Tiệt Hồ

Chương 17



Sau khi tan tầm, Bùi Quân lái xe đến nhà Lục Thành. Dùng chìa khóa mở cửa, hơi lạnh phả vào mặt làm hắn thở ra một hơi. Bên ngoài đúng là rất oi bức. Bùi Quân mang hoa quả vào phòng bếp, ngửi thấy được mùi thức ăn.

Quả nhiên, trên bàn cơm đã dọn sẵn ba món ăn cùng bát canh.

Trong khoảng thời gian gần đây, Lục Thành khá bận rộn. Giai đoạn này vô cùng quan trọng bởi công ty anh đang trong quá trình mở rộng. Tăng ca là chuyện cơm bữa, không phải vì vẽ bài mà là chuẩn bị kế hoạch. Cho dù công ty bọn họ chỉ là công ty thiết kế nhưng cũng không thể mãi duy trì một quy mô. Lục Thành tính toán cứ vài năm lại đổi mới nội bộ, bây giờ là bước đầu tiên.

Vạn sự khởi đầu nan, tuy rằng không chỉ có mình Lục Thành bận rộn nhưng công việc cứ chồng chất lên mãi mà vẫn chưa hoàn thành được.

Mới đầu, Bùi Quân nghe Lục Thành nhắc đến kế hoạch làm việc thì cũng không định can thiệp, nhưng Lục Thành cũng không kiêng kị nhắc đến việc công ty lúc trong nhà khiến Bùi Quân bỗng cảm thấy lúc trước là do mình suy nghĩ quá nhiều. Lục Thành không phải Thẩm Lâm. Anh sẽ không quá đặt nặng lòng tự trọng, lại càng không bởi vì bạn trai nhúng tay vào công tác của mình mà cảm thấy bị cản trở.

Về sau, Bùi Quân đưa ra khá nhiều ý tưởng cho Lục Thành, anh tiếp nhận rất nhanh. Có đôi khi hai người có thể ngồi một đêm trên sô pha thảo luận. Bùi Quân biết rõ tiến triển công việc của Lục Thành nên khi nhìn đến bàn đồ ăn hắn liền biết cuối cùng Lục Thành cũng có thể nghỉ ngơi sau đợt bận rộn.

Bùi Quân cởi cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên tận khuỷu tay. Bên ngoài nóng nực, đi từ gara về thôi mồ hôi cũng đã ướt sũng cả người. Bùi Quân đi vào phòng bếp rửa tay, cho dù rất nóng nhưng khi hắn nghe được tiếng nước phát ra từ phòng tắm cũng giảm nhiệt độ điều hòa đi một chút.

Cho đến khi hắn làm xong hết thảy, Lục Thành mặc quần đùi đi ra. Anh vừa mới tắm xong, không chỉ tóc ướt sũng mà ngay cả áo cũng chưa mặc, trên ***g ngực vẫn có nước nhỏ xuống.

“Anh về rồi?” Lục Thành vừa lau khô tóc, vừa đi dép lê tới phòng ăn.

Bùi Quân nhìn hành động của anh, buồn cười lại bất đắc dĩ. Hắn đi đến cầm lấy khăn mặt của Lục Thành rồi giúp anh lau khô tóc, nói, “Phòng khách còn đang bật điều hòa. Anh tắm xong liền đi ra luôn, không thèm mặc cả áo.”

“Nóng chết.” Lục Thành nhìn nhiệt độ điều hòa, “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa. Vừa mới về, chờ anh cùng ăn.”

“Ừ. Lần trước anh nói muốn ăn cá, hôm nay tôi làm. Thật lâu rồi tôi vẫn chưa có làm cá, anh đợi chút nữa ăn thử xem.”

“Được.”

Bùi Quân đứng sau lưng Lục Thành, khi nói chuyện thì hơi thở cũng phả vào lỗ tai anh. Lục Thành không chịu được mà rùng mình một cái. Bùi Quân sửng sốt, nhếch môi cười, được một tấc lại tiến thêm một tấc, liếm vành tai anh. Lục Thành nghiêng đầu vỗ mặt hắn, “Anh kiềm chế một chút đi. Vừa mới về nhà đã lại…”

Bùi Quân cầm lấy khăn mặt ẩm ném sang một bên, cả người ôm lấy Lục Thành từ phía sau, thân thể mệt mỏi sau một ngày cuối cùng cũng thả lỏng. Môi hắn lờ lững mà lướt trên cổ Lục Thành, “Đợi tí nữa hẵng ăn, đi tắm trước đã.”

