Tiết Trời Ngày Mai Có Nắng

Chương 5: Hồ đồ rồi sao?



Nếu nói về chuyện ăn, tôi ngược lại muốn nếm thử mùi vị của anh hơn. Trong lòng Trương Tự Minh bắt đầu có tâm niệm gian ác, hắn bỗng phát hiện ra ý niệm của hắn đối với Quý Cường mỗi lúc đã một sâu hơn rồi.

Thời gian làm việc của tài xế lái taxi ban đêm và công nhân viên chức không giống nhau, muốn hẹn nhau phải canh thời gian thật chuẩn, lúc hai người cùng nhau ngồi ăn cơm đã là chuyện của nửa tháng sau.

“Hôm nay tôi được nghỉ.” Lúc nhận được điện thoại, Quý Cường cho rằng Trương Tự Minh phải tăng ca.

“Tôi biết, cho nên tôi mới gọi cho anh. Cùng nhau đi ăn khuya không?”

Trương Tự Minh mời, Quý Cường không chút do dự mà đáp ứng. Hai người uống rất nhiều bia, càng uống bước chân của Quý Cường càng lảo đảo.

“Tửu lượng của anh không tốt chút nào, lúc này mới chỉ là uống bia, nếu như đổi thành rượu đế chắc anh đã sớm xỉu rồi.” Trương Tự Minh đỡ lấy Quý Cường, cười nói.

Quý Cường liếc mắt nhìn Trương Tự Minh, âm thanh hàm hồ lẩm bẩm, “Không nghĩ tới tửu lượng của anh lại tốt như vậy…”

Trương Tự Minh chưa bao giờ uống say. Không biết có phải là do thể chất hay không, dù cho uống nhiều rượu đến mấy hắn cũng không say, suy nghĩ vẫn luôn luôn rõ ràng. Do đó ở công ty hắn luôn bị phòng ban đùn đẩy đi uống rượu xã giao.

Đỡ Quý Cường lên xe taxi, Quý Cường mờ mịt quay đầu, “… Tôi đang đi đâu đây… Uống tiếp nào…”

“Đến nhà của tôi.”

“Ồ.” Trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh căn nhà sạch sẽ của đối phương, trong tiềm thức cho y biết đây là một nơi an toàn, Quý Cường hừ một tiếng rồi gục đầu trên vai Trương Tự Minh.

Tha con mèo say khướt về phòng đặt lên giường, Trương Tự Minh ngồi ở cạnh giường nhìn Quý Cường đang nằm mê mệt. Quý Cường trời sinh lông xoắn, râu mọc um tùm. Trương Tự Minh nhìn chằm chằm Quý Cường hồi lâu, cười mà tưởng tượng bộ dáng y khi cạo hết đống râu này đi. Mặc dù lôi thôi lếch thếch, nhưng trong mắt Trương Tự Minh, Quý Cường chẳng đáng ghét chút nào, hắn thích người đàn ông da màu lúa mạch khỏe mạnh này.

“Này…” Trương Tự Minh nhỏ giọng gọi.

“Hả?…”

Nhìn ánh mắt mông lung ngấm men say của đối phương, Trương Tự Minh dò xét tâm tư của chính mình.

“Tôi thích anh…”

Thổ lộ với một người đang say, nói cho cùng, trong lòng hắn vẫn có đôi chút sợ hãi, sợ nhìn thấy sự cự tuyệt từ trong đáy mắt của đối phương.

“Ừ…” Quý Cường nói không rõ lời, sau đó nhếch miệng cười, “Tôi cũng thích anh…”

Trong lồng ngực của Trương Tự Minh bỗng có thứ gì đó nổ ầm ầm.

“Thật sao? Anh không gạt tôi chứ? Gạt tôi là đồ cún con!” Trương Tự Minh nghiêm túc nhìn Quý Cường, hoài nghi tên này đã say đến mất đi nhận thức.

Quý Cường lại nhếch miệng cười, xoay người nắm lấy tay của Trương Tự Minh, “… Tôi chưa bao giờ gạt anh… Tôi cũng thích anh, thật đó…”

“Anh, cái người này thật là…”

Đèn trong phòng chợt tắt, gian phòng bỗng an tĩnh lại, thỉnh thoảng từ trong đó lại truyền ra âm thanh ma sát của quần áo, về sau lại có thêm tiếng người đang thở dốc.

