Những người trong ký túc xá đều rất tò mò về Hạ Chí, dưới sự tra hỏi của họ Xa Ly Tử lên tiếng nói rõ mối quan hệ của hai người. Một tiếng hét kiên định vang lên bên tai.
"Không ngờ quan hệ của hai người là dạng đó."
"Tiểu Anh Đào, tôi nhìn lầm cậu rồi."
"Ghen tị khiến tôi trở nên xấu xí."
"..."
Vào ngày Quốc khánh, Hạ Chí đã sẵn sàng cho chuyến đi về nhà của mình. Anh gửi thông tin chuyến bay tới Xa Ly Tử trước một ngày. Cô đáp lại bằng một biểu cảm vui vẻ, đáng yêu.
Trong kỳ nghỉ hiếm hoi Xa Ly Tử ngủ một giấc đến trưa, khi tỉnh dậy thì thấy nhà không có ai. Hai vợ chồng Phạm Nhiêu Nhiêu và Xa Gia Tuấn đều phải đến bệnh viện.
Cô lấy tiền lẻ, mặc chiếc áo phông to sụ đi ra đầu ngõ ăn mì thịt bò.
Vừa ra khỏi ngõ thì nhìn thấy Hạ Chí xách vali đi tới, sau khi nhìn rõ Xa Ly Tử sắc mặt anh không được vui cho lắm. Xa Ly Tử đã quen với bộ dạng này của anh nên cũng mặc kệ, hớn hở chạy tới trước mặt anh.
"Hạ Chí Hạ Chí, anh về rồi."
Hạ Chí im lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, chậm rãi nói: "Anh không gửi thông tin chuyến bay cho em hả?"
"Ồ." Xa Ly Tử đưa tay gãi đầu một cách ngượng ngùng, chột dạ trả lời. "Em quên mất."
Vừa dứt lời trên mặt cô đau nhói. Hạ Chí véo má cô một cái rồi vặn mạnh, Xa Ly Tử nhắm mắt kêu oai oái.
"A, đau quá!"
"Hừ hừ." Hạ Chí khịt mũi lạnh lùng trước khi buông cô ra.
"Anh thật lạ! Vừa trở về đã tức giận..." Xa Ly Tử vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa mặt. Vẻ mặt Hạ Chí chưa kịp sáng đã trầm xuống.
"Anh kỳ lạ?" Anh hỏi với vẻ không tin, mắt mở to. Xa Ly Tử bối rối nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
"Chắc không phải là...anh muốn em tới đón đấy chứ?" Cô ngập ngừng hỏi. Vẻ mặt Hạ Chí đột nhiên trở nên xấu hổ. Anh quay đầu tránh ánh mắt của cô, giọng điệu hơi mất tự nhiên.
"Không."
"Có thật không?"
"Ừ." Hạ Chí cau mày nhìn cô.
"Nhưng mà, em không nghĩ tới việc tới đón anh à?"
"Là bạn gái."
"Đã một tháng không gặp nhau, lẽ nào..."
"Em không muốn gặp anh sớm hơn?"
Hạ Chí mím môi, bấu chặt ngón tay vào tay cầm vali, quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt quật cường, ánh mắt tức giận.
Tháng 10 thời tiết đã hạ nhiệt nhưng mặt trời gần trưa vẫn chói chang, có sức nóng không thể nào bỏ qua.
Anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, áo khoác vắt trên chiếc vali, dáng người lộ ra vẻ đơn giản và mảnh khảnh.
Khuôn mặt trắng nõn nà, thanh tú, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng.
Nhìn từ bên cạnh, hàng mi dài cong vút như hai chiếc quạt nhỏ.
Không biết nơi nào đó trong lòng đã bị chạm vào, Xa Ly Tử bước tới nắm lấy cánh tay anh, rất tự nhiên kiễng chân chạm nhẹ vào đôi môi đó, sau đó gục đầu vào xương quai xanh của anh, thì thầm.
"Em muốn gặp anh sớm hơn mà."
"Nhưng bây giờ em mới thức dậy."
"Thật xin lỗi."
Trên đầu không có một tiếng động, nhất thời truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt.
"Được rồi."
-
Hạ Chí chính thức gia nhập đội sau kỳ nghỉ và bắt đầu được huấn luyện, trường học bên kia cũng gửi lời chào đón anh.
Lần này Xa Ly Tử biểu hiện rất tốt, đích thân đưa anh đến nhà ga. Lúc này ở phòng chờ có rất nhiều người đang ngồi chờ soát vé.
