Tần Cửu Tịch không ngồi nổi nữa, kéo Bạch Tiểu Cốc dậy.
Bạch Tiểu Cốc: “Người nhẹ một chút…”
Tần Cửu Tịch dùng sức nắm tay y.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!”
Hai người ra khỏi quán trà dưới ánh mắt kinh ngạc và ánh mắt “không hổ là hồ ly tinh” của mọi người.
Chút nhạc đệm nho nhỏ không làm mất đi hứng thú của mọi người, mọi người hít một hơi rồi tiếp tục thương thảo chuyện đồ ma.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, Thập Nhị Tiên Sơn đều biết có một chân ma chạy thoát.
Đó là chuyện từ ngàn vạn năm trước, không còn ai nhớ rõ, tất cả tu sĩ hiện giờ đều cho rằng chân ma không khác gì hung thú cấp cao, ra ngoài sẽ gây hoạ nhân gian.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thế nên các tông môn tổ chức hội diệt trừ ma đầu này.
Tu sĩ trẻ đồng lứa nhận định đây là cơ hội bật lên, quyết định vọt tới Thiên Ngu Sơn xem có cơ duyên gì không; thế hệ trước thì lo lắng hơn một chút, tỷ như vài vị chưởng toạ tề tụ Thiên Ngu Sơn để tổ chức liên minh đồ ma, cùng nhau thương nghị đối sách.
Thủ toạ Đường Đình Sơn là một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc dù Đường Đình Sơn chủ yếu luyện khí, nhưng vì gần Thiên Ngu Sơn nên vô cùng chú ý đến chuyện đồ ma.
Chiêu Diêu Sơn gần Chi Ly Sơn nhất, bởi vì cách Thất Tuyệt Tháp quá gần, chịu không ít tổn thất, nên cũng phái người tới.
Tham dự hội đồ ma là vài ngọn tiên sơn có danh vọng lúc bấy giờ, có Mộc Dương Sơn, Thái Hoa Sơn, Lệnh Khâu Sơn, Nghiêu Quang Sơn và Cơ Phong Sơn.
Đại diện cho các tiên sơn là chưởng toạ tông môn hoặc trưởng lão chấp sự, tóm lại là người có thể quyết định.
Mộc Dương Sơn gần Thiên Ngu Sơn, chưởng toạ của họ là một vị nam nhân trung niên hào hoa phong nhã, thoạt nhìn khoảng bốn mươi, dung mạo tuấn lãng, khí chất bất phàm, là đại diện cho hệ pháp tu của Thập Nhị Tiên Sơn, cũng là cường giả có tu vi mạnh nhất hiện giờ.
Lăng Chí Nghị chưởng toạ Mộc Dương Sơn ngồi trên đầu, trầm giọng nói: “Nói vậy là các vị chưởng toạ đã xem qua pháp điển truyền lại hậu thế.”
Tuệ Đà chưởng toạ Nghiêu Quang Sơn là tăng nhân mặt nhọn, tu phật pháp lại không có dáng vẻ thương xót sinh linh, gã ta nhíu mày nói: “Cần gì vô nghĩa, chân ma hiện thế nên tru sát ngay!”
Cơ Phong Sơn luôn bất hoà với Nghiêu Quang Sơn, trưởng lão Đồng Diệp Đan là nữ tử có gương mặt diễm lệ, khẽ cười nói: “Đại sư đã có năng lực như vậy, sao không bắt chân ma kia tới đây cho mọi người mở rộng tầm mắt.”
Tuệ Đà cười lạnh: “Chờ chân ma kia tới Thiên Ngu Sơn, có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi Kim La Thiên Cương trận của lão nạp!”
Ánh mắt Đồng Diệp Đan lộ ra châm chọc: “Chân ma kia nguyên khí đại thương, công lực không bằng một phần vạn lúc bình thường, Kim La Thiên Cương trận của đại sư tất nhiên có hữu hiệu.”
