[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 88



Lúc tiên môn cứu viện tiến vào, liền bị một đám hung thi vây quanh, lao vào cắn xé. Cứ chém bọn chúng, bọn chúng lại tiến lên, mỗi lúc một hung ác hơn.


Tiết Dương ở khu nhà hoang, đem Thác Nhĩ Chân bị thi hóa chỉnh sửa qua. Nếu còn thời gian, hắn có thể làm tốt hơn nữa rồi.


Hai đợt tu sĩ đều không thấy trở ra, Tiết Dương không tin người chủ trì phía sau không chịu ra mặt. Kim Quang Dao chẳng biết có đến thật không, nhưng nghe hắn còn sống, sợ người kia là kẻ nóng lòng nhất. Hẳn nên đến, để còn ngăn hắn nói ra những lời ‘vớ vẩn'.


Vết thương của Tiết Dương lại trở nặng. Ai kêu phiền phức cứ liên tục đến tìm hắn chứ? Tiết Dương vỗ vỗ tay hai cái, Thác Nhĩ Chân từ dưới sàn liền bật dậy. Hắn cười nhạt.


- Tốt lắm. Tạm dùng được.


Đúng như Tiết Dương nghĩ, qua hai lần tu sĩ vào chẳng ai trở ra, chỉ thấy pháo hiệu bay đầy trời, liền tiếp tục có đoàn người khác vào.


Tiết Dương thử tính toán, không đến một khắc trận pháp kia liềm hủy, ác linh nếu bị diệt thì thôi. Nhưng bầy rắn tràn ra ngoài, thấy người là cắn cũng giúp hắn rảnh rỗi phần nào. Dù sao loại bột phấn dẫn dụ bọn chúng, hắn ném hết vào chỗ tu sĩ tiên môn, còn sợ con nào khác lạ đến gần mình sao?


Hiểu Tinh Trần bên kia nóng lòng, không thèm dò đường, trực tiếp vừa đi vừa chạy. Nếu không phải nguyên do vì y trước, Tống Lam không thích dính dáng tiên môn cũng chẳng nhờ người làm gì. Y vẫn cứ tự trách...


Nhìn dòng người bị hung thi cắn xé đến mức gào khóc thảm thiết, Tiết Dương cười đến hả hê. Chờ trận pháp mở, chẳng mấy ai còn sống sót, bầy rắn lại tràn ra, lúc đó hắn mới thật sự thấy thỏa mãn.


Tiết Dương điều khiển Thác Nhĩ Chân, để gã càn quét một vòng, chính mình lại khoanh tay xem kịch. Ác linh trong trận có thể không làm gì được Tống Lam, nhưng khiến gã phân tâm, thêm bầy rắn kia, hắn đâu sợ Tống Lam thật sự nguyên vẹn. Tu sĩ tiên môn lúc này như cá trên thớt, mặc hắn muốn chém muốn giết kiểu gì thì kiểu. Lâu rồi hắn không tàn sát bừa bãi thế. Ánh mắt càng lúc càng hưng phấn, càng vui vẻ vì máu tươi lan đầy mặt đất.


Trận pháp mở ra, thật sự chỉ lác đác vài người vội vã chạy khỏi. Tống Lam sắc mặt tái xanh, đúng là không giết được gã ngay, nhưng làm tâm loạn hao sức cũng chẳng vấn đề. Dù sao gã cũng là danh sĩ, bị mấy con rắn hay ác linh cắn chết dễ dàng làm sao được. Pháp trận khá rộng, rắn lại không phải chỉ quy về một chỗ trong đó. Tiết Dương cũng khá vừa lòng với kết quả rồi.


Hắn điểm chân mấy nhịp, Thác Nhĩ Chân từ trong dòng tu sĩ vừa rồi đã hướng về phía Tống Lam, hai bên liền dây dưa. Tống Lam quát:


- Tiết Dương, bàng môn tà đạo, ngươi đúng là chẳng làm chuyện gì tử tế!


Nụ cười kia vẫn treo trên môi, vẫn vui vẻ mà cười:


- Tu tà đạo thì thế nào? Ta làm chuyện tử tế với kẻ khác, người ta cũng không tử tế với ta, vậy việc gì ta phải làm? Danh môn chính phái, đều là giả nhân giả nghĩa!


Qua nửa khắc không lâu, Tống Lam còn đang mệt mỏi dây dưa với hung thi Thác Nhĩ Chân, liền có người đến giúp. Kim Quang Dao hiện tại mới xuất đầu lộ diện! Bên cạnh còn có Trạch Vu Quân Lam Hi Thần! Đúng là đi đâu cũng thành một đôi.


Tiết Dương thở dài tiếc nuối chút, liền nói vọng lại:


- Kim Tiên Đốc Liễm Phương Tôn, lâu rồi không gặp!


Bộ dáng Kim Quang Dao dù đối diện có là ai vẫn cứ nho nhã hữu lễ, chỉ cười nhẹ:


- Lâu rồi không gặp.


Ai mà không biết còn tưởng Kim Quang Dao đang chào hỏi thân hữu. Trời mới thấy nụ cười của hắn có dao.


Nhưng thời khắc này ai rảnh nhiều lời. Ánh kiếm vừa lóa, bội kiếm Hận Sinh cùng Giáng Tai đã áp sát nhau. Lam Hi Thần cùng Tống Lam liên thủ đối phó cỗ hung thi kia. Còn lại đương nhiên là đám tu sĩ tự lo thân. Tiết Dương thân thủ không nhanh nhẹn như trước kia, bầy rắn vẫn còn chưa bị dẫn tới đây. Hắn muốn nhân cơ hội dẫn ra bầy rắn, lại không thể.


Âm Hổ phù hiệu lực chỉ trong một khoảng thời gian, Tiết Dương trụ không được lâu đã thấm mệt. Đáng ghét!


Hung thi hoạt động đã yếu lại dần, tu sĩ bình thường không nói, Tống Lam cũng mất sức, nhưng Lam Hi Thần và Kim Quang Dao vẫn còn đánh được tới sáng mai mất.


Tiếng tiêu hơi lạnh, trầm trầm khiến Tiết Dương bị phân tâm, linh lực cũng trở nên bất thường, Giáng Tai nhanh chóng rơi xuống đất. Kim Quang Dao nhân cơ hội liền một kiếm chém xuống, nhưng lại chém vào hư vô!


Người vừa tới trường thân ngọc lập, tố y tựa tuyết, chỉ thấy y kịp ôm Tiết Dương tránh đi kiếm vừa rồi, phi thân rời khỏi. Cực kỳ nhanh! Đến Lam Hi Thần cũng bị ngỡ ngàng theo!


Tống Lam cả kinh, nhìn Sương Hoa vừa chém ra một đạo kiếm khí cản người đuổi theo, bất giác hô:


- Hiểu đạo trưởng!


Còn chưa kịp đuổi theo, bột phấn trắng từ đâu bay tới, khiến mọi người nhìn không rõ xung quanh. Một đám tu sĩ sợ hãi kêu gào:


- Rắn! Rắn...!


- Nhiều rắn quá!!


- ...








Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.