[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 62



Có lẽ Hiểu Tinh Trần thật sự chỉ là hôn mê lâu quá, thân thể mệt mỏi, nên so với bình thường khó hiểu hơn nhiều. Hôm sau, y lại giống như mọi ngày, ngoan ngoãn ôn nhu đối xử với hắn.




Linh lực của Hiểu Tinh Trần đã hồi phục, tự nhiên sức khỏe cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa, thuốc của đám người dị tộc này tốt vô cùng, uống một hai ngày đã thấy cả người so với trước còn khỏe mạnh hơn.




Hiểu Tinh Trần ngồi trong sân viện, im lặng nghe tiếng mũi tên xé gió lao đi. Tiết Dương hắn đang thử cung. Đã thử qua mấy cái, vẫn thấy chưa vừa ý lắm. Đều là đồ tốt, vẫn lọt không nổi vào mắt hắn. Qua gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng không còn tiếng mũi tên cắm vào bia đỡ nữa. Hiểu Tinh Trần nhướng mày, hỏi:




- Vừa ý rồi?




- Tạm được.




Tiết Dương bỏ cung xuống, đi về phía bàn đá, ngồi xuống đối diện Hiểu Tinh Trần. Y hơi nghiêng đầu, cười khẽ:




- Ngươi thử cung từ sáng đến giờ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút.




Ngày mai bắt đầu săn bắn, hai ngày. Mấy võ sư trong Minh tộc, trừ những kẻ Tiết Dương chỉ định ở lại "chăm sóc" Tống Lam cùng bảo vệ tộc nhân bình thường ra, thì toàn bộ đều đi. Trưởng lão, y sư tùy ý theo, ai muốn đi thì đi, không đi có thể ở lại trong tộc. Dù sao cũng là mấy lão già cả rồi, hơi sức chẳng còn nhiều. Lướt sơ qua, cũng chỉ tầm ba mươi ba lăm người thôi. Nói quy mô lớn hơn, cũng là lớn hơn mười người rồi. Minh tộc đâu có nhiều người nữa để thêm vào.




Cá nhân Hiểu Tinh Trần không muốn đi. Minh tộc là dị tộc ẩn cư nơi sơn dã, đương nhiên săn bắn là sinh hoạt đời sống thường ngày của bọn chúng, một tháng chẳng biết đi săn bao nhiêu lần. Y không thích thấy người khác lạm sát sinh linh vô tội, nhưng y cản không được, nên dứt khoát chọn xem như không biết thì hơn. Mắt y không nhìn thấy, đi lại chỉ thêm vướng víu. Địa điểm là rừng sâu núi thẳm, cũng có phải mấy con đường bằng phẳng dễ đi đâu. Nhưng Tiết Dương không đồng ý, đám người kia cũng không đồng ý. Y không đi không được...




Ngồi hàn huyên chuyện phiếm một hồi, Tiết Dương đột nhiên im lặng, khiến Hiểu Tinh Trần không biết có chuyện gì. Vốn muốn hỏi, hắn đã lên tiếng trước:




- Đạo trưởng, ngươi không hỏi đến Sương Hoa sao? Lâu rồi ngươi chưa luyện kiếm.




Không hiểu sao, vốn là một câu nói tựa như buột miệng của Tiết Dương, khiến Hiểu Tinh Trần chợt đổ mồ hôi lạnh. Luyện kiếm... Nghĩa thành... Hiểu Tinh Trần gượng gạo, đáp:




- Ta quên mất. Dù sao linh lực khi trước bị kìm hãm, cũng không sử dụng được.




Tiết Dương gật gật đầu, Hiểu Tinh Trần nghe mấy thanh âm nho nhỏ, song liền cảm nhận được Sương Hoa đang ở rất gần y... Hắn đem Sương Hoa nhìn kĩ một hồi, nói:




- Linh lực ngươi vừa hồi phục, thử đi. Khi đi săn, biết đâu cần dùng đến.




Sắc mặt Hiểu Tinh Trần không tốt lắm. Đi săn... Dùng kiếm... Mấy chuyện cũ kiếp trước không ngừng lởn vởn trong đầu y, dù thế nào cũng không xóa đi được... Cho dù nói trọng sinh có nguyện ý bỏ qua, vì hắn thật chưa lừa y làm chuyện gì đến táng tận lương tâm, nhưng không tránh được khúc mắc trong lòng. Cho dù nói, y và hắn hiện tại quan hệ khác thường khó hiểu, vẫn không khiến y xóa mờ sự tàn nhẫn của hắn... Là do Hiểu Tinh Trần suy nghĩ nhiều nên sinh cảm giác giọng Tiết Dương có phần tà mị khát máu, hay bản chất vốn là như vậy...?




Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần trầm tư suy nghĩ, chậm rì rì không đứng dậy, hơi nhíu mày:




- Ngươi thất thần chuyện gì?




- A... Không có.




Hiểu Tinh Trần lắc lắc đầu, tự nói có lẽ y bị ác mộng làm đầu óc ngu muội rồi. Tiết Dương không phải kẻ ngốc, cho dù muốn giết người Minh tộc, cũng sẽ không lựa chọn thời điểm này. Một đám võ sư, cùng mấy kẻ có thiên phú đặc biệt, hắn sẽ không chọn mạo hiểm đâu. Huống gì... Trung Thu chẳng phải là ngày y và hắn thành thân sao...? Minh tộc không giống bên ngoài, Trung Thu với bọn chúng không phải Tết Đoàn Viên, mà là ngày linh thụ kết quả, sinh khí dồi dào nhất, khiến lòng người đều vui vui vẻ vẻ, cùng làm lễ cầu phúc cầu an thôi. Năm nay là năm đầu linh thụ hồi sinh, nhưng vốn định ngày thành thân của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần rồi, không cần làm lễ cầu phúc cầu an. Vì dù sao trong tộc có hỉ sự, tự nhiên phúc khí cũng đến thôi.




Động tác của Hiểu Tinh Trần có hơi gượng tay cũng là điều dễ hiểu. Nhưng chỉ qua mấy chiêu, lại tự nhiên như mây trôi nước chảy. Bạch y phiêu phiêu, khí sắc ôn nhu, tóc dài nhè nhẹ tay, động tác mềm dẻo, phong thái thanh nhã, tựa như chẳng nhiễm bụi hồng trần, Hiểu Tinh Trần vốn là bộ dáng như vậy mới phải...




Tiết Dương nhìn một hồi, bỗng thấy thân thể hơi ngứa ngáy, chợt đứng dậy, vô thanh vô tức đến gần Hiểu Tinh Trần. Tận khi y bị vòng tay hắn ôm ngang eo, mới giật mình, kiếm nhanh chóng rơi xuống, tạo thành mấy tiếng "keng...keng..."




- Tiết Dương, ngươi làm gì?!




Hắn không vội đáp, hơi cọ cọ đầu bên hõm cổ Hiểu Tinh Trần. Y bị cọ đến mặt đỏ tai hồng, muốn đưa tay đẩy Tiết Dương ra, hắn lại bắt lấy, nửa hôn nửa cắn lên môi Hiểu Tinh Trần. Y biết, hắn vốn chẳng có cái gọi là ôn nhu...




Môi Hiểu Tinh Trần sưng sưng, Tiết Dương khàn khàn, thấp giọng nói:




- Đạo trưởng, ta khó chịu...




Y khóc không ra nước mắt. Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, hắn tự nhiên động dục gì chứ...?! Da mặt y đâu có dày thế, dám ở thời điểm này tuyên dâm?! Tiết Dương hiện tại giọng trầm khàn, lại cứ như làm nũng bên tai Hiểu Tinh Trần. Y nghe một hồi, mềm giọng:




- A Dương... Ta mệt...




Linh lực dù sao cũng mới hồi phục, lâu rồi không cầm kiếm, Hiểu Tinh Trần ở nơi này còn hay bệnh, luyện một hồi đương nhiên y nói mệt cũng không phải vô lí. Bất quá...




- Vậy được, ta cũng mệt. Về phòng hảo hảo nghỉ ngơi...




Âm cuối bị Tiết Dương cố ý kéo dài, mấy chữ "về phòng" đặc biệt nhấn mạnh. Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp phản bác, đã bị hắn bế lên. Y xanh mặt, đập mạnh vào ngực hắn:




- Ta là mệt thật! Thả ta xuống!




Tiết Dương làm ngơ, như không nghe thấy, không nghe hiểu, vẫn hướng nhã gian đi tới. Hắn căn bản không chú ý, Hiểu Tinh Trần hiện tại sắc mặt đã xấu thế nào.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.