Tiệt Hồ

Chương 4



Đêm sinh nhật đó của Bùi Quân thật sự rất náo nhiệt. Có đám người Diệp Tử kia giỏi về khuấy động không khí, đến người luôn luôn giữ bình tĩnh được như Bùi Quân cũng phải lộ ra biểu tình thoải mái. Lúc tan cuộc, Hà Diệp Tử không kiềm chế được, đi tìm người tỉnh táo nhất là Lục Thành để hỏi chuyện, tò mò làm sao anh có thể đem người mà bọn họ đang tìm đến chỗ ngồi, đã thế còn thuận tiện mang luôn cả bánh ngọt đối phương dùng để thổ lộ đến đây.

Lục Thành cúi đầu cười không nói gì, chỉ là bộ dáng nhướn lông mi lên khiến cho người khác không thể kiềm chế được. Hà Diệp Tử không khỏi bụm mặt thầm trách nam sắc của đối phương quá kinh người, chính mình chưa kịp lâm trận đã đành phải đầu hàng,ý định ban đầu đã bị thổi bay sạch sẽ.

Vóc dáng của Hà Diệp Tử nhỏ bé xinh xắn mà Lục Thành lại hơn một mét tám. Hình ảnh Hà Diệp Tử cùng Lục Thành kề vai nhau thì thầm từ xa nhìn lại giống như một chú chim nhỏ e ấp nấp vào người, Bùi Quân quay đầu tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn đã biết trước Hà Diệp Tử là thư kí của Lục Thành nhưng vẫn không nghĩ rằng bọn họ lại lén lút có quan hệ thân mật tới vậy, không khỏi thở dài một tiếng ghen tỵ Lục Thành số tốt. Đối với Bùi Quân mà nói, tình cảm ít có vướng mắc chính là một việc đáng cho người khác hâm mộ.

Đoàn người uống có chút nhiều, cuối cùng vẫn là kêu người phục vụ qua gọi người mang bọn họ về nhà. Xe của Lục Thành bị cống nạp cho cấp dưới của anh, còn anh thì may mắn được ngồi ở trong xe của Bùi Quân. Hai người đàn ông trưởng thành tựa vào ghế, một đêm ồn ào náo động qua đi ngược lại khiến con người bình tĩnh trở lại, không khí lại càng thêm hòa hợp.

Đàn ông nhiều khi cũng không phức tạp. Một chầu rượu, một hồi giãi bày tình cảm là có thể từ người xa lạ biến thành bạn tốt, huống chi hai người trong đêm nay đã ngầm có thêm hiểu biết mới về nhau.

Nơi ở của Lục Thành là tại trung tâm thành phố, một khu nhà yên tĩnh, bên cạnh còn có một khu mua sắm rất lớn, vô cùng phát triển. Bởi vì thói quen nghề nghiệp nên Bùi Quân yên lặng tính toán giá tiền của một căn nhà bình thường ở đây, lại càng tò mò hơn về Lục Thành nhưng ngẫm lại năng lực của công ty của Lục Thành thì mọi thứ lại trở thành rất hiển nhiên. Lục Thành sau khi xuống xe liền cùng với Bùi Quân trong xe phất tay tạm biệt. Hai người đều gật đầu với với nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười nhỏ, không có nói chuyện nhiều liền rời đi.

Kế hoạch ban đầu của Lục Thành là sau khi chúc mừng xong ở quán bar sẽ tìm người nào hợp ý rồi cùng nhau trải qua một đêm tốt đẹp, giải tỏa dục vọng đã sớm chất chồng từ lâu, ai ngờ trên đường lại gặp được Bùi Quân khiến cho kế hoạch của anh bị phá hỏng, về sau lại ngoại lệ uống nhiều thêm mấy ly rượu nên sau khi trở về chỉ có thể nuốt xuống vài viên thuốc ngủ vào dạ dày. Ai ngờ sau khi tắm rửa xong nằm ở trên giường anh lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngay cả giãy dụa một cái đều không có liền tiến vào giấc ngủ sâu.

Từ đấy về sau, Bùi Quân cùng Lục Thành qua lại với nhau thế nhưng lại trở thành bạn tốt, ngẫu nhiên còn có thể hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. Ngồi nghe Bùi Quân nói về tình hình gần đây của Thẩm Lâm mà Lục Thành cũng sẽ kể về chuyện của chính mình như những mơ mộng xây dựng sự nghiệp khi còn ở đại học, như thế nào bắt cóc được Hà Diệp Tử cùng các cộng sự khác. Về sau, Bùi Quân mới phát hiện ra Lục Thành là người cùng giới. Đối với việc này thì Bùi Quân tiếp nhận vô cùng nhanh chóng. Dường như do có điểm chung nên tình bạn của hai người lại càng thêm phát triển.

