[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 93



Phòng cũ của Hiểu Tinh Trần ở phía sau núi, bên cạnh còn có một con suối nhỏ chảy qua. Hoa cỏ gần như xanh tươi quanh năm. Trở lại nơi này, cảm giác thoải mái hơn nhiều so với lúc phiêu bạt bên ngoài... Sau này nếu có cơ hội, y cũng muốn tìm một nơi gần giống thế ẩn cư.


Sư muội của Hiểu Tinh Trần tuy mới mười ba mười bốn, nhưng khá am hiểu y thuật. Nàng mặc dù không thích Tiết Dương, vì trong lòng luôn cảm giác hắn với sư huynh quan hệ không bình thường. Đã vậy hình như cũng không tốt với sư huynh lắm... Nhưng dù sao cũng là bằng hữu sư huynh đưa về, đâu thể bỏ mặc. Xem Hiểu Tinh Trần lo lắng đến đứng ngồi chẳng yên, nàng cũng mềm lòng...


Hiểu Tinh Trần nghe nàng vừa bắt mạnh cho Tiết Dương xong, vội hỏi:


- A Nghiễn, sao rồi?


Thủy Nghiễn lấy bình dược nhỏ mang bên người đưa cho Hiểu Tinh Trần, nói:


- Nhìn thì như chết rồi, hơi thở cũng không còn.. Có điều, muội không hiểu sao nội quan mạch tượng của hắn vẫn hoạt động... Rõ ràng không còn thở nữa mà...


Dừng suy nghĩ chốc lát, nàng lại nói:


- Sư huynh cách một canh giờ cho hắn uống một viên, bảo vệ kinh mạch thôi. Kịch độc hắn trúng khiến kinh mạch tổn hại nghiêm trọng. Muội dù sao cũng học nghệ chưa thông, không giúp được nhiều... Sư phụ cũng chẳng biết bao giờ mới chịu xuất quan...


Ý của nàng nói, Bão Sơn Tán nhân mà còn không xuất quan nữa, người Hiểu Tinh Trần mang về chết chắc rồi. Kịch độc y cho hắn uống chẳng biết là loại nào, nàng chưa gặp qua bao giờ. Hiểu Tinh Trần có đưa một phần nhỏ độc cho Thủy Nghiễn xem, nhưng nàng vẫn không nhận dạng được... Nhưng dù sao cũng qua mấy ngày, kinh mạch của Tiết Dương chưa hoàn toàn hết thuốc chữa vẫn là kì tích...


Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, tùy tiện cho hắn uống bậy uống bạ, vẫn may có chút tác dụng kéo dài được đến lúc này. Cũng có thể do huyết linh không bị mất tác dụng, cùng ấn kí giữa hai người, nên mạng Tiết Dương vẫn chưa tàn hẳn...


Tiểu sư muội rời đi, Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, đút Tiết Dương uống một viên thuốc, song liền vận linh lực, rót vào bên trong cơ thể hắn. Có lẽ tác dụng không nhiều, nhưng tạm để hắn không suy yếu thêm nữa.


Y thuật của Thủy Nghiễn kém xa Bão Sơn Tán nhân, nhưng cũng chẳng đến mức không biết gì mà hại người ta thêm khổ sở. Nàng đã đưa thuốc, đồng nghĩa thuốc sẽ có tác dụng.


Tối đến, Thủy Nghiễn lại mang mấy thứ dược liệu giải độc đến, để Hiểu Tinh Trần cho Tiết Dương ngâm trong nước dược liệu. Thật sự độc của hắn nàng không biết giải... Nhưng mấy bước cơ bản cầm hơi vẫn phải làm.


Hiểu Tinh Trần đứng trước bình phong, ôm bộ y phục mới của Tiết Dương mà tiểu sư đệ chuẩn bị, hỏi:


- A Nghiễn, nếu cứ dựa vào cách này, hắn cầm cự được bao lâu?


Thủy Nghiễn hơi do dự suy nghĩ. Xét thấy thời gian Hiểu Tinh Trần cùng Tiết Dương bôn ba trở về, di chuyển nhiều khiến độc càng lan mạnh hơn, liền nói:


- Muội nghĩ cùng lắm thêm hai, ba ngày thôi...


Hiểu Tinh Trần khẽ mím môi, nhẹ gật đầu. Hai, ba ngày? Còn không đủ thời gian để sư phụ suy xét thêm nữa... Y hơi đau đầu, dặn dò:


- Từ ngày mai muội đến cho hắn uống thuốc giúp ta... Ta...đi cầu tình sư phụ...


Tính cách Bão Sơn Tán nhân chung quy khá lạnh nhạt, nhưng y dù sao cũng là đệ tử của bà, thân thể đã tàn tạ thế này rồi, biết đâu thật sự khiến bà động lòng thương xót chút...  Hơn nữa, sư phụ y cũng không phải loại người vô tình quá mức...


Thủy Nghiễn hơi nghiêm mặt, nhưng có lẽ lòng nàng đang sốt sắng không thôi.


- Sư huynh, sư phụ bày cấm chế, không cho ai đến gần...


Phá cấm chế là bất kính với sư phụ, nhưng không phá thì Tiết Dương biết làm thế nào? Mặc dù cấm chế Bão Sơn Tán nhân bày khó giải, nhưng Hiểu Tinh Trần cũng được bà dạy dỗ mười mấy năm, vẫn tìm được chỗ sơ hở trong đó... Cùng lắm hao tốn ít tu vi cùng linh lực, y chịu được.