Trong cơn mơ hồ, Quý Cường như ý thức được y đang bị làm sao, lại dường như chẳng hề hay biết. Y biết Trương Tự Minh đang bế y, y không ghét, cũng không muốn cự tuyệt. Hình như có hơi đau, nhưng mà, cũng rất ấm áp và thoải mái.

Từ trong nắng sớm, Trương Tự Minh tỉnh lại, việc đầu tiên của hắn là nhìn sang người bên cạnh.

Quý Cường vẫn đang ngủ, hơi nghiêng người, chăn đắp kéo xuống dưới bờ vai y, vóc người y hơi gầy, làn da màu lúa mạch thoạt nhìn rất khỏe mạnh. Tối hôm qua so với trong tưởng tượng của hắn tốt hơn rất nhiều, khiến cho hắn muốn thử thêm lần nữa. Nghĩ tới đây Trương Tự Minh không khỏi đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay của Quý Cường, sau đó thay y kéo chăn.

“Ưm…”

Có lẽ là do bị động tác của người bên cạnh ảnh hưởng, Quý Cường rên một tiếng rồi từ từ tỉnh lại. Đầu tiên y nháy nháy mắt mê hoặc nhìn trần nhà, sau đó từ từ quay đầu về phía bên cạnh, ngay lập tức mặt chạm phải mặt của Trương Tự Minh, biểu cảm của Quý Cường bỗng ngưng đọng.

“Tỉnh rồi à?”

Trương Tự Mình nhìn biểu tình phức tạp trên mặt Quý Cường, bỗng cảm thấy buồn cười.

“Ừ, tỉnh rồi…”

“Có đói bụng không?”

Hơi do dự lo lắng một chút, Quý Cường rủ mắt xuống, “Đói…” Lúc này y thật sự rất đói.

“Muốn ăn gì?”

Quý Cường suy nghĩ hồi lâu, gãi gãi đầu tóc ngắn, ấm ứ mãi không ra lời. Y vẫn còn đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vô cùng thẹn thùng, hồn còn chưa gọi về, hơn nữa y cảm thấy thái độ của Trương Tự Minh rất ngoài dự đoán. Đương nhiên là Quý Cường không hề hay biết Trương Tự Minh đã bày mưu tính kế với y từ rất lâu rồi, hiện tại thái độ thoải mái cũng là điều bình thường.

“Vậy tôi tùy ý mua nhé.”

“Ừ…”

Thấy Trương Tự Minh đứng dậy bước ra, Quý Cường cuống quít kéo chăn che thân thể mình lại. Đêm qua lại hiện về trong tâm trí của Quý Cường. Tại sao lại thành ra hai người ôm nhau lên giường thế này? Quý Cường nghĩ mãi không ra, nấp ở trong chăn cắn cắn ngón tay.

Mơ hồ rời giường, hồ đồ mặc lại áo quần, mờ mịt rửa mặt, rồi lại bàng hoàng ăn chút đồ ăn sáng, sau đó Quý Cường chạy thật nhanh về nhà của mình. Y cần thời gian để tâm tư lắng lại, chỉnh đốn suy nghĩ của bản thân.

Tại sao lại lên giường cùng hắn chứ? Hai ngày sau, Quý Cường vẫn không thể suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này.

Lại thêm hai ngày qua đi, Trương Tự Minh gọi điện thoại nhưng Quý Cường không nhận một cuộc nào.

Trương Tự Minh có hơi sốt ruột, hắn biết chắc Quý Cường sẽ không vì “sự kiện kia” mà giận hắn, nhưng mà tại vì lúc sau không tháo gỡ nút thắt hiểu lầm giữa hai người cho nên mới dẫn đến kết quả này.

Lúc bị Trương Tự Minh chặn đầu xe ở ngay công ty taxi, Quý Cường tựa như con cún con không có đường thoát, mắt xoay vòng vòng, không chịu tiến lên phía trước. Bộ dạng đáng thương khiến cho tâm tình của Trương Tự Minh trở nên phức tạp.

Y… chẳng lẽ còn chưa đồng ý sao?

Rõ ràng đã nói thích hắn! Còn dám gạt người là đồ con cún!

“Em tránh mặt tôi sao?” Trương Tự Minh mở cửa xe ra, đi thẳng vào vấn đề.

Bị nói trúng tâm sự, Quý Cường cúi gằm không nói được một lời.