“Anh đi đi.” Lục Thành làm bộ muốn đứng dậy.

Bùi Quân kéo anh lại, “Tắm cùng nhau.” Sau đó nhẹ cắn một cái vào cổ anh.

“A–” Lục Thành hít vào, “Tôi vừa mới tắm xong.” Tóc lau đã gần khô.

Bùi Quân liền nghiêng người, hôn môi anh, dùng ngón cái vuốt dọc theo đường cong cổ anh, “Cùng tắm với tôi đi.” Hết dụ dỗ lại lôi kéo Lục Thành vào phòng tắm.

Sau đó, tất nhiên là không chỉ tắm rửa thôi.

Lúc hai người đi ra đã là một giờ sau, thức ăn trên bàn đã nguội hết cả, may giờ đang là mùa hè nên thức ăn nóng hay nguội cũng không ảnh hưởng mấy.

Lục Thành lười biếng tựa vào trên sô pha. Mái tóc ướt đẫm của anh bị vuốt hết ra sau, lộ vầng trán trơn bóng.

Anh híp mắt, uống ngụm bia, “Sao hôm nay anh lại kích động vậy?” Ngay cả giọng nói cũng mang theo biếng nhác, khàn khàn.

Bùi Quân cảm giác có gì đó vừa mới bình ổn trong cơ thể hắn giờ lại bắt đầu bùng lên, cầm lấy lon bia của Lục Thành rồi uống ngụm lớn, ánh mắt lưu luyến lướt qua cơ thể anh, “Bởi vì không nhịn được.”

“Hả?” Lục Thành hơi đổi tư thế, cười như không cười nhìn hắn. Anh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lướt từ mặt hắn đến hầu kết rồi xuống cơ thể. Trên cổ Bùi Quân vẫn còn lưu lại vài dấu răng, ngâm nước đã hơi phiếm đỏ, “Vậy làm thêm một lần nữa?”

Lục Thành đè bả vai Bùi Quân lại, cướp đi quyền chủ động, lúc này càng triền miên hơn so với màn ở phòng tắm trước.

Hai người sau khi định thần lại vẫn ở trên sô pha, may mà sô pha nhà Lục Thành rất lớn, hai người chen vào cũng không ngã xuống được. Bùi Quân nằm ngửa trên sô pha, dùng đầu gối huých vào chân Lục Thành, “Tôi rất đói.” Giọng điệu hắn kéo dài, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.

Lục Thành buồn cười, “Không phải chính anh mới là người vừa về nhà, chưa cơm nước gì mà đã muốn làm mấy chuyện điên rồ sao?” Anh nghiêng người ngồi dậy từ sô pha, lướt qua Bùi Quân, cầm khăn mặt bị ném trên bàn rồi trở lại, lau chất lỏng dính trên người Bùi Quân đi, kéo người từ sô pha dậy.

“Đi ăn cơm.”

Bùi Quân nương lực kéo của anh đứng dậy, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cơm chiều bị ăn muộn mất mấy giờ, Bùi Quân vừa ăn vừa dùng giọng điệu thương lượng cùng Lục Thành về việc khu Lâm Hải.

“Thời gian trước phòng ở đã được trang trí xong, qua mấy tháng đến mùa hè sẽ dễ bị ẩm mốc, tôi vừa gọi người qua kiểm tra lại, đã có thể ở được.” Bùi Quân nhìn Lục Thành đang cúi đầu ăn cơm.

“Ừ.”

Chuyện về phòng ở Lục Thành tất nhiên là biết. Mấy tháng trước anh vẫn còn bận rộn nên khi trang trí hoàn tất thì việc còn lại đều giao cho Bùi Quân.

Bùi Quân cân nhắc trong chốc lát, thử đổi cách nói, “Đều đã hoàn thành rồi, lúc trước anh tốn nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ không muốn đi xem sao?”

