Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 128: Anh!!!



"Có phải Thời Yến An bắt nạt em không?"

Diệp Thanh Lâm tuy hỏi thế nhưng trong lòng anh cũng biết Thời Yến An không đời nào bắt nạt Diệp Niệm Ninh. Thời Yến An ấy mà, dù ức hiếp ai đi nữa cũng sẽ không ăn hiếp người mà cậu ta thích. Hiện tại cậu ta thích Diệp Niệm Ninh đến như thế, tất nhiên là cưng chiều còn chẳng hết chứ làm sao mà ăn hiếp được.

Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay phủ nhận: "Không phải, em thật sự chỉ muốn đổi hoàn cảnh sáng tác thôi mà."

Diệp Thanh Lâm nhìn vào mắt Diệp Niệm Ninh hồi lâu mới nói: "Thôi được rồi."

"Nhưng mà Niệm Niệm, nói thật, nếu sau này Thời Yến An có bắt nạt con, con đừng có chịu đựng, cứ gọi điện thoại nói với Thanh Lâm, để Thanh Lâm đánh nó một trận."

Diệp Hoài ngẩng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh, vẻ mặt đầy nghiêm túc.


Diệp Thanh Lâm nói: "Chú hai, bây giờ đang là xã hội pháp trị, đánh người là sẽ bị cảnh sát mời vào đồn uống trà đấy. Hơn nữa với tính cách của Diệp Niệm Ninh, nó mà để cho người ta bắt nạt được chắc? Nó không đi ăn hiếp người ta là con đã cảm tạ trời đất lắm rồi!"

"Cái gì mà bắt nạt người ta, Niệm Niệm của chúng ta ngoan như vậy, sao có thể đi ức hiếp người khác chứ!"

Dương Thục Dĩnh đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt hiền từ nhìn Diệp Thanh Lâm và Diệp Niệm Ninh.

"Chú hai thím hai, hai người đó, đúng là chiều nó quá rồi."

Diệp Thanh Lâm bất lực mà lắc đầu.

Dương Thục Dĩnh buồn cười nhìn anh: "Con còn không biết ngại mà nói chú thím à, con là đứa chiều Niệm Bảo nhất chứ ai!"

Diệp Thanh Lâm giơ tay sờ sờ mũi, không trả lời, nhưng anh cũng tự biết lời Dương Thục Dĩnh nói không sai.


Ngày 12, trời trong như một mảnh giấy màu xanh nhạt, chỉ xuất hiện vài áng mây trắng mỏng manh thả trôi phiêu lãng.

Diệp Niệm Ninh đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời mà phát ra một tiếng thở dài. Hôm nay là ngày quan trọng, cậu chỉ mong đừng có chuyện gì xảy ra! Nếu anh cậu có chuyện gì, cậu... Haiz!

Điện thoại trong túi chợt rung lên, suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh liền bị kéo về thực tại. Cậu lấy điện thoại ra nhìn một cái, lập tức mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Vừa chạy, cậu vừa gọi điện thoại cho Diệp Thanh Lâm. Cuộc gọi vừa kết nối, cậu đã hét lên với đầu bên kia: "Anh!!!"

Diệp Thanh Lâm suýt thì bị một tiếng "anh" của Diệp Niệm Ninh hù chết, anh kéo điện thoại ra xa một chút: "Chuyện gì? Anh mày còn chưa có chết đâu!" Anh tức giận gào lại.

"Sao anh lại không gọi em?!"


Diệp Niệm Ninh chạy đến xe của mình, mở cửa xe xong thì lập tức ném điện thoại xuống ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn, lập tức khởi động xe phóng như bay về hướng Giải trí Niệm Niên.

Hôm nay, vì để có thể đi theo Diệp Thanh Lâm, cậu đã cố ý dậy sớm hơn mọi hôm một tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cậu còn sợ mình dậy không nổi, thế nên hôm qua cậu dặn đi dặn lại với Diệp Thành Lâm để anh kêu cậu một tiếng trước khi đi làm. Kết quả, cậu ngồi trong phòng nhìn trời nhìn đất đến đến đói bụng, còn Diệp Thanh Lâm lại đi làm từ sớm.