Thủy Nghiễn vẫn còn lo lắng cho Hiểu Tinh Trần, nói tiếp:


- Sư huynh, cấm chế sư phụ lập đâu thể dễ dàng bị phá như vậy. Chờ huynh giải được, không biết chừng hắn cũng...


Nàng nói được nửa chừng, liền dừng lại. Hiểu Tinh Trần đau lòng người kia như vậy, nàng mà nói thêm mấy từ “chết rồi”, sợ tâm y không được bình tĩnh lắm.


Nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn hiểu ý, cười khổ:


- Không thì muội bảo ta làm thế nào? Ta chờ được, nhưng hắn không chờ được...


- Nhưng...


Hiểu Tinh Trần vươn tay, khẽ xoa đầu Thủy Nghiễn, cười nói:


- Không sao. Ta tự biết lượng sức mình.


Tiểu cô nương nghe xong, khóe mắt ươn ướt. Nhìn Hiểu Tinh Trần hết lần này đến lần khác không màng bản thân lo lắng cho Tiết Dương, còn muốn đến chỗ sư phụ làm loạn, nàng càng không mấy thiện cảm với hắn.


Mãi vẫn không nhịn được nghi vấn từ khi sáng, Thủy Nghiễn cũng không kiêng nể nữa, hỏi:


- Sư huynh, hắn đến cùng là gì của huynh? Nếu là bằng hữu, cũng không đáng để huynh làm nhiều như thế...!


Nàng còn nhỏ, lại sống ẩn cư trên núi, đương nhiên không nghĩ đến quan hệ tình ái giữa hai nam nhân với nhau. Với nàng, sư phụ và sư huynh đệ đồng môn luôn là người một nhà, mới đáng để nàng hi sinh nhiều như Hiểu Tinh Trần đối Tiết Dương mà thôi.


Nhìn y lần trước khốn đốn mang người về sơn môn, bản thân lại thảm thương vô cùng vẫn rời núi, một mình lang bạt bên ngoài, nàng không cam lòng, không vui vẻ. Hai người y mang về, một mới một cũ, chẳng qua là bằng hữu quen chưa lâu, y cớ gì vì bọn họ mà chẳng màng bản thân như thế?


Tống Lam lúc đó ở trên núi một thời gian, cũng khá dài. Nàng thấy gã xa cách với mọi người, tính cách đạm mạc không nói nhiều, tuy chẳng làm gì khiến sư huynh đệ muội khó chịu, nhưng nàng vẫn không thể nào vừa mắt. Vì sư huynh nàng, cũng là người nhà nàng, vì Tống Lam mà mất đi đôi mắt. Đôi mắt sư huynh đẹp như thế, vừa sáng vừa trong, như tâm y vậy, lúc này lại mọc trên người kẻ khác. Nàng từng thích đôi mắt kia thế nào, lại đâm ra chán ghét nó trở thành mắt người khác thế ấy.


Sư huynh chưa bao giờ tháo băng che mắt xuống, nhưng Thủy Nghiễn biết, vốn chỉ là hốc mắt trống rỗng mà thôi... Có lẽ, sư huynh thật sự rất đau, vẫn cắn răng không nán lại lâu trên núi...


Nàng ghét những người từng khiến sư huynh thương tổn, khiến sư huynh thân tàn ma dại... Càng ghét thấy người ta mang một phần thân thể của sư huynh sống tốt như thế...


Thời gian đó sư phụ luôn nhắc nhớ Thủy Nghiễn, đó là Hiểu Tinh Trần chọn, nàng không được oán hận người kia, cũng không được khó chịu với người ta như vậy. Nhưng nàng còn nhỏ, là trẻ con, cái gì cũng viết lên mặt. Không vừa mắt Tống Lam thì lúc nào cũng treo ra bộ dáng cực kì chán ghét.


Nếu Thủy Nghiễn biết ân oán giữa Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, rồi cả Tống Lam, khẳng định sẽ chẳng suốt ngày chạy đi chạy lại bắt mạch cho hắn, đưa thuốc hắn uống mấy lần đâu.


Trong mắt nàng, Hiểu Tinh Trần lúc nào cũng ôn nhu như nước, dường như chẳng bao giờ thấy y cáu giận hay khó chịu. Lúc này cũng vậy. Có điều, ôn nhu của y dường như là một loại bi thương...


- Hắn là người quan trọng nhất với ta. A Nghiễn, sau này muội lớn sẽ hiểu thôi... Muội đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng khiến bản thân không vui. Ta có làm chuyện gì vì hắn, cũng do hắn xứng nhận được...


Thủy Nghiễn vẫn không cam lòng, lầm bầm:


- Xứng gì chứ... Cũng đâu phải hắn chăm sóc sư huynh nhiều năm từ khi mắt huynh không nhìn thấy nữa...


Y cười nhẹ:


- Là hắn chăm sóc ta thật. Vậy nên muội cũng phải vì ta mà chăm sóc hắn thật tốt. Xem như thay sư huynh trả ơn người ta đi.


Thủy Nghiễn phụng phịu một hồi, vẫn đồng ý mỗi ngày đến bắt mạch, cbo Tiết Dương uống thuốc. Vết sẹo trên mặt Tiết Dương chưa mất hẳn, trông có hơi dữ tợn. Bàn tay hắn lại thiếu mất một ngón, nhìn không thấy thiện cảm đâu hết... Vì vậy, sau khi Hiểu Tinh Trần rời đi, Thủy Nghiễn không bao giờ dám đến chăm sóc Tiết Dương một mình, đều kéo theo mấy sư huynh đệ đi cùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.