Tiệt Hồ

Chương 18



Ngày hôm đó trời mưa suốt đêm. Có đôi khi, chuyện xui xẻo cứ như nối tiếp nhau mà đến.

Vào lúc bà Bùi muốn tổ chức đại hội cổ đông, bầu lại chủ tịch thì công ty con của Bắc Kiến xảy ra chuyện.

Tòa nhà cao tầng trong kế hoạch công ty vừa mới bước vào khởi công giai đoạn hai thì căn hộ của giai đoạn một phát sinh sự cố nghiêm trọng về chất lượng. Hộ gia đình vừa mới chuyển vào chưa tới một năm nhưng tường đã bị nứt, cấu trúc tòa nhà nghiêng hẳn đi đến mắt thường cũng có thể nhìn ra.

Việc chất lượng phòng ở xảy ra vấn đề liên lụy rất nhiều ban ngành. Ban xây dựng, ban kiến trúc thậm chí ngay cả ban giám sát thi công cũng bị kéo vào.

Truyền thông vừa công bố sự việc, giai đoạn hai lập tức bị ngừng lại mà Bắc Kiến cũng phải đối mặt với áp lực dư luận.

Lúc trước khi Bắc Kiến nhận thầu đã bị bao nhiêu người ghen tỵ, giờ lại xảy ra sự cố càng nhiều người muốn bỏ đá xuống giếng.

Lúc này xuất hiện vấn đề lại đúng vào khoảng thời gian sắp khai trương khu Lâm Hải, đối với Bắc Kiến mà nói đây đúng là một đòn nặng.

Bọn họ không những phải đối mặt với những hộ gia đình mà còn phải ứng phó với ngành điều tra.

Không thể nghi ngờ rằng Bùi Quân đã gặp phải phiền toái lớn. Trừ vấn đề về chất lượng phòng ốc ra, hình tượng công ty cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa lại còn bị mang danh hối lộ cấp trên để dàn xếp cục diện.

Mỗi sự việc cứ thế không ngừng rút cạn sức lức của con người.

Mà ngay trong lúc điều tra nước sôi lửa bỏng, người phụ trách công trình lại nhảy lầu từ tầng ba mươi xuống.

Bắc Kiến trực tiếp đứng đầu sóng gió.

Mọi việc ngay lập tức gây sự chú ý lớn.

Giờ vấn đề không chỉ là sự cố về phòng ở thôi nữa mà còn liên quan cả đến mạng người.

Đây là sợ tội nên tự sát hay bị người khác giết diệt khẩu?

Truyền thông đánh hơi được mùi ngon, hăng hái cả ngày đưa tin về chuyện này. Bắc Kiến bị vây ở trong cuộc. Các loại thuyết âm mưu cứ thi nhau mà phát triển.

Cổ phiếu Bắc Kiến giảm mạnh khiến vấn đề nội bộ lúc này được đặt qua một bên.

Đương nhiên là Lục Thành biết tin công ty Bùi Quân gặp chuyện không may. Bùi Quân chính mình gọi điện thoại nói với anh. Hắn tăng ca nên phải nói lý do cho Lục Thành.

Khi biết tin tức, trong lòng Lục Thành cũng trầm xuống. Anh đã cùng hợp tác với Bùi Quân rất nhiều lần, hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc lần này. Nguyên một tuần hai người cũng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Bùi Quân bận đến mức ngay cả thời gian về nhà đổi quần áo cũng không có. Hắn gần như đều ngủ tại văn phòng. Lục Thành đành thu dọn một ít đồ dùng hằng ngày mang đến cho hắn. Cuối cùng cũng đào ra được ít thời gian rảnh, Bùi Quân cũng vội vàng đế nhà hàng ăn bữa cơm, thuận tiện kể cho anh về công việc.

Bởi vì liên quan đến mạng người nên cả ngành cấp trên cũng tham gia điều tra, kết quả tạm thời là bảo mật.

Bắc Kiến phải tốn công sức lớn mới có thể tìm được vài người thông qua các mối quan hệ. Tuy rằng đối phương không chịu mở miệng nhưng thái độ để lộ ra cho thấy tuyệt không có lợi cho bọn họ.

Điều tra tiến vào bế tắc.

Một tháng sau, tuy rằng Bùi Quân cũng không còn tiếp tục ngủ ở công ty nhưng vẫn rất bận rộn.

Bọn họ phát hiện ra sự việc xảy ra không phải là chuyện đơn giản. Giống như “cây to đón gió”, việc cạnh tranh không lành mạnh vẫn luôn tồn tại. Không thể biết rằng cục diện này là người ta đã sắp đặt ngay từ đầu hay chỉ đơn giản là cháy nhà vào hôi của thôi.

Lục Thành nhìn Bùi Quân gầy rộc đi.

Hắn bận rộn đển mức ngủ quên trên sô pha. Bùi Quân hơi nheo mắt lại. Vẻ mệt mỏi không thể che dấu trên gương mặt của hắn.