Tuệ Đà: “Ngươi…”
Đồng Diệp Đan miệng lưỡi trơn tru: “Không bằng chờ chân ma kia khôi phục nguyên khí, đại sư lại cùng hắn đấu pháp?”
Tuệ Đà giận dữ, mắt thấy lão ta muốn đập bàn, Lăng Chí Nghị ngăn lại cuộc tranh cãi vô vị này: “Chư vị bình tĩnh, ngàn vạn năm trước chân ma đã có tiếng tàn bạo, thủ đoạn hung ác, là sát thần hiếm thấy của Ma tộc.”
Ông ta thấy mọi người trở nên nghiêm túc mới tiếp tục nói: “Tuy bị trấn áp ngàn vạn năm, song lần này Thất Tuyệt Tháp sụp đổ là do hắn phá tan trận pháp!”
Thái Hoa Sơn luôn thân thiết với Mộc Dương Sơn, trưởng lão Tra Hàng phụ hoạ: “Chắc chắn hắn sẽ tới Thiên Ngu Sơn tìm thân thể, chúng ta không nên chủ quan.”
Đại diện Lệnh Khâu Sơn là một tu sĩ trẻ tuổi, thoạt nhìn không hiểu biết những chuyện xa xưa đó, hắn ta nói: “Nếu thân thể hắn ở Thiên Ngu Sơn, sao chúng ta không tìm ra trước rồi đem đi huỷ diệt?”
Có cường hãn thế nào mà không có thân thể cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, đến lúc đó họ chỉ cần giết tàn hồn của hắn, chẳng phải nhẹ nhàng hơn nhiều?
Lăng Chí Nghị lắc đầu: “Pháp điển truyền lại hậu thế chỉ nói thân thể chân ma ở Thiên Ngu Sơn, nhưng không ai biết thân thể hắn ở nơi nào, lại còn có đệ tử Ma môn lẩn trốn trong Thiên Ngu Sơn tùy thời quấy rối, muốn tìm thân thể hắn trong khoảng thời gian ngắn không phải là chuyện dễ.”
Tra Hàng cũng nói: “Việc chúng ta có thể làm hiện giờ là canh phòng nghiêm ngặt, chắc chắn chân ma sẽ đi vào Thiên Ngu Sơn, chúng ta chỉ cần cho canh giữ ở các trạm, kiểm tra nghiêm ngặt, nhất định sẽ có thể phát hiện hành tung hắn.”
Chưởng toà Đường Đình Sơn vẫn luôn không mở miệng bỗng nói: “Lão hủ có một chủ ý.”
Chưởng toà Đường Đình Sơn tu vi không cao, nhưng uy vọng trọng, hơn nữa các tông môn đều có nhu cầu luyện khí, không dám đắc tội Đường Đình Sơn và Đan Phù Sơn.
Lần này Đan Phù Sơn không tới đồ ma hội, nghe nói là bởi vì toàn môn đang luyện chế một viên đan dược cao phẩm, kết quả bị nổ lò, tổn thất thảm trọng, nào còn quan tâm ma hay quỷ, bọn họ sắp tự hại chết mình rồi.
Lăng Chí Nghị nhìn về phía lão giả, hỏi: “Hồng chưởng toạ có cao kiến gì không?”
Hồng Thiệu Nguyên chưởng toạ Đường Đình Sơn vuốt chòm râu bạc phơ: “Chân ma phá tan Thất Tuyệt Tháp, chắc chắn đã bị trọng thương, hẳn là đang bám vào đệ tử tiên môn nào đó, chúng ta tra từng người quá không thực tế, không bằng…”
Lão chậm chậm nói, người đang ngồi đều thành tinh, làm sao không hiểu.
Tra Hàng trầm ngâm nói: “Cũng là một cách.”
Hồng Thiệu Nguyên lại nhìn về phía Nghiêu Quang Sơn: “Có Tuệ Đà đại sư bày trận, ta hộ pháp, nhất định sẽ kín không kẽ hở.”