"Thời gian này anh sẽ rất bận, nhưng em phải nhớ gọi cho anh."
"Đừng đi chơi với người con trai khác."
"Chăm sóc bản thân thật tốt."
"Phải nhớ đến anh."
Hạ Chí ôm cô vào lòng, lần lượt dặn dò từng chuyện. Xa Ly Tử gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đồng ý.
"Anh vào đây." Anh nói nhưng mắt vẫn dán vào cô, cơ thể không nhúc nhích. Xa Ly Tử kiễng chân đặt môi mình lên môi anh. Hạ Chí nắm chặt cánh tay kéo cô vào lòng.
Không giống như anh tưởng tượng chỉ lướt qua là xong, lưỡi có chút đau, hơi thở bên tai gấp gáp và nóng bỏng. Xa Ly Tử ôm chặt lấy vai anh, trong đầu dần dần rối loạn.
Cho đến khi bóng lưng của Hạ Chí biến mất khỏi tầm mắt, hơi thở nóng rực dường như vẫn còn đọng lại giữa môi. Xa Ly Tử lắc đầu, rũ bỏ cảm xúc kỳ lạ.
Như Hạ Chí đã nói, những ngày sau đó anh thực sự rất bận, mỗi lần hai người chỉ có thể gọi điện nói chuyện vài phút sau bữa tối. Những lúc ấy cô thường xuyên nghe thấy tiếng người gọi anh, rất nhanh họ đành kết thúc cuộc gọi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng rất đời thường, nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chẳng hạn như hôm nay bị cô giáo gọi tên phê bình, cây ớt mọc ở kẽ nứt của bức tường ký túc xá.
Hạ Chí im lặng lắng nghe, rồi nói rằng từ sáng đến tối mình chỉ có luyện tập. Nhưng hôm nay dì giúp việc đã làm món sườn rất ngon, nhân tiện phàn nàn về mấy người đồng đội não tàn.
Cho đến cuối tháng 12, trong khoảng thời gian này hai người chỉ gặp nhau ba lần, tất cả đều là tranh thủ kỳ nghỉ của Xa Ly Tử. Buổi tối Hạ Chí sẽ từ Kiềm Thành về, ngủ ở nhà một đêm, sáng sớm lại lái xe đi.
Mỗi lần gặp mặt hai người sẽ nắm tay nhau đi dạo, hoặc chơi game trong phòng.
- Kẻ thua cuộc phải hôn người kia.
Xa Ly Tử rất ngây thơ, chơi với anh mãi mới phản ứng kịp.
Trái phải gì thì mình đều là người ăn thiệt.
Cô tức giận phản đối.
"Rõ ràng là em thua thiệt."
"Loại chuyện này đương nhiên là người xinh đẹp luôn phải chịu một chút thiệt."
"..."
Vào tháng 1, mùa giải LPL mùa xuân chính thức bắt đầu, là một đội tuyển nổi tiếng trong nước, EDA luôn thu hút được nhiều sự chú ý.
Kể từ khi cựu tuyển thủ đi đường giữa giải nghệ, việc chính thức công bố thành viên dự bị vẫn chưa được thực hiện trong một thời gian dài, điều này luôn khiến cư dân mạng và nhiều phương tiện truyền thông đồn đoán.
Vào đêm trước của sự kiện, Weibo chính thức của đội EDA cuối cùng đã đăng bức ảnh duy nhất của một tấm áp phích, với lời tái hiện: Sự trở lại của người đi đường giữa, vương giả trở lại.
Bối cảnh màu xanh băng giá, hoa văn lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người thanh niên, biểu cảm giống như màu nền của tấm áp phích, mang theo khí thế lạnh lẽo, khiến người ta nhất thời phải nín thở.
Lý do EDA có thể nổi bật trong số các đội hàng đầu trong nước, đứng trên đỉnh kim tự tháp chính là nhờ những kỹ năng, thao tác siêu phàm của người đi đường giữa, mà hầu như mỗi lần dồn ép đối phương đều khó có thể chống lại, có biệt danh là Thần giết chóc.
Còn được mệnh danh là ông vua của đi đường giữa.
Chính vì vậy, ngay sau khi tấm poster và dòng chữ đi kèm này được tung ra, lượng bình luận bên dưới đã tăng vọt lên hàng nghìn lượt trong phút chốc, người hâm mộ gần như bùng nổ.