Hai ngày qua ở lại nơi này, cuộc sống trôi qua quá mức yên bình. Vết thương của Tiết Dương đã lành lặn hẳn, tay cũng hồi phục, thỉnh thoảng nghe lời Hiểu Tinh Trần giúp thôn dân ra coi bãi ngô. Chiều về vẫn nấu cơm cho y, cũng chỉ mấy thứ đạm bạc giống y hay ăn thôi. Đến tối rảnh rỗi ngồi ngoài sân hóng gió, kể chuyện cho y nghe. Hắn ăn nói suồng sã, cũng chưa từng quan tâm nhã chính gì đó, đương nhiên cảm giác cũng gần gũi hơn.
Chủ nhà là trưởng thôn nơi này, ẩn cư cũng hơn 30 năm rồi, từ khi tóc vẫn còn xanh, da vẫn chưa lão. Tiết Dương hỏi thăm, nghe trưởng thôn nói Minh tộc cũng biết đến nơi này, thường thì bọn chúng vẫn tìm cách xuống trao đổi lương thực. Vậy nên Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần không cần lo lắng quá. Ở nơi này lâu một chút cũng tốt, cảm giác thật dễ chịu... Không cần để ý ân oán phân tranh, không có ồn ào ầm ĩ, không có sân si tiếc hận, cứ an ổn mà sống cho chính mình. Nếu sau này... Nếu sau này y và hắn có thể cùng sống ở một nơi như thế, thì thật tốt...
Tiết Dương uống hớp trà, thấy số lần Hiểu Tinh Trần thất thần mấy ngày qua nhiều vô kể, gọi:
- Đạo trưởng!
Không ai trả lời... Y cứ như phong bế thính giác của chính mình rồi vậy. Hắn vẫn gọi tiếp:
- Hiểu Tinh Trần!
- A... Hả?!
Hiểu Tinh Trần giật mình, chén trà nhỏ nâng cao cao bị đổ, rơi xuống lăn hai vòng trên bàn. Tiết Dương nhướng mày:
- Gần đây ngươi luôn thất thần. Là suy nghĩ chuyện gì?
Hiểu Tinh Trần nhặt lại chén trà, đặt cẩn thận. Y hơi cúi đầu, nhẹ giọng:
- Không có gì... Chỉ là thấy nơi này quá mức bình yên.
- Ngươi thích sao?
- Có lẽ vậy...
Tiết Dương hẳn là kiểu người thích mấy nơi ồn ào nhiều thị phi hơn, còn Hiểu Tinh Trần từ khi hứa sẽ không rời khỏi hắn, căn bản chỉ muốn đến mấy nơi sơn dã không ai biết, lặng lẽ trôi qua một kiếp... Tịch mịch thì tịch mịch, dù sao cũng không phải chỉ có mình y. Tiết Dương muốn cợt nhả, lại đổi ý, nghiêm túc nói:
- Chờ rời khỏi Minh tộc, ta đưa ngươi đi tìm một nơi như vậy.
Hiểu Tinh Trần mấp máy môi, kinh ngạc không biết nên nói gì. Người như hắn, thật sự chịu được cảnh tịch mịch sao? Y sống trên núi từ nhỏ, trong sư môn chỉ có sư huynh tỷ cùng đệ muội, không được mấy người. Sư phụ thường ngày cũng không thích ồn ào, sớm đã quen cảnh cô liêu rồi. Sau khi hạ sơn, thật lâu chưa có cảm giác muốn trở lại không khí đó như vậy... Nhưng không phải trở lại một mình, mà vẫn mong bên cạnh có hắn...
Như biết Hiểu Tinh Trần đang nghĩ gì, Tiết Dương cười tà:
- Ta nói rồi, ta hiện tại chỉ cần ngươi. Nơi ngươi xuất hiện, ta tự nhiên cũng không thấy tịch mịch nhàm chán.
Quản gì ân oán thị phi, quản gì thiên hạ phỉ nhổ, quản gì phồn hoa đô hội, sống qua hai đời, thật chỉ mong cùng y một kiếp duyên tình trọn vẹn...
Tiết Dương vươn tay, ôm Hiểu Tinh Trần vào lòng, để y dựa vào vai hắn. Hắn hơi rũ mi mắt, nói:
- Ta vì ngươi cái gì cũng có thể từ bỏ. Ân oán cũng vậy, sinh mạng cũng thế... Chỉ cần ngươi muốn, ngươi vui vẻ, ta lập tức hai tay dâng lên. Vậy nên...đừng phản bội ta.