“Lúc căn hộ trang trí xong tôi cũng đã xem qua rồi, chẳng phải chúng ta đi kiểm tra cùng nhau sao?”

Bùi Quân chững lại một chút nhưng vẫn bám riết không tha, “Giờ không giống như trước kia.”

“Cho nên?” Lục Thành buông bát xuống, suýt chút nữa không nhịn được cười.”

Bùi Quân ho khan hai tiếng.

Lục Thành hơi mím môi, cố nén tiếng cười.

“Anh có muốn ở chung với tôi không?” Bùi Quân rốt cuộc cũng khôi phục được trạng thái, lại vì chờ mong câu trả lời của Lục Thành mà giọng điệu hơi chần chừ.

Đợi vài giây, Lục Thành mới bình tĩnh gật đầu, “Được chứ.” Đối với yêu cầu sống chung của Bùi Quân, anh không có bất kỳ lý do gì để từ chối.

Cuối cùng Bùi Quân cũng nở một nụ cười nhẹ. Hắn thở ra, ăn nốt phần cơm còn lại.

Sau đó hai người ngồi trên ghế tiêu cơm.

Lục Thành rót cốc nước cho hắn, Bùi Quân cầm lấy uống một ngụm, “Lúc nãy tôi còn sợ anh không đồng ý.”

“Vì sao tôi lại không đồng ý?” Tuy rằng tình trạng hiện nay cũng rất tốt nhưng nếu muốn ở bên nhau lâu dài thì việc sống chung cũng thành hiển nhiên.

Lục Thành nghĩ, “Anh sợ tôi sẽ để ý?” Bời vì lúc trước Bùi Quân dành khu căn hộ ở Lâm Hải kia cho Thẩm Lâm.

“Thời gian đó cái gì cũng không chắc chắn, để dành khu căn hộ kia thực ra cũng chỉ hi vọng mang đến một chút tương lai. Ai ngờ…” Bùi Quân lắc đầu.

“Lại nói căn hộ kia cũng là do tôi thiết kế. Tôi không có gì là không hài lòng cả.”

Đúng là Lục Thành không phải loại người suy nghĩ nhiều. Tâm tình Bùi Quân thoải mái hơn, “Chắc anh giờ cũng bận rộn? Đợi đến cuối tuần chúng ta đi mua đồ dùng được không?” Tiện thể xem lúc nào chuyển nhà được.

“Cũng được.” Lục Thành gật đầu. Quả thật anh muốn xả hơi, cấp dưới của anh cũng cần nghỉ ngơi. Khoảng thời gian này quá căng thẳng.

Kết quả là ý trời trêu ngươi. Không cần đợi đến cuối tuần, bọn họ đã bị “tập kích” bất ngờ.

Mẹ Bùi Quân về nước. Bà không thông báo cho Bùi Quâm mà vừa xuống máy bay đã lập tức đến Bắc Kiến.

Bùi Quân nhận được tin sau khi họp xong, lập tức về văn phòng. Quả nhiên, hắn thấy được mẹ mình đang ngồi ở bàn làm việc.

Bắc Kiến là do một tay Bùi Quân thành lập, phát triển mới có được lớn mạnh như ngày hôm nay, nhưng ban sơ khi hắn vẫn còn gây dựng sự nghiệp thì tài chính đều từ công ty của bố mẹ mình.

Tuy rằng bọn họ sau đó đóng cửa công ty, di dân sang nước ngoài nhưng ngay từ đầu phần lớn tài chính của Bắc Kiến là từ bọn họ mà ra, đồng thời bọn họ cũng nắm giữ những cổ phần đầu tiên của Bắc Kiến. Dù vậy, cổ phần của Bùi Quân cũng không ít hơn với bộ mẹ mình, bộ phận khác hắn vẫn đều chậm rãi thu hồi lại trong vòng hai năm nay.

Cho dù Bùi Quân không lo lắng mẹ mình sẽ gây khó dễ từ trong nội bộ, đến cùng thì hắn đã là người trưởng thành, sớm có năng lực gánh vác mọi thứ nhưng có người đột nhiên nhúng tay vào vẫn là chuyện phiền toái nhất.

