Nếu trước đó Bạch Tiểu Cốc gọi Tần Cửu Tịch một tiếng chủ nhân là vì sư phụ sư huynh thì hiện tại là tự nguyện, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Dân dĩ thực vi thiên*, mọi người đều thật lòng tôn sùng “đồ ăn”.
*Dân dĩ thực vi thiên: dân lấy ăn làm trời, ăn là quan trọng nhất.
Bạch Tiểu Cốc đói hơn ba mươi năm, suốt ngày đều trông ngóng có thể ăn một miếng, tuy hiện giờ y không ăn được món thế tục nhưng có thể cảm nhận được hạnh phúc khi no bụng.
Hèn gì ai cũng thích ăn, thật sự quá hạnh phúc.
Y chưa nếm được hương vị mà chỉ cảm nhận thôi đã hạnh phúc đến nhường này!
Đợi y tu đến Kim Đan kỳ, có thể ăn món ăn thật sự, chẳng phải…
Sướng như tiên sao!
Bạch Tiểu Cốc chợt nghĩ: “Chủ nhân! Có phải cốt có thể tu hành không!”
Y không nói ra miệng nhưng Tần Cửu Tịch nghe hết.
Thân là chủ nhân, bị người hầu coi như “đồ ăn”, thật sự hơi mất mặt.
Nhưng loại cảm giác được coi trọng và dựa dẫm này…
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Không phải Tần Cửu Tịch thích loại cảm giác này, chỉ là hơi thấy xa lạ, dẫu sao hắn bị nhốt trong Thất Tuyệt Tháp ngàn vạn năm, thiếu nhất là cảm giác “hai người”.
Tần Cửu Tịch thu hồi tâm tư, hắn không thể để tiểu cốt đầu đắc ý, hắn phải lập uy.
“Ước pháp tam chương.” Tần Cửu Tịch ‘lãnh khốc’ nói, “Bổn tọa không ngại để ngươi lấy một sợi tu vi, có điều ngươi không thể không làm mà hưởng.”
Bạch Tiểu Cốc vội gật đầu: “Đúng là thế!”
Tần Cửu Tịch dừng một chút.
Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Ước pháp tam chương thế nào? Chủ nhân muốn ta làm gì?”
Tần Cửu Tịch chưa nghĩ ra, hắn chỉ cảm thấy không thể chịu thiệt mới nảy sinh ý nghĩ đó.
Thình lình bắt hắn đưa ra yêu cầu với nhóc xương khô thì hắn không nghĩ ra.
Bộ xương ngốc này có thể làm gì?
Ngoài trừ làm nũng bán manh, trải chăn ấm…
Tần Cửu Tịch nghiêm túc nói: “Thứ nhất, nếu ngươi lấy tu vi bổn toạ thì nhất định phải dụng tâm tu tập thuật pháp.”
Bạch Tiểu Cốc: “Thuật pháp?”
Tần Cửu Tịch: “Bổn tọa sẽ tự dạy ngươi, ngươi không được lười biếng.”
Có loại chuyện tốt này ư?!
Nhặt không tu vi còn được đi theo học thuật pháp!
Bạch Tiểu Cốc vội vàng đáp: “Được được, cốt nhất định sẽ không lười biếng!”
Tần Cửu Tịch gật đầu, tiếp tục nói: “Thứ hai…”
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, nghiêm túc nghe hơn bao giờ hết, như Tần Cửu Tịch có nói gì thì y cũng sẽ đồng ý ngay tắp lự.
Tần Cửu Tịch lại không nói nên lời.
Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân?” Điều hai đâu, y vẫn đang chờ.
Tần Cửu Tịch thật sự nghĩ không ra điều kiện gì nữa, chỉ có thể nhắc lại chuyện cũ: “Không được tùy tiện làm nũng.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tại sao là làm nũng?!
Y thật sự không làm nũng, từ từ… Làm nũng là cái gì mà chủ nhân ghét như vậy.
Cốt thật sự không có mà, hay là…
Bởi vì y không hiểu nên vô tình chọc chủ nhân ghét?
Bạch Tiểu Cốc: Cảnh giác!
Không thể làm chủ nhân ghét, y muốn ở bên cạnh chủ nhân về lâu về dài, nếu Cửu Đại Tịch không cần cốt, cốt sẽ đói chết!
Bạch Tiểu Cốc nặng nề nói: “Được! Cốt…”
Tần Cửu Tịch nhấn mạnh: “Tùy tiện.”
Bạch Tiểu Cốc lại mê man: “?”
Tần Cửu Tịch điểm giữa mày y: “Bổn tọa nói không được tùy tiện làm nũng.” Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tuỳ tiện.
Bạch Tiểu Cốc vẫn không hiểu.
Tần Cửu Tịch không nói rõ ràng: “Tự ngẫm.”
Bạch Tiểu Cốc: “………”
Chủ nhân cái gì cũng tốt, chỉ không nói tiếng người.
Tần Cửu Tịch nghe thấy, hắn nhướng mày…
Thôi, hắn đường đường một chân ma, tại sao phải nói tiếng người.
Không nói tiếng người là đúng, tiểu bổn cốt biết cái gì!
Bạch Tiểu Cốc nhớ kỹ điều hai, lại vội vã hỏi điều ba.
Tần Cửu Tịch định nói: Không được bò lên giường bổn toạ.
Sau đó nghĩ đến bộ xương quá ngốc, lỡ thật sự không…
Tần Cửu Tịch nói: “Giữ lại trước.”
Bạch Tiểu Cốc: Có thể giữ lại?
Tần Cửu Tịch liếc nhìn y: “Sao, ngươi ăn một lần là no?”
Bạch Tiểu Cốc: “Đương nhiên phải ăn mỗi ngày, một ngày ba bữa, còn phải ăn khuya!”
Tần Cửu Tịch khẽ nhếch miệng: “Thế nên bổn toạ giữ lại điều cuối cùng, xem biểu hiện của ngươi rồi quyết định.”
Bạch Tiểu Cốc đã hiểu: “Chủ nhân yên tâm, cốt sẽ biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không làm người thất vọng!”
Tần Cửu Tịch mất tự nhiên đáp lại, sau đó nói: “Được rồi, bây giờ đi tu tập thuật pháp với bổn toạ.”
Bạch Tiểu Cốc nóng lòng muốn thử: “Ừm!”
Trong cơ thể có khí lực, Bạch Tiểu Cốc đã không còn là nhóc xương khô kỳ quái, y cũng muốn học tập thuật pháp này nọ, đánh bại hung thú và tu sĩ xấu, bảo vệ sư phụ sư huynh và cả chủ nhân!
Ờ, có lẽ chủ nhân không cần y bảo vệ.
Cơ mà tâm ý vẫn phải có!
Tâm trạng Tần Cửu Tịch không tồi, Bạch Tiểu Cốc cũng tràn trề ý chí.