Bắc Kiến không phải là công ty của riêng mình Bùi Quân nhưng một khi Bùi Quân mà ngã xuống, cả công ty cũng sụp theo, vô số nhân viên sẽ thất nghiệp.

Áp lực của Bùi Quân ai cũng hiểu được.

Đắp chăn xong cho Bùi Quân đang ngủ gục trên sô pha, Lục Thành đứng dậy, ra ban công gọi điện cho bà Thẩm.

Cuộc điện thoại kéo dài hơn nửa giờ, Bùi Quân vẫn còn ngủ trong phòng khách, sắc mặt mệt mỏi.

Lục Thành nhìn sắc mặt hắn không tốt, lo hắn phát sốt, đưa tay sờ trán hắn.

Nhiệt độ cơ thể bình thường.

Lục Thành rút tay về. Buổi tối có hơi lạnh, anh sợ hắn ngủ lâu trên sô pha sẽ bị cảm, lấy tay vuốt tóc gọi người dậy.

“Tắm rửa lát rồi vào phòng ngủ đi.”

Bùi Quân nâng người lên, gối trên đùi anh. Hắn vùi mặt vào eo anh, vòng tay ôm lấy Lục Thành.

Lục Thành sờ tóc anh, khoảng mười giây như vậy thì Bùi Quân ngồi dậy. Hắn cười một cái, xoa cổ, “Vừa ngủ một lát đã không mệt nữa.”

Mặc dù muốn trốn tránh thực tại nhưng không thể kéo dài mãi. May mắn rằng Lục Thành vẫn luôn ở phía sau Bùi Quân.

“Tôi đi làm việc đã. Còn ít tài liệu vẫn chưa xem xong.” Hắn xoa trán, cầm lên báo cáo đặt tại bàn trà.

Lục Thành không ngăn cản Bùi Quân. Anh hiểu hắn muốn theo chuyện này tới cùng.

“Tôi giúp anh.”

Ngay từ ban đầu, Lục Thành đã biết đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài. Tất cả những gì anh có thể làm là ở bên cạnh Bùi Quân.

Bà Bùi ở bên kia không có phí tâm tư về việc khác, cũng bận rộn không thua gì Bùi Quân. Dù vậy bà đã không còn trẻ nữa, làm việc với cường độ cao trong khoảng thời gian liên tục liền bị bệnh, bị đưa vào trong bệnh viện.

Gánh nặng càng đè trên vai Bùi Quân. Có khoảng thời gian Lục Thành ngửi được trên quần áo hắn ám mùi thuốc lá.

Thời gian ngủ của Bùi Quân ngày càng giảm. Nhiều khi vào sáng sớm Lục Thành vừa dậy đã thấy Bùi Quân mang quầng mắt thâm, ngồi tại sô pha làm việc.

Sau khi thương lượng với Bùi Quân, anh đi đến bệnh viện chăm sóc bà Bùi dưới ánh mắt phức tạp của hắn.

Thật ra khi bà Bùi mới trở lại thành phố W, Lục Thành đã gặp mặt bà. Thế nhưng dù bà không có làm hành động gì quá mức, bọn họ vẫn hiểu bà không đồng ý mối quan hệ này. Thái độ của bà dù không thể coi là tốt được nhưng Lục Thành cũng không để ý.

Lục Thành đến bệnh viện không phải để kích thích bà mà chỉ muốn thay Bùi Quân chăm sóc bà trong hoàn cảnh này.

Vào lúc như này, mặc kệ là về việc gì thì chỉ cần giảm được một chút gánh nặng trên vai Bùi Quân thôi cũng đã là tốt rồi.

Lục Thành cũng không thường xuyên đi bệnh viện, cũng không hay trò chuyện nhiều cùng bà Bùi. Nội dung trò chuyện rất đơn giản, thỉnh thoảng anh sẽ mang cho bà vài món nấu sẵn từ nhà đến hay đóng gói một số món từ nhà hàng nổi tiếng ở trên đường.

Bà Bùi có bệnh viện chăm sóc ba bữa ăn chính nhưng cũng không có bảo Lục Thành đừng mang gì đến nữa. Một thời gian sau, dần dần bà còn nói cho anh một só món ưa thích của mình, thỉnh thoảng kể chuyện về Bùi Quân. Thái độ của bà thay đổi làm Lục Thành hơi ngạc nhiên.

Anh không có ý định đi lấy lòng bà Bùi, thậm chí nhiều lúc vẫn giữ thái độ thận trọng xa cách mà bà lại càng ngày càng dịu đi. Khi bà lo lắng về chuyện của công ty Bùi Quân còn gọi điện hỏi anh về diễn biến hiện giờ.

Khoảng thời gian này, trong tâm trí cả hai đều chỉ hướng về cùng một người nên rất dễ có chung lập trường với nhau.

Bà Bùi không hề nhắc đến mối quan hệ của Bùi Quân cùng Lục Thành. Bà đối đãi với Lục Thành như đối đãi với con cháu của mình, dần dần nụ cười cũng hiện lên trên khuôn mặt bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.