Mục đích của mẹ hắn về lần này mà không ở công ty thì cũng chính là ở bản thân hắn.

Bà hẳn đã biết rằng thái độ thận trọng của hắn không giống như vui đùa, không muốn tin đồn xấu truyền ra nên mới về nước lập tức.

May mà bà không có mang theo người con gái của bạn thân kia, không thì Bùi Quân lại càng không biết làm sao.

Hai năm không gặp nhưng bà vẫn giống như lúc rời đi, nghiêm nghị cùng uy nghiêm. Tóc chải chỉnh tề, ban đầu trong mắt bà vẫn còn mảnh dịu dàng nhưng khi nhìn thấy hắn thì biến mất sạch sẽ.

Bùi Quân vừa trở về đã suy nghĩ rất nhiều điều.

“Mẹ trở về?”

Bà Bùi gật đầu. Dường như bà cẩn thận quan sát Bùi Quân rồi mới dùng giọng điệu bình tĩnh kết luận, “Con có vẻ rất tốt”.

Bùi Quân hơi giương lên khóe miệng. Tâm trạng hắn gần đây quả thật là rất tốt, cho dù vẫn bận rộn như cũ nhưng cảm xúc chưa bao giờ thoải mái như thế này.

Mẹ hắn trông hơi không vui.

“Mẹ cứ nghĩ ý định con nói lúc trước là nói chơi, không ngờ đã nhiều năm trôi qua mà cuối cùng con vẫn tìm một người bạn trai.”

Đúng thật là Bùi Quân đã sớm nói thẳng thắn về tình hướng của mình với gia đình, nhưng bởi vì người trong lòng vẫn không cho hắn cơ hội nên hắn cũng không muốn đem người kéo vào vòng xoáy này. Cho nên, dù người trong nhà đã biết tính hướng của hắn lại không biết chuyện về Thẩm Lâm.

Mà Lục Thành là người yêu đầu tiên mà hắn thừa nhận.

“Mẹ cũng biết con không phải chỉ là nói chơi mà.”

Mẹ Bùi Quân hừ một tiếng. Ngay từ thuở trẻ bà đã là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn đóng vai trò là người chỉ bảo, tràn đầy uy nghiêm đối với Bùi Quân.

Bà gõ bàn, “Nếu con đã kiên trì lựa chọn như vậy, mẹ sẽ yêu cầu tổ chức buổi họp cổ đông, tiến hành đề bạt.”

“Mẹ muốn gộp cả việc công cùng việc tư vào làm một sao?”

“Không. Mẹ chỉ muốn nói cho con rằng, dù con muốn làm chuyện gì đi nữa thì trước hết phải suy nghĩ kỹ càng. Để đạt được điều mình muốn thì tất yếu phải trả giá lớn. Là công ty mà tự tay con sáng lập hay là người yêu đồng tính của con?” Giọng bà không hề kích động, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Ánh mắt của Bùi Quân lạnh đi, ngay cả giọng nói cũng biến đổi, “Mẹ biết rằng đây không phải là bộ phim thần tượng sáo rỗng mà! Không có chuyện chọn một trong hai điều. Công ty là công ty. Người con yêu là người con yêu.”

Bà Bùi hơi nâng cằm, cũng lạnh lùng nói, “Hiện thực tất nhiên không giống phim thần tượng. Hiện thực so với phim thần tượng càng tàn khốc hơn. Việc con muốn ở bên một người đàn ông sẽ làm vị trí, danh dự của Bắc Kiến sẽ bị ảnh hưởng xấu theo. Mà không chỉ có mình con chịu điều này.”

Bùi Quân im lặng vài giây, sau đó nói chậm rãi, “Nếu mẹ muốn làm như vậy, con sẽ không cản trở, nhưng, con sẽ vẫn kiên trì không thay đổi.”

Lời editor: Bạn đã trở về sau cuộc tình np với mấy anh Toán, Văn, Anh, Hóa, Lý. Một lũ tra công tiện thụ =_,= Hôm nay cũng định post sớm cơ mà cái chương nó dài quá =__= Cảm ơn mọi người đã đợi =3=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.