[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 90



Mưa đêm đã tạnh, Hiểu Tinh Trần bước qua cửa đá, tay bê chén cháo khẽ run. Tiết Dương ngồi trên giường, nhìn về phía y thật lâu...


Bước chân của Hiểu Tinh Trần quá mức chậm chạp, mãi mới tiến lại gần phía hắn. Y cắn khóe môi, khẽ nói:


- Tiết Dương, ta nấu cháo cho ngươi...


Y nói xong, nhưng không đưa chén cháo về phía hắn ngay, mà do dự hơi lùi ra phía sau. Tiết Dương cười, tự qua lấy chén cháo. Hiểu Tinh Trần vẫn còn dùng dằng, tay nửa muốn buông chén, nửa lại cố giữ lấy.


Hắn không hề khó chịu vì hành động của y, nửa đùa nửa thật hỏi:


- Sao thế? Ngươi cũng muốn ăn à? Hay là...đạo trưởng đã bỏ gì vào trong cháo?


Lời hắn vừa thoát khỏi miệng, Hiểu Tinh Trần quả nhiên bị kinh hãi, toàn thân đều cứng nhắc, chén cháo liền nằm trong tay Tiết Dương hoàn toàn.


Y trầm lặng, cúi thấp đầu, khóe môi giật giật trùng xuống, muốn nói lại không phát ra nổi thanh âm nào.


- ...


Tiếng cười của Tiết Dương chợt to hơn, trong trẻo mà lạnh lẽo... Hắn dùng muỗng khuấy khuấy một chút, lại tiếp tục nói:


- Ha, nếu ngươi muốn ta chết như thế, ta làm theo ý ngươi. Nhưng mà, ngươi đừng hối hận đấy...!


Ánh mắt Tiết Dương sâu thẳm, sâu đến chẳng thể nào lường được. Lúc này hắn mới hiểu, đâu phải cứ đau đến thấu tận tâm can đều phải khóc lóc thảm thiết. Qua hai đời, cuối cùng người Hiểu Tinh Trần chọn, vẫn không phải hắn...


Y từng nói sẽ ở bên hắn, nhưng lúc đó còn nói thêm điều kiện: Hắn không được động sát nghiệp nữa... Một hai người có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng mấy trăm người, ảnh hưởng lớn tới tiên môn như thế, muốn qua là qua thế nào?


“Ực...”


Chén cháo trong tay Tiết Dương vơi dần, rồi cạn hết. Hắn lau khóe môi, lại dùng chút sức kéo Hiểu Tinh Trần ngồi xuống.


Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần, khẽ lắc đầu. Con người y thật khó hiểu... Hắn đúng là đồ ngốc mới cố gắng đuổi theo một người như thế. Đến cả mạng cũng tùy tiện mang ra cho y chơi, để y muốn làm gì thì làm.


Y từ đầu đến cuối vẫn chết lặng, hồn phách chẳng biết đã bay đến nơi nào.


Một trận đau đớn kịch liệt từ bên trong cơ thể truyền đến, so với những vết thương hắn đang mang chỉ hơn chứ không kém. Nhưng hắn không kêu la, cũng không oán trách, cắn răng mà nhịn xuống. Sắc mặt hắn sớm đã tái xanh, nụ cười vẫn tươi như thường ngày. Giọng hắn không tốt lắm, nghe ra toàn bộ đau đớn khó nén, cùng chút tự giễu, hơn nữa...là đau lòng. Tiết Dương nói...


- Hiểu Tinh Trần, chờ ta chết rồi...ngươi nhất định phải để tang. Ta...dù sao cũng cùng ngươi đồng sàng cộng chẩm, dù chưa thành thân vẫn tạm xem là phu quân ngươi... Ngươi không được phép bỏ mặc ta đi theo người khác...!


Ý cười trong giọng điệu hắn chỉ làm Hiểu Tinh Trần càng thêm áy náy cùng đau lòng... Tim y sớm bị mấy lời kia bóp nát, tiếng than khóc nhỏ biến thành mấy từ nỉ non không rõ ràng.