Gần đây Lục thành đang nhận thiết kế đồ nội thất bên trong một khu thương mại. Khách hàng lần này vô cùng kĩ tính nên bản thiết kế của bọn Tiểu Ngụy làm lại vài lần vẫn không thể khiến đối phương hài lòng, cuối cùng anh đành phải tự mình ra trận, bận rộn đến mức cả nửa tháng đều phải tăng ca. Đến khi phi vụ thiết kế được đàm phán ổn thỏa xong, thần kinh của Lục Thành qua một tháng mới có thể buông lỏng. Anh tính toán đi tìm bạn để có thể thư giãn một chút nên liền đổi quần áo đi đến quán bar, cuối cùng ra về với một cậu trai tầm 24 -25 tuổi đẹp trai, bộ dáng sạch sẽ thanh lịch, tính cách cũng rất tốt. Lục Thành vốn chờ mong đêm nay có thể khoái trá.

Có ai ngờ hai người vừa mới tắm xong, còn đang chuẩn bị không khí thì di động của Lục Thành liền vang lên. Cậu trai nằm ở trên giường một phen đè lại tay anh, ôm lấy cổ anh định hôn thì Lục Thành nghiêng đầu tránh. Anh không có thói quen hôn môi cùng người khác, lại không định cầm lấy điện thoại nhưng tiếng chuông quả thật không chịu thua, cuối cùng hai người hết cả hào hứng.

“Không thể tắt máy sao?” Cậu trai vừa thở dốc vừa nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt. Cậu không muốn phả hỏng buổi tối tốt đẹp này.

“Xin lỗi em yêu, công tác của anh không cho phép anh tắt máy. Em phải hiểu rằng khách hàng có thể có ý tưởng mới vào bất cứ lúc nào.” Lục Thành đành bất đắt dĩ hôn vào trán cậu trai, dù chỉ có một đêm nhưng anh tuyệt đối là một người tình dịu dàng, nhưng, dưới vỏ bọc dịu dàng ấy là sự mạnh mẽ quyết tuyệt.

Lục Thành với qua người cậu trai cầm lấy di động đang vang lên không ngừng.

Anh hết sức ngạc nhiên khi thấy được tên người gọi.

“Anh tốt nhất phải có một cái lý do chính đáng, bây giờ đang là nửa đêm.” Lục Thành mắt nhìn đồng hồ, thấp giọng cười nói.

Bùi Quân ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút bất đắc dĩ, “Xin lỗi, xe của tôi xảy ra chuyện ở khu vực gần nhà anh, chân tôi hình như không động đậy được. Anh có tiện thì qua đón tôi một hồi được không?”

Lục Thành nhíu máy, “Anh không sao chứ? Cụ thể thì anh ở đâu? Tôi qua đấy đưa anh đi bệnh viện.”

“Ngã tư đầu tiên của khu Hưng Mậu, gần vườn hoa Lâm Hải”

“Tôi sẽ đến ngay lập tức, có cần gọi xe cứu thương không?”

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy nhưng sợ sẽ cần anh cho tôi đi nhờ đoạn đường.”

Lục Thành cúp điện thoại, cười hướng về phía người đang tựa vào trên giường.

Cậu trai lập tức hiểu ra, “Vậy chúng ta không thể tiếp tục được, thật sự rất đáng tiếc, không biết có còn lần sau hay không?” Cậu trai vừa nói xong liền có chút chờ mong nhìn anh. Lục Thành được rất nhiều người trong giới hoan nghênh, qua lúc này không biết còn có cơ hội cùng anh một đêm hay không.

Lục Thành buông di động, cài lại áo sơ mi đã bị cởi ra một nửa, đầy mặt tiếc nuối nở một nụ cười với cậu trai trên giường.

“Có cơ hội thì tiếp tục tính sau.” Anh dùng giọng điệu trầm ổn trả lời đối phương.

Thứ anh tìm kiếm chính là vui thích nhất thời, không tính toán lấy tình cảm làm cơ sở nên có càng ít dây dưa mới chính là hành động lý trí nhất.

Lúc mà Lục Thành đến thì Bùi Quân đang tựa vào ven đường, dùng một chân chống đỡ sức nặng của cả thân thể.

Nếu người khác mà dùng loại tư thế như vậy thì trông rất chật vật nhưng người đàn ông này cho dù đan hai chân vào nhau đứng cũng không thể khiến người khác khinh thường được. Người nào mãnh mẽ thì quả nhiên là toát ra từ trong tận khung xương.

Xe của Bùi Quân đụng vào bồn hoa ven đường, nửa đầu xe đều bị lõm xuống. May mà bây giờ là nửa đêm, xe lưu hành trên đường cũng không nhiều, không thì chỉ sợ sẽ gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng.

Lục Thành vừa đi đến gần Bùi Quân thì đã ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người của hắn, “Anh dám lái xe sau khi uống rượu? Đây là muốn bị bắt sao?”

