ngọc căn nóng rực kia tiếp xúc. Không chờ Hiểu Tinh Trần phản ứng lại, Tiết Dương đã khiến phân thân hắn đi sâu vào trong miệng y, đến tận yếu hầu.


- Đừng dùng răng.


Mùi vị ngai ngái lạ lẫm của ngọc căn khiến Hiểu Tinh Trần không thích ứng nổi. Y muốn nhả ra, nhưng lúc gần thoát khỏi, đầu lại bị Tiết Dương ấn xuống. Hắn trầm trầm cười:


- Đạo trưởng, ngươi vẫn là làm tốt chuyện này trước đi.


- Ưm...


Ngọc căn được bao trong khoang miệng ấm áp của Hiểu Tinh Trần, lưỡi y không có quy luật mà vô tình liếm lộng xung quanh, tay xoa nắn hai chiếc túi xung quanh, khiến Tiết Dương càng thêm khoái cảm, thoải mái tận hưởng sự “hầu hạ” của người kia. Hiểu Tinh Trần mỗi lần đều không muốn nuốt xuống đến tận gốc, lại bị Tiết Dương khống chế, buộc phải ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Phân thân nam nhân trong miệng khiến sắc mặt y đỏ hồng khó giấu, cơ thể cũng mềm nhũn, eo gần như không còn sức nữa. Lưỡi Hiểu Tinh Trần lướt qua lỗ nhỏ trên quy đầu, song chợt cảm thấy ngọc căn dường như trướng hơn, vội vã chuyển đổi.


Tiết Dương thở gấp, tay luồn quay tóc Hiểu Tinh Trần vẫn chưa buông ra, cố tình khiến tần suất y phun ra nuốt vào càng nhanh hơn. Ánh mắt hắn lúc bày triệt để nhuốm dục vọng, hỏi:


- Ha... Đạo trưởng, ngươi thấy có lớn không? Có ngạnh không? Đủ làm ngươi tiêu hồn?


Hiểu Tinh Trần lúc này đâu thể trả lời hắn... Cho dù nói được, cũng sẽ không trả lời! Da mặt hắn so với tường thành còn dày hơn, dâm ngôn uế ngữ nói không biết ngượng, nhưng y vẫn còn tôn nghiêm, vẫn còn liêm sỉ!


Tiết Dương nhìn đến ngọc căn đang ra vào giữa đôi môi mỏng đỏ mọng kia, dục vọng càng lúc càng dâng cao. Động tác của Hiểu Tinh Trần không thành thục, nhưng lại khiến hắn khó kìm nén nổi. Nhìn bộ dáng y vốn thanh cao lại nhuốm bụi trần, quỳ giữa hai chân hắn ngậm lấy ngọc căn, so với mấy loại mị dược mạnh kia còn kích thích hơn nhiều.


Không biết qua bao lâu, Tiết Dương chợt ấn đầu Hiểu Tinh Trần vùi xuống sát đùi hắn, không cho y có cơ hội ngẩng lên, song lại đẩy thẳng eo về phía trước. Khoang miệng Hiểu Tinh Trần đột nhiên có một dòng chất lỏng dính dính bắn vào. Y lắc đầu, muốn hắn thả tay, để y có thể nhả ra ngoài. Tiết Dương cười lạnh, đầu hơi cúi, nói:


- Nuốt xuống đi. Nuốt xuống rồi, ngươi mới nhớ ngươi là người của ta.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.