Đầu Tiết Dương khẽ dựa vào lồng ngực Hiểu Tinh Trần, máu tươi trong miệng hắn liên tục trào ra. Hiểu Tinh Trần nghiến chặt răng, không để chính mình khóc lớn. Nhưng từ hốc mắt rỗng kia cứ chân thật theo cảm xúc của chủ nhận, liên tiếp chảy ra huyết lệ...


Đau đớn truyền đến lúc này, không khiến y tê dại bằng đau đớn trong tim. So với việc để tiên môn vây công diệt hắn, để hắn an ổn nằm trong lòng y, vẫn là một loại lương thiện... Y làm sao nỡ nhìn hắn chết dưới kiếm hàng trăm kẻ khác? Người hận hắn nhiều như vậy, sợ đến thi thể cũng không thành hình nguyên vẹn...


Bạch y nhiễm huyết, Sương Hoa lạnh lẽo, từng tiên phong đạo cốt không dính bụi trần, lúc này nhìn y lại thê thảm cực độ...


Hiểu Tinh Trần bế Tiết Dương trên tay, ôn nhu lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, nói:


- Tiết Dương, xong hôm nay, mọi chuyện liền đến hồi kết rồi...


Sơn động vừa mở ra, từ sớm vậy mà tu sĩ đã vây kín tứ phía. Thấy Hiểu Tinh Trần, cảm xúc đầu tiên là ngỡ ngàng. Hôm qua y đến vô thanh, đi vô tức, trừ bóng dáng mờ ảo, cũng chẳng ai thấy rõ gì...


Lúc này mọi người mới chú ý, mắt Hiểu Tinh Trần đã mù lòa. Nhưng phong thái của y, tuyệt nhiên không giảm xuống. Sau án Bạch Tuyết quan, vốn chẳng còn mấy ai nghe thấy tin tức gì về Hiểu Tinh Trần nữa. Chỉ có ân oán giữa y, Tống Lam và Tiết Dương lại thành chuyện trà dư tửu hậu của mọi người mà thôi.


Nhưng lúc này, nhìn Hiểu Tinh Trần ôm Tiết Dương đi ra, cộng thêm chuyện hôm qua y cứu hắn đi, không khỏi khiến lòng người khó hiểu. Chẳng phải là kẻ thù sao? Nhưng y sao lại che chở hắn?


Xôn xao lần nữa nổi lên tứ phía. Mặt Tiết Dương chẳng ai nhìn thấy, vì được Hiểu Tinh Trần che đi. Kim Quang Dao thấy không ổn lắm, hô mấy câu mọi người im lặng, rồi mới lưỡng lự hỏi:


- Hiểu đạo trưởng, đây...là chuyện gì?


Giọng Hiểu Tinh Trần quá đỗi nhẹ nhàng:


- Hắn chết rồi.


- Hả?


Hiểu Tinh Trần không muốn nhiều lời, chỉ cử động tay, mặt Tiết Dương liền lộ ra ngoài... Sắc mặt tái xanh đã chuyển qua tím, môi không còn chút huyết sắc nào, vết máu nơi khóe miệng bị lau đi vẫn thấy lấm lem...


Tống Lam cũng kinh ngạc. Gã muốn tiến lên xem xét, đồng thời không hiểu được hành động của Hiểu Tinh Trần. Lúc này đập vào mắt gã là bộ dáng Hiểu Tinh Trần đã đau đến mức tâm lạnh như nước mùa đông...


Lam Hi Thần và Kim Quang Dao nhỏ giọng trao đổi, song y liền cản mọi người muốn đến xem xét, tự mình nhìn thử. Lam Hi Thần hơi gật đầu với Hiểu Tinh Trần:


- Thất lễ rồi.


Tay Tiết Dương bị Lam Hi Thần nâng lên thử bắt mạch. Y kinh ngạc, bất giác nhìn Hiểu Tinh Trần, không nói gì. Hiểu Tinh Trần mấp máy môi, cũng gật nhẹ đầu.


Lam Hi Thần thở dài, trở về vị trí ban nãy, nhỏ giọng thì thầm với Kim Quang Dao. Hắn cũng bị lời y nói kinh động theo.