"Anh quên mất. Với lại, khó lắm em mới có được mấy ngày nghỉ ngơi để sáng tác, chạy theo anh đến công ty làm gì? Ở nhà ngủ nướng thì không sướng à?"

Diệp Thanh Lâm cũng cảm thấy rất nghi ngờ. Hôm qua Diệp Niệm Ninh quấn lấy anh nửa ngày trời, một hai bắt anh phải gọi cậu dậy trước khi đi làm. Anh bị Diệp Niệm Ninh dính lấy hồi lâu, thật sự không còn cách nào khác đành đồng ý. Nhưng hôm nay anh lại quên mất, mãi đến khi vào đến công ty, nhìn thấy poster của Diệp Niệm Ninh mới nhớ ra chuyện này.
"Ngủ nướng đương nhiên là thích! Nhưng mà..." Làm sao quan trọng bằng tính mạng của anh được!

Diệp Niệm Ninh suýt thì buột miệng thốt ra nửa câu sau, may mắn thay một khắc trước khi lời ra khỏi miệng thì cậu đã kịp dừng lại.

"Nhưng mà... Ây da! Dù sao anh cũng đồng ý với em rồi lại không làm được, anh nói xem anh định bồi thường cho em thế nào đây?"

Diệp Niệm Ninh không thể giải thích, đành phải qua loa nhảy sang chuyện khác.

Diệp Thanh Lâm cũng không rối rắm nhiều chuyện này, lúc nghe Diệp Niệm Ninh nói lại thấy thấy có chút buồn cười: "Anh đền cho em một bữa sáng, được chưa? Có phải giờ em đang trên đường tới công ty rồi không?"

"Đúng rồi, mười mấy phút nữa là em tới. Anh đặt đồ ăn cho em trước đi, em muốn ăn hamburger!"

Diệp Niệm Ninh không chút khách khí mà bắt đền. Diệp Thanh Lâm đồng ý xong thì cúp máy, mở app đặt, tìm hamburger rồi tùy tiện chọn một nhà hàng, đang muốn bấm chốt đơn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Anh nhìn ra cửa, giọng bình thường mà nói một tiếng.

Người bước vào là Tống Tử Khiêm. Anh ta đưa tài liệu trong tay cho Diệp Thanh Lâm trước, sau đó lại nói: "Đây là một đại ngôn cho Niệm Niệm mà tôi mới bàn xong mấy ngày nay, đã ký cả rồi. Nếu anh cảm thấy ổn thì đóng dấu đi."

Diệp Thanh Lâm đặt điện thoại lên bàn, vừa mở tài liệu vừa nói với Tống Tử Khiêm: "Cậu ngồi trước đi."

Tổng Tử Khiêm gật đầu, đôi mắt liếc nhìn đến giao diện điện thoại của Diệp Thanh Lâm thì hơi nhíu mày. Anh ta cẩn thận cân nhắc câu chữ ở trong lòng một lúc, mới làm ra vẻ không sao mà mở miệng: "Bữa sáng anh ăn hamburger à?"

Diệp Thanh Lâm sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không phải, này là đặt cho Diệp Niệm Ninh. Xíu nữa nó sẽ tới đây."

Anh nói xong liền cầm điện thoại trên bàn lên bấm chốt đơn.
Tống Tử Khiêm mím môi: "Sau này anh đừng để cậu ấy ăn sáng với hamburger nữa, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa mức calories cũng rất cao."

"Tôi biết rồi."

Diệp Thanh Lâm ngoan ngoãn đồng ý, lấy hợp đồng trong tập tài liệu ra nghiêm túc xem xét.

Tống Tử Khiêm thấy anh như thế thì cũng không nói gì nữa, đành lấy điện thoại ra lướt Weibo.

"Anh Bình, anh của em không phải đang tiếp khách trong văn phòng đó chứ?" Diệp Niệm Ninh chạy đến văn phòng của Diệp Thanh Lâm, trước khi vào thì hỏi Tiêu Bình trước.

Tiêu Bình lắc đầu: "Không đâu, chỉ có mỗi Tử Khiêm vừa mới vào thôi."