Hắn thấy, hai tay Hiểu Tinh Trần đang run lên từng đợt. Giọng y nghe không rõ cảm xúc, hơi khàn khàn đáp lại:
- Ta... Có lẽ chưa từng muốn phản bội ngươi...
“ Cũng chưa từng thật lòng muốn đưa ngươi vào chỗ chết...”
Trong suy nghĩ của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương mãi vẫn là một đứa trẻ, dù so với trẻ con, hắn lưu manh hơn nhiều... Hắn thích thứ gì đó, sẽ dùng mọi cách để đạt được. Nếu không phải đồ của hắn, hắn cướp. Không phải người của hắn, hắn giật. Hắn luôn thiếu cảm giác an toàn, dù có được vẫn sợ bị mất đi... Vì thế đối với ai thân cận y một chút, đều sinh ra địch ý không hề che giấu. Hắn sợ y sẽ rời bỏ hắn... Vì những người đó mà rời bỏ hắn. Hắn không biết ôn nhu là gì, nhưng luôn vì y mà cố gắng chú ý đến từng điều nhỏ nhặt nhất. Tỉ như y phục... Vì y mà sai người đổi sang y phục bình thường, màu sắc cũng đều là màu y thích. Tỉ như ăn uống... Y ăn uống thanh đạm, không thích đồ Minh tộc làm, ăn cũng không quen, hắn liền vì y mà xuống trù phòng mỗi ngày. Quản gì là đại ác nhân tiếng xấu vang xa, hay Tộc Quân khiến tộc nhân sợ đến không dám nhìn thẳng, đều có lúc chuyên chú tỉ mỉ chỉ vì nấu cơm cho Hiểu Tinh Trần...
Y từng hỏi hắn: “ Không phải đều nói quân tử xa nhà bếp sao?”. Tiết Dương cười: “ Nhưng ta không phải quân tử ”.
Trăng mờ trên đỉnh, mây đen che kín dần tản ra. Ánh sao nhấp nháy một hồi liền thôi. Hiểu Tinh Trần lầm bầm:
“ Tiết Dương... Có lẽ ta điên rồi... Nếu không điên, tại sao lại có cảm giác yêu ngươi, thích ngươi chứ...”
“ Nếu không điên... Sao có thể muốn cùng ngươi ẩn cư sơn dã...”
“ Sao có thể ở Minh tộc cùng ngươi dây dưa chẳng rõ...”
“ Ta còn khó hiểu, vì sao quan hệ của ta với ngươi lại kì lạ như vậy... Ai cũng nói là đạo lữ, nhưng ta vẫn luôn thấy không giống...”
“ Nhưng mà... Ta hiện tại biết nguyên do rồi...”
“ Vì lúc đó đối với ngươi, vẫn luôn tránh né tình cảm của mình...”
“ Vì lúc đó chưa từng thật lòng tin tưởng tình cảm của ngươi...”
Hiểu Tinh Trần lầm bầm đến say mê, chẳng cần biết Tiết Dương nghe hay không nghe. Y vốn chỉ muốn nói với chính mình thôi. Thấy y không thầm thì nữa, Tiết Dương mới nhếch môi, hỏi:
- Hiểu Tinh Trần, ngươi vừa nói gì? Vì sao ta nghe không rõ?
Hiểu Tinh Trần mất tự nhiên đẩy hắn ra, đứng dậy:
- Không có gì. Về p... A...!
Y còn chưa nói dứt lời, bất ngờ bị hắn kéo xuống, ngã nhào vào ngực Tiết Dương. Hắn nâng cằm Hiểu Tinh Trần, để y cùng hắn đối diện:
- Đạo trưởng, lời ngươi nói khiến ta toàn thân đều ngứa ngáy, nhộn nhạo không yên, ngươi phải chịu trách nhiệm a~
Hắn cố tình kéo dài giọng, khiến ý cợt nhả càng thêm rõ rệt... Nhưng y nghe ra, hắn thật tâm vui vẻ...
Tay Tiết Dương siết chặt eo Hiểu Tinh Trần, mạnh mẽ hôn xuống môi y.
Nếu ngay từ đầu chịu thừa nhận lòng mình, chắc gì sẽ có nhiều bi thương khiến trái tim toàn vết nứt như thế...