Tuệ Đà lo lắng: “Nếu chân ma không vào trận thì sao? “
Đồng Diệp Đan trợn mắt: “Nếu ai không vào trận, trực tiếp giết là được.”
Tuệ Đà: “……”
Đúng rồi.
Chiêu này quá diệu.
Nghiêu Quang Sơn giỏi bày trận nhất, có Tuệ Đà thi triển, mấy người họ hộ pháp, tạo ra một ‘bí cảnh’ dưới Nguyên Anh kỳ không phải chuyện khó.
Đến lúc đó nói với tất cả tu sĩ bước vào Thiên Ngu Sơn rằng bí cảnh này là chân ma ảo cảnh, trong đó trấn áp thân thể chân ma, chỉ cần có thể tìm được thân thể chân ma trong bí cảnh sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ lục đại tiên môn.
Đường Đình Sơn lấy ra một Thần Khí Kim phẩm.
Công thêm hứa hẹn của các tiên môn khác.
Tuyệt đối sẽ oanh động!
Nếu dám đi vào Thiên Ngu Sơn lúc này, tuyệt đối đều có dã tâm.
Họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sau đó bọn người Lăng Chí Nghị giả bộ hợp lực duy trì bí cảnh, càng có thể đánh mất nghi ngờ.
Chỉ cần các tu sĩ vào ‘bí cảnh’, bọn họ sẽ có biện pháp tra từng người.
Còn không đi vào…
Càng tốt!
Hiện giờ là thời điểm suy yếu của chân ma, bất kể có vào hay không vào ‘bí cảnh’ đều là cá trong chậu!
Tra Hàng nói: “Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị ngay đi!”
Tuệ Đà nhìn các vị đang ngồi: “Để công bằng, hãy cho đệ tử thân truyền của chư vị vào bí cảnh đi.”
Lăng Chí Nghị suy nghĩ, nói: “Đúng là nên như vậy!”
Đau lòng đứa nhỏ sẽ không bắt được sói, tuy mọi người đều đau lòng đệ tử nhà mình, song chính họ mở ‘bí cảnh’, chính họ hộ pháp, muốn cứu đệ tử nhà mình không phải là việc khó.
Hơn nữa, có khi chân ma bám vào người đệ tử thân truyền tông môn, vậy phải càng cẩn thận kiểm tra!
Kế sách cứ vậy mà được quyết định.
※
Tần Cửu Tịch và Bạch Tiểu Cốc hoàn toàn không biết gì về ‘nguy hiểm’ sắp tới.
Bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân…” Y nhìn cốt liên của Tần Cửu Tịch, ngứa ngáy tâm can.
Tần Cửu Tịch không có cảm giác như Bạch Tiểu Cốc.
Ở phương diện sát khí, một người như đại dương, một người như cái chén nhỏ.
Đại dương không chỉ có diện tích rộng lớn mà còn sâu thẳm, chứa được sát khí trong trời đất.
Còn cái chén nhỏ nhỏ đáng thương, rót vài giọt là muốn tràn ra.
Thế nên Bạch Tiểu Cốc vừa đầy vừa trướng, Tần Cửu Tịch lại gần như không có cảm giác.
Hắn chỉ bị Bạch Tiểu Cốc gọi tới mức vành tai ửng đỏ.
“Ngươi lại ầm ĩ cái gì!” Tần Cửu Tịch chỉ được cái mạnh miệng.
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng: “Vừa rồi cốt liên của người đụng tới ta, sau đó… sau đó… cốt rất thích…”
Tần Cửu Tịch: “?”
Cốt liên của hắn là của Bạch Tiểu Cốc, khi ký kết hồn khế phải trao đổi một món đồ cho nhau.
Hắn cho Bạch Tiểu Cốc một phách, lấy một chuỗi xương ngón tay của Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc nói năng lung tung, nếu không phải ban ngày ban mặt, Tần Cửu Tịch sẽ cho rằng tiểu cốt đầu… đang không biết liêm sỉ cầu hoan!