"À, vậy anh làm việc tiếp đi, em vào tìm anh em đây, cố lên!"

Nói xong, Diệp Niệm Ninh nhanh chóng đến trước cửa văn phòng Diệp Thanh Lâm. Cậu duỗi tay đẩy cửa ra, vừa định gọi "Anh" thì thấy anh cậu và Tống Tử Khiêm ở đối diện đang ghé sát nhau bàn chuyện công việc. Tuy cậu cũng cảm thấy mình tới không đúng lúc lắm, nhưng vẫn nhẹ giọng ho khan hai tiếng.
"Niệm Niệm, cậu tới rồi à..." Tống Tử Khiêm đứng dậy, nhìn cậu cười gượng gạo.

"Ừm..."

Diệp Niệm Ninh cũng không biết nói gì để có thể hòa hoãn không khí, đành phải ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Khiêm trước đã.

Diệp Thanh Lâm liếc nhìn hai người một cái, đoạn đưa tập tài liệu đã đóng dấu xong cho Tổng Tử Khiêm, sau đó mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ đang bao trùm cả căn phòng: "Đây, đều đóng dấu hết rồi."

Tổng Tử Khiêm đứng lên nhận lấy tập tài liệu, lúc đi tới cửa hình như lại nghĩ tới chuyện gì đó, dừng lại quay đầu hỏi: "Anh có định ghé đón Kẹo Sữa không?"

"Có."

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Thanh Lâm, Tống Tử Khiêm mới yên tâm rời đi.

"Sao Kẹo Sữa lại ở bên chỗ Tử Khiêm thế anh?" Chờ Tống Tử Khiêm đi rồi, Diệp Niệm Ninh mới hoang mang hỏi.
"Kẹo Sữa làm phẫu thuật triệt sản xong thì ở lại bệnh viện nửa ngày. Hôm đó đáng lẽ anh phải đến bệnh viện đón nó về, nhưng cuối cùng lại bận xã giao nên không đi được, em với Thời Yến An lại đi đang chơi ở ngoại thành. Vì em quá xa, nên anh đành phải nhờ cậu ấy đón nó về. Về sau Kẹo Sữa lại bị bệnh phải truyền dịch, cử động không tiện lại còn yếu ớt, anh cũng không dám mang nó đi, đành phải để nó ở đó thêm vài hôm: "Diệp Thanh Lâm giải thích nói.

"Hả? Kẹo Sữa đã làm phẫu thuật triệt sản rồi cơ á? Không những làm xong mà còn bị bệnh?"

Lượng tin tức chỉ trong mấy câu của Diệp Thanh Lâm quá nhiều, trong phút chốc Niệm Ninh cũng không biết phải ngạc nhiên về cái nào trước.

Lúc trước cậu còn định tìm bạn cho Kẹo Sữa, nhưng anh cậu lại nói vào kỳ động dục cảm xúc của Kẹo Sữa sẽ thay đổi rất nhanh, còn tiểu ở khắp nơi, tự rồi nhiên mọc ra một đống thói hư tật xấu. Trong khoảng thời gian này cậu cũng bận bịu, không có thời gian chăm sóc nó thường xuyên, nên cũng không rõ lắm. Nhưng anh cậu đã nói vậy, cậu cũng đồng ý triệt sản cho nó.
Mấy hôm trước cậu có hỏi anh mình xem Kẹo Sữa đi đâu rồi, anh ấy còn bảo là để cho nó ở bệnh viện thích ứng hoàn cảnh để chuẩn bị triệt sản gì gì đó. Vốn cậu cũng không tin lắm, nhưng đang bận, hơn nữa anh ấy cũng sẽ không hại Kẹo Sữa, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Cuối cùng, nay nghe anh nói như thế, cậu mới biết được sự thật.

"Ừm, sợ em lo lắng nên không nói với em."

"Anh!!! Sao anh có thể như vậy! Chuyện lớn như thế mà anh cũng không nói với em! Anh có phải anh ruột em không thế?!" Diệp Niệm Ninh tức giận hét lên với Diệp Thanh Lâm.

"Mẹ nó, anh mày mà không phải anh ruột thì ai đâu nuôi mày nhiều năm như vậy hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.