Hình như giữa Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương có một đoạn nghiệt duyên, cắt không đứt... Sinh tình với kẻ thù, là đáng hận hay đáng thương?


Chủ trì còn chưa lên tiếng, mấy tu sĩ đã không an phận:


- Cho dù chết rồi cũng phải đưa xác về Kim Lân Đài, để bách gia tông chủ xác thực! Hắn là đại tội nhân, đâu thể tùy tiện chết rồi liền coi như xong?


- Đúng vậy! Hơn nữa nếu hắn đoạt xá sống lại thì thế nào?


- Nếu chẳng may Hiểu đạo trưởng có loại độc nào khiến hắn chỉ chết giả trong một thời gian, lừa qua mắt chúng ta, hắn sau đó sống lại gây thêm loạn, vậy ai chịu trách nhiệm?


- ...


Mỗi người nói một kiểu, càng lúc càng nhiều. Hiểu Tinh Trần nhíu mày, vẫn im lặng nghe hết.


Lam Hi Thần liền lên tiếng phủ nhận:


- Độc này cứu không được!


Y đã khẳng định, đồn đoán liền ít hẳn đi.


Hiểu Tinh Trần mím môi, không mặn không nhạt nói:


- Hắn sẽ không đoạt xá, cũng không gây họa cho tiên môn bách gia nữa. Hắn là tình duyên của ta, ta muốn an táng hắn...


Nhất thời tứ phía lại im lặng. Không nhắc thì thôi, nhắc lại thành ra chuyện cười. Tình duyên? Sinh tình với một đại ác nhân, còn là kẻ thù của mình, có gì vẻ vang để khẳng định? Còn muốn an táng hắn? Tám phần người đều cho rằng y thật sự bị tẩy não...


Tống Lam trầm lặng, hồi lâu mới lành lạnh nói:


- Để y đưa hắn đi...


Lúc này số người ngạc nhiên còn nhiều hơn. Tiết Dương diệt môn Bạch Tuyết quan, hại Tống Lam mù mất đôi mắt, hiện tại còn chia rẽ tình cảm hảo hữu giữa gã và Hiểu Tinh Trần, vậy mà chưa hận đến muốn hắn chết không toàn thây?


Lam Hi Thần thấy đám tu sĩ quá mức phiền phức, thì thầm với Kim Quang Dao:


- Để y đi đi... Thật sự cứu không được. Chuyện giữa bọn họ, thật sự đủ oan nghiệt rồi...


Kim Quang Dao rũ mi mắt, đáp lại đồng ý mấy câu.


Dùng dằng mấy canh giờ, Hiểu Tinh Trần có thể đưa người đi rồi... Y bi thương cười nhẹ:


- Tiết Dương, ta đưa ngươi đi... Từ nay về sau, không còn Minh Nguyệt Thanh Phong, cũng chẳng có Thập Ác Bất Xá... Năm rộng tháng dài, Hiểu Tinh Trần nguyệt một đời chờ Tiết Dương tỉnh lại...


Tựa như năm đó, hắn cũng từng chờ y tỉnh lại... Dù biết vô vọng, vẫn cứ cố chấp mà chờ đợi...


Thời gian sau, trên khắp đường lớn ngõ nhỏ, quán trà tửu lâu, đều nghe kể một câu chuyện:


“ Vị bạch y đạo trưởng nào đó hai mắt đã mù lòa, ôm một xác chết đi trên đường suốt mấy ngày đêm không nghỉ. Dường như đầu óc y không được bình thường, cứ lẩm bẩm không ngừng một câu: Chờ ta...


Người xung quanh không ai dám đến gần y, thấy y liền tự động tránh xa.


Nhưng đặc biệt hơn, nghe nói hai người là kẻ thù không đội trời chung... Nghe nói, xác chết vị đạo trưởng đó ôm, là người từng khiến y khốn đốn thê thảm, khiến y sống không bằng chết... Nhưng nghe nói, hai người dường như là đạo lữ, tình sâu hơn biển... Cũng nghe nói, vị đạo trưởng đó tên Hiểu Tinh Trần, còn xác chết y ôm, tên Tiết Dương...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.