Bạch Tiểu Cốc chớp mắt nhìn hắn: “Cốt có thể đụng vào lần nữa không?”
Tần Cửu Tịch: “Không được phát ra tiếng kỳ quái.”
Bạch Tiểu Cốc mím môi, tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ nghe lời.
Tần Cửu Tịch vươn cổ tay, cốt liên leng keng.
Bạch Tiểu Cốc run rẩy vươn ngón tay chạm vào cốt liên.
“Ưm…”
Bạch Tiểu Cốc che miệng, gò má phiếm hồng, đôi chân run rẩy, gần như đứng không vững.
Bạch Tiểu Cốc từ từ quen cảm giác sung sướng muốn bay lên, Tần Cửu Tịch cũng phát hiện sát khí nhỏ hơn cọng tóc trong cốt liên vọt vào cơ thể Bạch Tiểu Cốc.
Tần Cửu Tịch không ngờ——
Tiểu cốt đầu không cần song tu cũng có thể trộm tu vi hắn.
Dẫu ít đến thương.
Nhưng… hình như đủ y dùng.
Tần Cửu Tịch luôn lo lắng tiểu cốt đầu không chịu ăn lệ quỷ sẽ chịu không nổi.
Không ngờ y không chịu ăn lệ quỷ, chỉ ‘ăn’ sát khí của hắn đã có thể lót bụng.
Ngón tay Tần Cửu Tịch chạm vào cổ tay trắng nõn của Bạch Tiểu Cốc: “Đừng nhúc nhích.”
Bạch Tiểu Cốc như bị say, gò má ửng đỏ, cả người lâng lâng: “Ừm…” Khó trách mọi người thích ăn cơm, hoá ra ăn no lại thoả mãn như vậy.
Muốn ngủ, muốn ôm chủ nhân mỹ vị ngủ mấy ngày mấy đêm.
Ngón tay Tần Cửu Tịch khẽ run: “Câm miệng!”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Cốt không nói chuyện.”
Tần Cửu Tịch: “Trong lòng.”
Bạch Tiểu Cốc: “… Trong lòng à, cốt không quản được lời trong lòng.”
Tần Cửu Tịch: “……” Không đứng đắn!
Đầu hắn nghĩ vậy, tay lại ôm lấy Bạch Tiểu Cốc, để y dựa thoải mái một chút.
Tần Cửu Tịch tra thử hàn cốt trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc, quả thật tràn trề sát khí, nếu không có vỏ Xích Đề che đậy, nhất định sẽ có thể nhìn thấy tiểu bạch cốt trắng hơn tuyết.
Tần Cửu Tịch như suy tư gì đó.
Bạch Tiểu Cốc gọi hắn: “Chủ nhân.”
Tần Cửu Tịch rũ mắt nhìn y: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng: “Không ăn được lệ quỷ.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Nhưng người rất ngon.”
Vành tai Tần Cửu Tịch hơi nóng, hắn không cho y ăn vạ nữa: “Dậy…”
Còn chưa dứt lời, Bạch Tiểu Cốc đã to gan nói: “Về sau người đừng bắt cốt ăn quỷ được không?”
Tần Cửu Tịch chỉ lo cho thân thể y, hiện giờ thấy có biện pháp khác——
Tuy nói không được chiều y, nhưng tiểu cốt đầu quá biết làm nũng.
Tuy hắn không ăn bộ dáng này, nhưng…
Bạch Tiểu Cốc hạnh phúc nói: “Chỉ cần người ở đây, cốt nhất định không đói!”
Y sẽ không bao giờ tách khỏi chủ nhân!
Chỉ cần đi theo Cửu Đại Tịch, y sẽ không cần ăn lệ quỷ lạnh lẽo.
Thật tốt quá!
Từng câu từng chữ truyền đến đầu quả tim Tần Cửu Tịch, làm sao hắn cầm giữ được.
Tần Cửu Tịch biết không thể nuông chiều không thể dung túng không thể bị lời ngon tiếng ngọt của y lừa phỉnh…