Trương Tự Minh hừ một tiếng, trực tiếp đi tới nắm lấy cổ tay của Quý Cường kéo y ra khỏi cửa chính công ty.

“Đến nhà em, hay nhà tôi?”

Bị hỏi như vậy, Quý Cường giật mình, trước tiên muốn đưa tay ôm lấy cái mông, nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhớ ra mình đang ở ngoài đường, lại vội vã thu tay trở về.

Nhìn biểu cảm và động tác kỳ quái của Quý Cường, Trương Tự Minh lại muốn cười.

“Về nhà em, hay nhà tôi?” Trương Tự Minh hỏi lại lần nữa.

Quý Cường lắc đầu như trống bỏi, y cho rằng Trương Tự Minh lại muốn cùng y tái hiện sự tình đêm đó, mặt đỏ bừng bừng.

“Biểu cảm của em như vậy là sao hả! Tôi đang hỏi em, chúng ta cần tìm một chỗ để nói chuyện, vậy đến nhà em hay nhà tôi, lẽ nào em muốn đến quán trà để nói mấy chuyện này sao?”

Quý Cường trợn mắt, “chuyện này” làm sao có thể nói ở quán trà đầy người kia được.

“Tôi… Nhà của tôi đi.” Quý Cường theo bản năng nói, đứng cách hắn một khoảng an toàn.

“Đi thôi.”

Tại nhà Quý Cường, Trương Tự Minh không hề nói một câu khách sáo nào cả, rất trực tiếp đi vào vấn đề, “Đầu tiên phải nói rõ, tôi không phải là đang đùa cho vui, đối với em cũng không phải là tình một đêm. Tôi… nghiêm túc.” Ba chữ cuối cùng được nói ra rất trịnh trọng, từng chữ từng chữ tựa như đánh vào trong lòng của Quý Cường.

“Chuyện đêm hôm đó, là tôi không tốt… Nhưng chuyện cũng đã rồi, tôi biết em giận, muốn đánh muốn mắng ra sao tùy em xử trí. Tôi không muốn mình tổn thương em, điều này nhất định tôi phải nói cho em biết. Chuyện của hai chúng ta, nếu như em không tình nguyện thì tôi cũng không muốn miễn cưỡng. Chúng ta ở bên nhau như thế nào em cũng hiểu, em có thể cân nhắc đôi chút hay không?”

Quý Cường chớp mắt nhìn Trương Tự Minh, trong ánh mắt phảng phất sự bất lực. Biểu cảm của động vật nhỏ bị lạc đường này khiến cho Trương Tự Minh phút chốc muốn bỏ đi hết thảy mà ôm y về nhà mình.

“Nếu như em không thể tiếp nhận ngay, tôi sẽ cho em thời gian, em từ từ suy nghĩ một chút, sau đó cho tôi câu trả lời, được không?”

Trương Tự Minh là con người quyết đoán, thích nắm thế chủ động. Trước mắt gạo đã nấu thành cơm, bây giờ điều mà hắn mong muốn chỉ cần thêm chút lực là đủ.

“Vậy…”

Sự do dự của Quý Cường khiến cho Trương Tự Minh im lặng, hắn nhìn Quý Cường, biểu cảm bi thương của hắn rất có lực sát thương đối với Quý Cường, nhất thời khiến cho Quý Cường vô cùng áy náy. Y cũng không phải không thích hắn, chẳng qua là cảm thấy mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột, bỗng dưng khi không lại bị bẻ cong rồi.

“Vậy chúng ta sẽ ra sao?”

“Cùng nhau sống ngày qua ngày, còn có thể làm gì hơn chứ?”

“Ồ.”

Trương Tự Minh đợi một hồi, thấy Quý Cường chỉ ồ một tiếng chứ không nói gì thêm, hắn không khỏi bối rối.

“Bình thường nhìn em rất dứt khoát, tại sao lúc này lại như hồ dán vậy, có thể cho tôi một câu trả lời thẳng thắn hay không?”

“… Anh vừa bảo sẽ cho tôi thời gian cân nhắc kia mà.”

Trương Tự Minh cau mày, ừ, ngu cũng vì mạnh miệng.

“Được rồi, em cân nhắc đi.”

Trương Tự Minh cũng không lập tức rời đi, hắn ở lại nấu cơm tối. Ngồi cùng phòng với Trương Tự Minh khiến cho Quý Cường cảm thấy không thoải mái, kiểu gì cũng thấy không tự nhiên chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.