Bùi Quân cười khổ, “Cho nên tôi mới không dám gọi điện báo nguy.”

Lục Thành cười một tiếng, “Máy ghi hình trên giao lộ bị hỏng không thì hiện giờ anh đang phải ở đồn cảnh sát rồi.” Anh đi qua đỡ lấy Bùi Quân, “Anh thế nào, lên xe tôi đưa đến bệnh viện nhé?”

Cả người của Bùi Quân gần như dựa vào trên người Lục Thành, “Buổi tối uống hơi nhiều, suy nghĩ hồ đồ mới lái xe, không ngờ tới đâm phải bồn hoa.”

Lục Thành nhướn mày. Anh biết tửu lượng của Bùi Quân, đến cuối cùng phải uống bao nhiêu mới khiến cho người đàn ông này có thể nói mình uống nhiều, “Không phải là vì Thẩm Lâm chứ?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì Lục Thành mới có chút hối hận. Bản thân anh không phải người thích đi quản việc người khác, nhưng nếu xem Bùi Quân là bạn thì lập trường và quan điểm của mình rất dễ dàng nói ra, giống như câu nói vừa rồi anh rõ ràng cho là Thẩm Lâm không đúng.

Giọng nói của Bùi Quân có chút khàn khàn, phỏng chừng là do uống nhiều rượu, “Lúc trước cùng cậu ấy ăn cơm, Thẩm Lâm nói rằng Hà Trác Thụy muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài kết hôn. Cậu ấy đáp ứng.”

Lúc đầu Lục Thành sửng sốt, sau đó mới vỗ vai an ủi hắn, “Mọi người đều có sự lựa chọn của họ.”

“Tôi biết, nhưng Hà Trác Thụy không phải là một đối tượng tốt.”

“Tôi tin tưởng hẳn anh đã nói qua với Thẩm Lâm không chỉ một lần, Thẩm Lâm cũng rõ ràng nhưng cậu ta vẫn quyết định như cũ.” Nói đến cùng, tóm lại chuyện giữa Hà Trác Thụy cùng Thẩm Lâm thì người ngoài cuộc không thể nhúng tay được.

“Đúng vậy.” Bùi Quân yên lặng lên tiếng, trong mắt tràn đầy sự mỏi mệt.

Lục Thành sáng tỏ, nếu nói tình cảm có thể dễ dàng lấy ra thì sẽ không có nhiều người không kiềm chề được bị lún sâu vào trong đó.

“Khụ, mà cho dù Thẩm Lâm muốn kết hôn, anh cũng không cần phải tự sát.”

Cuối cùng thì Bùi Quân cũng nhếch lên khóe miệng, “Tôi không tự sát. Tôi không phải đã gọi điện cho anh tới cứu tôi sao, chẳng lẽ lại làm chậm trễ việc tốt của anh?”

“Anh biết rõ thì tốt.” Lục Thành nhún vai, từng bước đỡ Bùi Quân đến ghế trên xe mình, “Tôi đây là từ bỏ người đẹp chạy đến cứu giúp.”

Bị Lục Thành ngắt lời, tâm tình Bùi Quân tốt hơn nhiều, “Tuy rằng không có cách lấy thân báo đáp nhưng tìm cho anh một người đẹp hẳn không thành vấn đề.”

“Hả?”

“Thứ sáu Bắc Kiến tổ chức tiệc kỷ niệm một năm, tôi gửi cho anh giấy mời.” Bùi Quân tựa vào ghế phó lái, ôm trán.

Tiệc của Bắc Kiến là thời điểm các quan chức, doanh nghiệp tập trung, là dịp tốt để mượn sức hay bàn chuyện hợp tác, lấy trình độ chuyên môn của Lục Thành không có biện pháp tham gia. Đây rõ rệt là ỷ vào quan hệ với Bùi Quân.

Lục Thành cười cười, “Đi chứ. Thời điểm tôi đến đấy liền dựa vào anh giới thiệu cho tôi người đẹp đó.”

Bùi Quân cười gật đầu, thả lòng thân thể tựa vào ghế phó lái, nhắm hai mắt lại.

Lục Thành nghiêng đầu nhìn hắn một cái. Mặc kệ người này lúc trước biểu hiện hoàn mỹ ra sao, cuối cùng vẫn là vì chuyện của Thẩm Lâm mà khổ sở.

Dùng hết tình cảm hơn mười năm đi thích một người nhưng người này cuối cùng lại cùng với một gã khốn kết hôn, chính mình lại bất lực, ngay cả lập trường để ngăn cản cũng không có, khó trách Bùi Lâm sẽ lộ ra biểu cảm mệt mỏi như vậy. Mấy thứ giống tình cảm một khi đã hãm sâu thì đều như xé toạc tâm can, thương tâm mà lại thương cả thân nữa.

Lục Thành thầm than trong lòng một tiếng, khởi động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.